Suốt những ngày sau Tâm Lam vẫn đều đặn được tài xế đưa rước đi thay thuốc ở chân, cô cũng không gặp được Tống Hiểu Thần.
– Tâm Lam nhắn tin cho Hiểu Thần.
– Tin nhắn nhanh chóng hồi đáp, chỉ vỏn vẹn 1 chữ được không hơn không kém. Sở Tâm Lam khí giận ngút ngàng ném chiếc điện thoại lên giường cô có cảm giác bản thân mình không hiểu nổi, tại sao anh lại đang rất mực quan tâm đến cô nhưng lại trở nên xa cách như vậy!
Tâm Lam quay trở lại công việc hằng ngày của mình tại Teresa, sau cuộc trình diễn ra mắt bộ sưu tập mới, công việc làm ăn tại Teresa khởi sắc thấy rất rõ, hàng bán mỗi ngày cũng như đơn đặt hàng cũng tăng lên đáng kể. Trong lúc nghỉ ngơi, Tâm Lam vô tình lướt qua tờ tạp chí để trên bàn đặp vào mắt cô là hình ảnh Hiểu Thần cũng với Y Nặc đang cùng song bước, nhìn trang phục họ bận cô nhớ có thể là hôm sinh nhật Tiểu Uy. Nhìn tiếp đến dòng chữ lớn thu hút sự chú ý XÁC NHẬN ĐÍNH HÔN GIỮA TỐNG TIÊN SINH VÀ LÃNH TIỂU THƯ! Tâm Lam giật mình cầm lấy tạp chí mở ra bên trong nhanh chóng đọc. Tay cô run rẫy trong vô thức, cầm lấy điện thoại gọi cho HIểu Thần nhưng thuê bao của anh không liên lạc được. Cô đành gọi cho Hiểu Thiên người cô có thể xác nhận được thông tin trên là đúng hay sai.
“Alo” – Đầu dây bên kia Hiểu Thiên bắt máy.
“Chuyện đó là thật sao?” – Tâm Lam cố gắng kiềm nén giọng nói của mình để nó không trở nên quá run rẫy nhưng chính cô cũng có thể nghe thấy sự lo sợ trong giọng nói của mình.
“Cô không sao chứ Tâm Lam!” – Không đáp lại câu hỏi của Tâm Lam nhưng thái độ của anh cô có thể hiểu được những chuyện trên tạp chí kia là thật sự.
“Bao giờ họ tổ chức đính hôn!?” – Cố gắng kiềm chế giọng nói của mình để không bị lạt đi.
“Ngay tuần sau!” – Tống Hiểu Thiên chậm rãi đáp, trong lòng anh lo lắng cho Sở Tâm Lam.
“Sao gấp gáp vậy!?” – Nghe thời gian khiến cô giật mình.
“Tôi cũng không biết! Mọi chuyện chỉ mới quyết ngày hôm qua mà thôi!!!” – Tống Hiểu Thiên cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra anh cũng như cô, hay được hơn là biết tin trước cô một ngày.
“Cảm ơn anh!” – Nói đoạn Tâm Lam nhanh chóng tắt máy.
Tâm Lam thật sự không biết cô nên làm gì trong lúc này, cô không muốn buông tay nhưng người đã chọn cách buông tay cô, muốn nói ra mọi chuyện nhưng ai có thể tin những chuyện hoang đường như vậy. Chính cô nếu đặt vào vị trí người nghe chắc chắn cũng sẽ cười một trận và cho rằng đó là những điều hoang tưởng. Điện thoại cô không ngừng đỗ chuông, Tâm Lam biết người gọi là Hiểu Thiên, anh lo cho cô nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này với cô anh mãi mãi là người em chồng thân thiện! Cô nợ anh ân tình nhưng chắc chỉ có hẹn kiếp sau mới có thể trã cho anh mà thôi. Tâm Lam uống rất nhiều, cô say lúc nào cũng không rõ.
“Alo!” – Giọng nam trầm ấm trong điện thoại vang lên. Tống Hiểu Thần nhìn màng hình điện thoại nhấp nhấy dãy số dù không muốn nhớ nhưng rốt cuộc anh cũng đã nhớ. Anh biết tránh né mãi cũng không phải là cách nên đành chấp nhận nghe điện thoại.
“Tống Hiểu Thần! Ức cuối cùng anh cũng chịu nghe máy hahaha” – Giọng Tâm Lam trở nên dai dẳng, giọng nói cười cượt.
“Tâm Lam, cô say sao?” – Tống Hiểu Thần đầu dây bên kia nhíu chặt mày.
“Tôi không có say! Tôi rất tỉnh táo, người say mu muội là anh! Hahah là anh đó Tống Hiểu Thần!”
“Cô đang ở đâu vậy? Ở chỗ nào ồn ào quá vậy?” – Hiểu Thần nghe rất rõ lẫn trong giọng nói của Tâm Lam là những tiếng nói chuyện của những người khác.
“Tôi đang ở đâu kệ tôi ức… Không liên quan đến anh! Ức anh là đồ độc ác sao anh lại đối xử với tôi như vậy huhuhu!” - Tâm Lam hét lên trong điện thoại rồi bất ngờ bật khóc.
“Cô đang ở đâu Tâm Lam! Làm ơn nói cho tôi biết cô đang ở đâu?” – Hiểu Thần bật đứng dậy, lo lắng như muốn hét lên. Lòng anh sôi sục lên như lửa đốt.
“Anh độc ác… Huhuhu sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Tôi yêu anh như vậy sao anh không chịu chấp nhận! Anh cũng yêu tôi cơ mà! Tại sao lại chạy trốn nó!” – Tâm Lam hết cười lại khóc huhu như một đứa con nít hoàn toàn không nghe Hiểu Thần nói gì cả.
“Cô đang ở đâu?” – Hiểu Thần không kiềm chế được mình hét toáng lên.
“Anh chỉ biết la hét. Tại sao anh lại cưới cô gái kia, anh quên tôi rồi sao? Anh quên chuyện của chúng ta hết rồi sao? Anh quên kỷ niệm của tôi với anh rồi sao!?”
“Cô nói cái gì vậy Tâm Lam!” – Hiểu Thần chợt nghe lao xao trong điện thoại như ai đó đang nói “biểu diễn nhạc nước rồi kìa!” nhanh chóng suy nghĩ đến đài tưởng niệm của thành phố ven sông cứ mỗi cuối tuần đều có biể diễn nhạc nước – “Tâm Lam cô ngồi yên chỗ đó đừng đi đâu nhé!”
“Anh có quyền quản tôi! Anh phụ tình tôi! Anh không đáng có được tình yêu của tôi! Huhuu” – Tâm Lam hét lên.
“Tâm Lam đừng tắt điện thoại!” - Hiểu Thần chạy xe ra khỏi biệt thự, lái xe thật nhanh đến đài tưởng niệm, trong lòng anh cầu mong cô bình yên vô sự, trong lòng vô cùng lo lắng. Cứ nghĩ đến việc cô đang có thể gặp nguy hiểm khiến lòng anh đau xót.