Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 1 - Chương 18: Trợ lý đặc biệt

Lúc thanh toán,
có người gọi điện cho Diệp Nam Sênh. Cô lẩm bẩm mấy câu rồi nhận máy,
quay đầu lại thì Cung Khắc đã trả xong tiền.

“Anh làm gì vậy, rút về!” Diệp Nam Sênh định ngăn anh nhưng bị Cung Khắc nhẹ nhàng đỡ rồi
rời đi. Anh nói, “Nghe điện thoại kìa”.

Âm thanh bên tai quả nhiên ồn ào. Diệp Nam Sênh giữ ống nghe, vừa nói vừa cố gắng ngăn Cung Khắc lại nhưng vô ích.

“Con không nói mẹ, mẹ sao có thể gọi là “móng vuốt” chứ, phải là cả bàn tay gấu … quý giá … quý giá …con biết rồi … biết rồi …”

Cuối cùng cuộc điện thoại cũng kết thúc, Cung Khắc đã xách mười hộp bánh phù dung đứng ngoài cửa Chu Ký đợi cô.

“Mẹ cô hả?”

“Ừm.” Diệp Nam Sênh bực bội. Bà mẹ của cô đã ồn ào còn dông dài, từng ấy tuổi rồi còn không cho phép ai chê cô xấu xí, khó ưa.

“902, thua là phải chập nhận. Anh đã thắng, nên để tôi mời anh.” Mặc dù giá
tiền gần năm trăm đồng cũng đủ để thịt trên người cô đau ê ẩm.

“Cứ coi như cô mời tôi đi.” Cung Khắc đi đường vẫn không quên ăn. Anh bóc
một hộp, cầm một miếng đưa lên miệng nhai. Đúng là anh thích ăn đồ ngọt
thật.

Diệp Nam Sênh mím môi, giận dỗi ngẫm nghĩ một lát, nói một câu “Đợi tôi chút” rồi quay ngược lại cửa hàng Chu Ký.

Năm phút sau, cô trở về bên cạnh Cung Khắc, đưa mười chiếc hộp trong tay cho anh, “Của tôi!”.

Nhìn chằm chằm Cung Khắc miệng đang nhai bánh, tay vẫn còn xách đầy mười
hộp, Diệp Nam Sênh chỉ tay lên cằm anh, “Lần này cho anh béo chết!”.

Nói xong, cô cười vang, rảo những bước hân hoan vượt lên trên Cung Khắc.

Dưới hoàng hôn, ánh nắng hắt lên hai con người một trước một sau trên đường
cái. Cô gái đi phía trước, bước chân nhanh lẹ, mới đó đã bỏ xa người đàn ông sau lưng. Lúc này, cô quay đầu lại, ôm vai, hét về phía người kia
với vẻ mặt ai oán: “902, nhanh lên có được không?”.

Nhưng bất
luận cô hét kiểu gì, người đàn ông vẫn duy trì bước chân cố định, không
nhanh không chậm. Thế là cô gái cứ đi một lát lại dừng, luôn giữ một
khoảng cách không xa lắm giữa hai người.

Diệp Nam Sênh đầu đổ mồ
hôi có lẽ không phát hiện ra, chỉ cần cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn
người đàn ông ấy là sẽ nhận ra anh cũng đang nhìn cô bằng một ánh mắt
dịu dàng.

Ăn tối xong, Diệp Nam Sênh nói ra quyết định của mình.

“Mới được mấy ngày đã đi ngay sao!” Bà Cung là người đầu tiên giữ cô lại.
Con trai bà tính tình cổ quái, không thích qua lại với phái nữ, khó khăn lắm mới xuất hiện một Diệp Nam Sênh, bà không muốn bỏ lỡ.

Ánh

mắt “Dù có hóa thành ma bác cũng không buông tha cháu” của bà Cung chỉ
đổi lấy một cái nhún vai nhẹ nhàng của Diệp Nam Sênh. Từ nhỏ cô đã phải
sống dưới uy quyền của vị Thái hậu ở nhà, ánh mắt này của bà Cung đối
với cô chỉ là muỗi.

