Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Quyển 2 - Chương 25

Vào mùa đông, núi rừng trông thiếu sức sống hơn hẳn, chim muông đều không còn một mống nào, trơ trụi đến nỗi suýt thành một bãi hoang vu, bầu trời xa xa cũng tiêu điều không kém.

Lá cây vàng đậm rơi đầy đất, bước đi phát ra âm thanh xào xạt, nghe khá nổi bật giữa không gian yên tĩnh này.

Vận dụng khinh công, ta nhanh chóng bay qua khu rừng, thỉnh thoảng liếc Y Phong không tốn sức đi theo sau, trong lòng dâng trào cảm giác bi thương bất tận.

Ngươi nói kẻ chuyên làm việc xấu như ta hiếm khi oai phong lẫm liệt làm việc tốt á hả. Chỉ tại Y Phong sống chết muốn đi theo, hoàn toàn bỏ ngoài tai mệnh lệnh và quyết định của ta, bộ ngươi không thấy oai nghiêm của một vị sư phụ đã nát tan ngàn mảnh rồi sao! Cho nên mới nói, nuôi lớn đồ đệ chẳng khác gì như bát nước hất đi a khốn kiếp!

Nhận thấy tầm mắt của ta, Y Phong rất tự nhiên mỉm cười, vô cùng sáng chói ấm áp, xua tan cái lạnh của mùa đông.

“Sư phụ, sao vậy?”

Để tránh bị chói mắt chó, ta yên lặng quay đầu đi, hồi lâu sau mới phun ra một câu.

“Ngươi không nên đi theo.”

“Sư phụ ở đâu ta ở đó. Nếu như sư phụ không cần ta nữa, ta sẽ không có nơi để đi.” Tiếng nói của Y Phong theo gió lạnh ngày càng nhỏ dần, tỏ ra rất cô đơn.


Đáng ghét, tại sao lại làm giống như ta ăn hiếp nó vậy, lão tử là nhân vật phản diện, cũng không phải là mẹ ghẻ!

“Nghĩ đến nơi đó rất nguy hiểm, đến lúc đó ta có lẽ sẽ không thể bảo vệ ngươi được. Huống chi là ta mang ngươi đến đây, ngươi trúng độc, vốn là trách nhiệm của ta.”

Nghe được lời ta nói, Y Phong đột nhiên tăng tốc độ, bay đến bên cạnh ta, tiếng gió gào thét bên tai, thổi tán loạn mái tóc dài. Vài sợi tóc mái bay lất phất trên trán, nó bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt nhu hòa và kiên định.

“Ta không cần sư phụ lo lắng, càng không muốn sư phụ phải tự trách. Ta sẽ không để một mình sư phụ đi, đây là quyết định của ta, cho dù có là sư phụ thì cũng không thể thay đổi.”

Hứ, tính cách thất thường giống y chang Giáo chủ. Thầm thở dài trong lòng, ta dừng lại.

“Sư phụ?”

Mặt lạnh nghiêm túc nhìn về phía cách đó không xa, ta nhàn nhạt nói “Đã đến.”

Núi Vân Phù cũng không có gì kì lạ, nói là núi, nhưng đúng ra chỉ là một gò đất hơi cao thôi, nói là đỉnh núi nhưng chỉ toàn là cây cỏ, đi loanh quanh một hồi ở phụ cận, cuối cùng chúng ta tìm được một cái hang động tầm thường.

Nhìn cửa hang toàn là rong rêu xanh biếc sinh sôi phát triển bừng bừng, ta rất chi là nội thương.

Nha, ta nghĩ phải có một cánh cửa vàng chóe, phía trên treo một tấm bảng hoa lệ phong tao, ghi là ‘Hang động thần bí xx’ thì may ra nó mới trông giống như lời kể chứ a! (thực tế là không có…)

Hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào là một cái vực sâu không đáy, thế này là thế nào! Giấu đồ đâu, cạm bẫy đâu? Khó trách Hoành Mạch Lâm nói võ công của mình không tốt nên không vào được, cái này mà lỡ trượt chân một cái là đi đời nhà ma ngay, tiện thể làm phân bón cho cây luôn.