Dự định đi chuyến tàu hỏa sáng sớm ngày
hôm sau để quay về, tối hôm trước Diệp Nam Sênh lên mạng đặt vé. Cô sử
dụng chiếc máy tính bàn còn già hơn cả ông ngoại mình, nằm trong phòng
sách của Cung Khắc. Tốc độ mạng rề rà, Diệp Nam Sênh ngồi vểnh chân lên
đợi thanh toán.

Cung Khắc bước vào.

“Đang làm gì vậy?”

“Mua vé.” Diệp Nam Sênh để chân trần, xỏ đôi dép lê, những ngón chân trắng
trẻo, mũm mĩm đang trốn ở đầu đôi dép không ngừng động đậy.

“Đổi
dép.” Cung Khắc cụp mắt xuống, Diệp Nam Sênh không chú ý rằng ánh mắt
anh vừa trượt qua ngón chân mình. Cứ nhìn chăm chú vào trang mạng đang
treo, không hiển thị được, Diệp Nam Sênh tiện miệng hỏi: “Dép nào?”.

“Dép bông.” Dường như cảm thấy giải thích chưa đủ rõ ràng, Cung Khắc ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Dung Bắc lạnh hơn Lâm Thủy”.

“À …” Diệp Nam Sênh đồng ý rồi đá chiếc dép đang đi ra, quơ loạn chân dưới đất để tìm, mắt vẫn cứ dán vào máy tính, “Tôi bảo này 902, máy tính của anh có thể chậm hơn nữa được không?”.

Dưới mắt cá chân chợt
truyền tới một xúc cảm ấp áp, Diệp Nam Sênh rùng mình, cúi đầu nhìn thấy Cung Khắc đang đi dép cho mình. Cô hơi hốt hoảng, cuống cuồng cúi
xuống, “Để tôi tự làm!”.

Nhưng vì quá đột ngột, cô cụng thẳng đầu mình vào đầu anh, “Ôi trời ơi, cha mẹ ơi! Đầu anh không thể mềm hơn chút à!”.

Cô cũng biết yêu cầu này có phần vô lý. Diệp Nam Sênh ai oán nhìn vào mắt
Cung Khắc. Mẹ ơi, tim lại bắt đầu đập không theo quy luật rồi. Ho lên
một tiếng, Diệp Nam Sênh quay người lại nhìn màn hình.

“902, bình thường làm sao anh chịu nổi tốc độ mạng thế này? Tôi đã thanh toán lại lần thứ ba rồi đấy!”

“Cô định làm gì?”

“Thì đặt trực tuyến, thanh toán bằng tài khoản ngân hàng!” Diệp Nam Sênh bực bội. Cung Khắc tỏ ý bảo cô ngồi sang bên cạnh. Con chuột di qua di lại
trong tay anh, Diệp Nam Sênh phát hiện ra vị trí góc dưới bên tay phải
màn hình, tốc độ mạng trang đặt vé 360 đang hiển thị là 30kb/s giờ đã
tăng lên thành 16M/s.

Diệp Nam Sênh huýt sáo, “902, anh quả là thiên tài!”.

Với tốc độ cao, cô nhanh chóng mua được vé và trả được tiền. Từ đầu tới
cuối, Cung Khắc vẫn ngồi bên cạnh, không nói một câu, tới tận khi Diệp
Nam Sênh thanh toán xong anh mới lên tiếng: “Đây là kiểu mua vé qua mạng à?”.

Diệp Nam Sênh liếc mắt nhìn Cung Khắc: “Thuần thục cái thứ
cài đặt tốc độ mạng cao cấp như vậy, đừng có nói với tôi anh không biết
thanh toán trực tuyến”.

Cung Khắc lắc đầu, “Máy tính đối với tôi chỉ có một tác dụng duy nhất chính là gửi email nhanh hơn”.

Chẳng lẽ internet kỹ thuật cao đối với Cung Khắc mà nói chỉ là một hòm thư
lớn, Diệp Nam Sênh trợn tròng trắng. Khi bà Mục nói chỉ biết chơi trò
Plant với. Zombies, cô đã cảm thấy mẹ mình tới từ sao Hỏa rồi, thế này
thì hành tinh của 902 có khi còn chẳng nằm trong Hệ mặt trời.

“Vậy không giới hạn tốc độ chẳng phải còn nhanh hơn sao?”

“Mẹ tôi sẽ chơi game mất, mắt bà không tốt.”



Người ngoài hành tinh còn biết chơi game.

Nhưng khi đứng trước trạm xe lửa người người tấp nập, nhìn ba chiếc vé tàu
hỏa online trong tay Cung Khắc thì Diệp Nam Sênh lại bắt đầu khâm phục.
Người ngoài hành tinh ấy mà, học đi đôi với hành rất là nhanh.

Bà Cung biết chơi game cười tít mắt tiễn họ lên tàu. Thi thoảng có người
đi ngang qua lại nhìn bà với vẻ suy đoán: Có chuyện gì mà vui đến mức
ấy, những nếp nhăn trên mặt cứ như đang nở hoa vậy.

Ngồi tàu hỏa
chậm hơn đi ô tô một chút. Lên tàu lúc 8 giờ 17 phút sáng thì 3 giờ 5
phút chiều mới tới Lâm Thủy. So với cơn mưa tuyết đầu mùa ở Dung Bắc,
thời tiết Lâm Thủy ấm hơn nhiều. Lúc ra khỏi ga, trán Đông Đông đã túa
đầy mồ hôi, cuộc hành trình dài khiến con bé có vẻ mệt mỏi.

Diệp
Nam Sênh đang định hỏi Cung Khắc có muốn cởi mũ ra cho Đông Đông không
thì Cung Khắc tựa như hiểu được ý cô liền nói trước: “Cởi mũ ra dễ cảm
lắm. Cô cũng đừng cởi”.

Diệp Nam Sênh giơ tay ra giữa chừng lại buồn bã thu về, cô cũng nóng lắm chứ.

Họ chia tay nhau ở khu vực chờ taxi trước cửa ga, người nhà của Diệp Nam
Sênh tới đón cô. Vừa mới chui vào trong xe, đầu Diệp Nam Sênh đã phải
hứng một trận “rung lắc” kinh khủng, “Con nhóc chết tiệt này, buông thả
quá rồi, quên cả cửa nhà mình ở đâu sao?”.

“Bà Mục, mẹ có thể nhẹ tay chút không. Mẹ đã nói IQ của con vốn không cao, còn đánh nữa là xuống âm luôn đó!”

Trán lại bị ăn cốc.

“Không phân biệt lớn nhỏ, gọi mẹ là gì?”

Diệp Nam Sênh xoa trán, “Thái hậu … Ai ui... Mẹ …”.

Mục Trung Hoa - mái đầu đã bạc một nửa - lúc này mới hài lòng sửa sang lại
quần áo. Chiếc xe lăn bánh, bà hỏi Diệp Nam Sênh: “Lãnh đạo Công an
thành phố đã nói, lần này hai “chuyên gia” mà họ mời về, người nào người nấy đều kiêu ngạo, tiệc mừng công còn bỏ đi tập thể. Con thì thôi,
chẳng hiểu tính tính giống ai mà thối hoắc. Sao đến Cung Khắc cũng thế
hả?”.

902 làm sao, anh so với những người đàn ông trước kia cô
gặp không giống nhau. Những điểm khác tạm thời không tiện nói, nhưng có
một điểm mà cô biết, Cung Khắc là một người bố tốt, dù rằng đứa trẻ đó
chỉ được nhặt về trong một vụ bắt cóc.

Ô cửa sổ màu mực thu nhỏ
dáng hình Cung Khắc. Anh đứng trong hàng. Từng hàng taxi trống chạy tới
rồi lại chạy đi khi đã chở đầy khách. Anh bế Đông Đông, đặt gương mặt
nhỏ đang say ngủ của nó lên vai mình.