Ném một hòn đá vào, thật lâu sau vẫn không có tiếng vọng lại.

Nơi kỳ quái như vậy tốt nhất là không nên vào.

Nhìn ta đứng bên ngoài cửa hang làm pho tượng không nhúc nhích, Y Phong nhếch miệng.

“Sư phụ, ta nghĩ nơi Độc Thánh nói chính là chỗ này. Ta sẽ đi xuống xem trước, nếu không có chuyện gì thì sẽ gọi người xuống.”

Không đợi ta phản ứng, Y Phong đã nhảy vào trong hang.

!? Ngu ngốc, không rõ tình huống dưới đáy, nhảy đại vào như thế thì chẳng khác nào tìm chết!

Ta cảm thấy tay chân lạnh như băng, bất chấp do dự, ta lập tức xông lên, cúi đầu nhìn động tĩnh bên dưới.

“Sư phụ?”

Ở phía dưới, Y Phong vịn tay vào vách hang, ngửa đầu nhìn ta, vẻ mặt mê mang và vô tội.

…Tại bị ngươi dọa sợ hại ta suýt nữa bị hù ra bệnh rồi đó, mau đền bù phí tổn thất tinh thần cho ông đây!!

Đi theo Y Phong một đường xuống dưới, trên đường không có xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn khiến thần kinh của ta căng thẳng tột độ, hang động do chính tay Độc Vương của Tây Vực tạo ra, há có thể tầm thường?

Hang động có hình giống cái bình, phía trên hẹp, phía dưới rộng rãi. Kết cấu như vậy làm cho ánh sáng không thể lọt vào nhiều. Cầm hộp diêm quẹt lửa, chúng ta mới có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Có lẽ là do nhiều năm bỏ hoang, nơi này rất âm lãnh, không có động thực vật sinh sống, vách động khô ráo, cảm thấy bề mặt đất khá bằng phẳng, hẳn là được người sửa chữa qua. Mà dưới chân chúng ta không phải đất bùn hoặc đá lởm chởm, mà là được lát từng cục gạch xanh.

Xem ra chính là nơi này, nhưng xung quanh không có thứ gì giống cơ quan mở cánh cửa bí mật, có lẽ chưa chắc ở đây có cơ quan. Nếu đồ vật quan trọng mà dễ dàng lọt vào tay chúng ta như thế thì Độc Thánh và Độc Vương nên đi tìm miếng đậu hủ đập đầu chết đi là vừa.

“Sư phụ, nơi này rỗng.” Y Phong luôn sờ tay sờ khắp vách hang từ lúc mới đi xuống, rất nhanh đã phát hiện.

Ta nhíu mày, cũng vươn tay gõ vào mặt tường, quả thật âm thanh hơi khác.

Nhưng phải làm thế nào để đi vào thì đó mới là cái khó, nói đến kịch bản, dưới tình huống này, nhân vật chính sẽ ‘may mắn’ tìm được cơ quan mở cửa, sau đó chấn động dữ dội hoa cúc căng thẳng, với chỉ số thông minh cao và giá trị may mắn nghịch thiên, nhân vật chính nhìn thấu cơ quan và mở cửa ra, sau đó có bảo vật thì lấy bảo vật, có bí tịch thì lấy bí tịch. Tự giác bản thân không có kỹ năng đặc biệt này, ta nhìn Y Phong với ánh mắt mong chờ.

Trông chờ vào tài năng của ngươi, cố lên!

Quả nhiên, Y Phong lùi về sau một bước, hướng ta nhe răng cười một tiếng, rồi hất cằm ý bảo ta tránh xa ra, sau đó từ từ cầm kiếm lên.

Ơ hể? Kiếm?

Chỉ nghe ‘đùng’ một tiếng, vách hang bị kiếm khí đánh thủng một miếng lớn, lộ ra lối đi ở đằng sau.

Cầm, cầm nhầm kịch bản rồi đi— Ta đứng phía sau Y Phong nhìn bụi bặm bay tứ tung, cực kỳ, sốc.