Anh đang nhìn Diệp Nam Sênh trong xe, mà Diệp Nam Sênh cũng đang nhìn anh.

Lấy lý do nghỉ ngơi tạm thời, Cung Khắc không quay về trường cảnh sát báo
báo ngay mà ngược lại, dưới sự dẫn dắt của viện trưởng cũ, anh có được
cơ hội giảng dạy một năm tại Đại học cảnh sát Lâm Thủy. Điều khiến anh
bất ngờ là Đại học cảnh sát Lâm Thủy lại đặc biệt chuẩn bị cho anh một
phòng nghiên cứu tâm lý hành vi tội phạm.

Mặc dù điều kiện không
thể so sánh với khi trước, nhưng xét về quy mô và đội ngũ giáo viên của
trường mà nói thì phòng nghiên cứu này đã thực sự khiến Cung Khắc bất
ngờ và mừng rỡ. Nhưng như mọi khi, Cung Khắc chỉ nói lời cảm ơn với Phó
hiệu trưởng bằng gương mặt không chút biểu cảm.

Ngoài hai nghiên
cứu sinh làm trợ lý cho anh ở trong phòng nghiên cứu, nhà trường còn sắp xếp cho anh một trợ giảng, chuyên giúp anh điều tiết các giờ dạy. Nhưng chỉ qua một tiết học, cách sắp xếp của nhà trường đã lộ rõ sự thừa
thãi.

Cung Khắc ít nói, lúc giảng bài cũng hiếm khi dùng những
từ ngữ chau chuốt, nhưng chính cách nói ngắn gọn súc tích của anh lại
tạo cho sinh viên ấn tượng và hiệu quả trực quan hơn cả, giống như bây
giờ.

“Giết người theo cách mô phỏng có ba loại động cơ. Loại thứ
nhất là động cơ rõ ràng.” Cung Khắc cầm bút phấn trắng viết mấy chữ này
lên bảng đen. Điều đáng nhắc đến là Cung Khắc khác với các giảng viên
trong trường. Anh không thích giảng bài bằng phần mềm Powerpoint mà chỉ
thích sách cùng bảng đen. Các sinh viên đoán rằng vì chữ của thầy ưa
nhìn hơn gương mặt của thầy.

Cung Khắc viết xong thì quay người
lại, “Mục đích khi hung thủ giết người mô phỏng rất rõ ràng, chính là để chuyển hướng chú ý của cảnh sát. Loại động cơ này có tỷ lệ khá thấp ở
những thành phố sầm uất náo nhiệt, vì nó khá nguy hiểm”.

“Thứ hai là động cơ tâm lý. Hung thủ vì sùng bái người đi trước nên bắt chước kẻ ấy giết người. Họ hy vọng có được sự chú ý của xã hội cao hơn cả người
trước đó, vì thế họ càng chú trọng vào thủ đoạn phạm tội, vì không xuất
phát từ thù hận nên nạn nhân không có những đặc điểm đặc thù. Vụ án xảy
ra vào năm 2001 tại London sương mù, ba nạn nhân có gốc gác và lai lịch
khác biệt, tuổi tác cũng không đồng nhất. Ngoài việc bắt chước thủ đoạn
của kẻ giết người tên là “Vợ chồng đẫm máu” thì hung thủ cũng thêm vào
những dấu hiệu phạm tội của riêng mình.”

“Loại động cơ phạm tội

thứ ba tương đối đơn giản, hung thủ dựa vào quá trình hành hung để tìm
kiếm khoái cảm. Những người bị tình nghi trong các vụ án kiểu này đa số
đều mang khiếm khuyết hoặc bóng ma tâm lý nào đó. Án lệ tương tự có …”

“Có vụ 9-21 thầy Cung vừa phá được!” Câu trả lời đến từ một sinh viên nam
cao ráo, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Cậu ấy ngồi ở hàng đầu tiên trong
giảng đường vì hơi cao nên các bạn phía sau phải rướn cổ lên mới nhìn
được Cung Khắc.

Cậu tên là Vương Diệp - nghiên cứu sinh năm hai
của khoa Tâm lý tội phạm trường cảnh sát Lâm Thủy. Vì tính tình xởi lởi, trượng nghĩa, cậu còn có biệt danh “vương gia”. Ngày Cung Khắc mới tới, phía nhà trường đã sắp xếp cậu ở ngay trong phòng nghiên cứu của Cung
Khắc. Cậu bé này nhiệt tình năng nổ, nói chuyện cũng hài hước, thi
thoảng lại khiến Cung Khắc nhớ tới cô gái Diệp Nam Sênh đã lâu lắm không gặp.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên đúng lúc ấy. Cung Khắc
không cầm theo giáo án, chỉ nói một tiếng “Hết giờ” rồi đi thẳng ra
ngoài.

“Vương gia” đi theo, “Thầy Cung, hôm nay mấy giờ làm mô phỏng ạ?”.

Đa số thời gian trong phòng nghiên cứu, họ dành để mô phỏng, dựng lại tình tiết vụ án, mà đối tượng chính là những vụ án tồn nhiều năm được phía
nhà trường thu thập mang về, trong số đó có những vụ cách đây đã rất
lâu.

Tháng này họ mới làm xong một lần mô phỏng, nhưng dựa theo
suy đoán của Cung Khắc về mấy khả năng phạm tội, cảnh sát tại huyện
Thiệp tận Tân Cương xa xôi đã thật sự phá được án. Kết quả này khiến
Vương Diệp kinh ngạc và phấn khích vô cùng. Trong mắt cậu, Cung Khắc như một vị thần, thoạt nhìn còn là một vị thần không mấy nổi bật.

“Hôm nay không làm.” Lúc đi đường, hai tay Cung Khắc để hai bên người, lắc
lư theo một biên độ nhỏ, khác hẳn Vương Diệp với những bước chân khỏe
khoắn.

Vương Diệp có chút thất vọng, nhưng cũng lấy lại tinh thần ngay lập tức, “Không sao ạ. Vừa hay mấy hôm trước Tiểu Khiết có hẹn em
cùng cô ấy chơi trò người thật thoát khỏi mật thất gì đó. Em có từ chối
mấy lần, cô ấy còn đang giận dỗi em. Vậy nhé thầy Cung, chúng ta hẹn gặp nhau ngày mai ở phòng nghiên cứu”.

Tiểu Khiết là bạn gái của
Vương Diệp, sinh viên năm thứ năm tại Đại học Lâm Thủy, từng gặp Cung
Khắc một lần, nhưng không đẹp đến mức như Vương Diệp miêu tả. Chí ít thì trong lần gặp duy nhất đó, Cung Khắc còn chưa nhớ được tướng mạo của
Tiểu Khiết.

Ngược lại, anh có ấn tượng rất sâu đậm về một người.
Có điều sau lần chia tay ở ga tàu, ngoại trừ hai con bò sát vẫn thường
xuyên bò sang ban công nhà 902 để ăn vụng cây cối ra thì anh không gặp
lại Diệp Nam Sênh nữa.

Anh sao vậy nhỉ? Cung Khắc cũng cảm thấy kì lạ vì phản ứng khác thường này của mình.

Đang định xuống lầu trở về nhà thì phía sau có người gọi anh, là Hiệu trưởng của trường. “Cung Khắc, tôi giới thiệu một nhân tài xuất sắc tới làm
trợ lý cho cậu đây.”

Anh quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái thò
đầu ra sau lưng Hiệu trưởng, vẫy tay với anh: “902, tôi phát hiện ra
‘thú cưng’ nhà tôi thích anh đấy, phải làm sao đây?”.

Cổ họng bật ra những tiếng cười thầm, người đang cười là Cung Khắc.

Ở một góc hành lang không xa ba người họ, Vương Diệp nhận được điện thoại của bạn gái, khuôn mặt dần đổi sắc, “Em đừng sợ, sao có thể quái đản
như vậy được?”.