“Tống thiếu, anh hiểu lầm tôi rồi!” – Sở Tâm Lam vội vàng giải thích nhưng cô nhìn thấy Tống Hiểu Thần thật sự không có vẻ gì là sẽ nghe lọt vào tai những gì cô nói.
“Tôi còn có kiên nhẫn với cô đến thời khắc này vì Khả Như đã từng có lỗi với cô! Nên tôi mới dành thời gian như thế này! Cô nghĩ với những trò vụn vặt mà cô làm có thẻ thu hút sự chú ý của tôi hay sao? Cô xem thường Tống Hiểu Thần này quá rồi đó!” – Tống Hiểu Thần cười khấy, ngồi bắt chéo chân trên sopha nheo mắt nhìn Sở Tâm Lam.
“Tống Hiểu Thần anh…”- Tâm Lam có chút thật sự không kiềm chế được cơn giận khi bị Hiểu Thần cáo buộc tội như thế. Nghe cô nói đích danh tên mình Hiểu Thần có chút bang hoàng ngước mắt nhìn cô chăm chú. – “Tống Hiểu Thần tôi xem ra anh quá xem thường tôi rồi! Tôi chỉ muốn xin chỗ làm, tôi và anh cùng có lợi, tôi có việc làm còn anh có thể duy trì tâm ước của Khả Như là Teresa!”
Tâm lam nói một mạch gương mặt ứng đỏ thể hiện sự tức giận rõ ràng.
“Hừ ngữ khí cô cũng cao lắm!” – Tống Hiểu Thần lại cười rồi quay lưng đứng lên.
“Tống Hiểu Thần anh nghĩ phụ nữ chỉ như vậy thôi sao?”- Sở Tâm lam đứng lên hét lớn.
“Bị tôi nói trúng tim đen thì cô nhảy đổng lên như vậy làm gì?” – Tống Hiểu Thần quay lại nhìn Sở Tâm Lam, anh nhìn cô gương mặt tràn đầy sự chán ghét.
“Anh! Tôi chỉ muốn công việc! Anh đừng lấy lòng tiểu nhân của anh đo lòng người khác như vậy tôi không biết nói sao!” – Sở Tâm Lam trừng mắt nói lại.
“Cô!” – Tống Hiểu Thần trừng mắt lên nhìn cô, thấy người trước mặt không có chút gì sợ hãi hay rụt lại dũng khí nên anh cũng có chút ngạc nhiên, chưa có người nào chống lại ánh mắ giận dữ của anh lại không có chút sợ sệt như vậy.
“Được tôi cho cô công việc để xem cô lại giở ra cái trò gì!” – Hiểu Thần lấy lại vẻ điềm đạm cố gắng ôn tồn nói.
“Được cảm ơn anh cho cơ hội! Từ mai tôi sẽ cố gắng!” – Nói xong Sở Tâm Lam quay người bước ra bên ngòai. Ra đến cửa cô nhìn thấy Tống Hiểu Thiên dựa vào cửa đang đợi bên trong cũng như hóng chuyện. Anh nhìn cô có chút ngạc nhiên lẫn tò mò rồi đưa ngón cái ngụ ý khen ngợi. Khen cô dung cảm dám đối đầu tay đôi với anh trai của anh cho dù anh không biết cô là ai. Tâm Lam nhìn điều đó chợt thấy mắc cười gật đầu chào nhẹ cô bước đi xuống thang máy.
“Anh cô ấy là ai vậy? Thật sự rất thú vị!” - Tống Hiểu Thiên nhanh đi vào trong,vừa đi vừa ngoài đầu nhìn ra ngoài nói.
“Hừ coi trời bằng vung!” - Tống Hiểu Thần vẫn chưa thật sự kiềm nén được sự tức giận nói.
“Em thấy vậy mà! Anh xem giúp em những cái này!” - Nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt Hiểu Thần nhìn nên Hiểu Thiên nhanh chóng nhớ ra mục đích chính mình đi đến đây, đôi ngay chủ đề.
…..
“Chào Lãnh tiểu thư! Hôm nay cô đến đây thật sự rất đúng lúc chúng tôi có một bộ sưu tầm mới vừa mắt!” – Nhân viên bán hàng nhìn thấy Lãnh Y Nặc bước vào cửa hàng nhanh chóng tiến liên niềm nở chào mời. Nhìn thái độ nhân viên chắc chăn một diều đây không phải lần đầu tiên lãnh Y Nặc đến đây.
“Tôi muốn thiết kế một bộ trang phục thật sự đặc biệt! Ba tháng nữa đến sinh nhật lần thứ 3 của Tiểu Uy hôm đó tôi sẽ sánh bước cùng với Tống Hiểu Thần!” – Lãnh Y Nặc vui vẻ nói.
“Vậy thật sự cần chuẩn bị thật đặc biệt thưa tiểu thư! Chúng tôi mới có nhân viên thiết kế mới! Cô có thể bàn bạc riêng với cô ấy!” – Nhân viên bán hàng hướng phía Sở Tâm Lam nói.
“Chào Lãnh tiểu thư! Chúng ta lại gặp nhau!” – Tâm Lam đang ngẫn ngỡ khi nghe câu nói của Lãnh Y Nặc, nghe nhắc đến mình vội giật mình.
“Cô… Là cô gái tôi gặp tại Tống gia!” – Lãnh Y Nặc có chút ngạc nhiên nhìn Tâm Lam.
“Vâng! Trí nhớ cô thật tôt! Tôi có thể giúp gì cho cô?” – Tâm Lam điềm đạm dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng của mình hướng đến công việc.
Sau khi Lãnh Y Nặc rời đi lòng Tâm Lam rồi bù, theo như lời cô ấy nói thì sinh nhật lần này của Tiểu Uy chính là thời điểm cô ấy chính thức công bố với thiên hạ đường đường chính chính đứng bên cạnh Tống Hiểu Thần. Đã vậy ông trời còn cho cô tỉnh dậy để làm gì, Tâm lam không biết đây có thật sự là ý của Tống Hiểu Thần hay là ý của Tống phu nhân.nếu là ý của Tống Phu Nhân vậy Hiểu Thần có đồng ý hay không?
“Á! Xin lỗi, xin lỗi!” – Tâm Lam mãi suy nghĩ nên khi cô bước đi trên phố va phải người khác nhìn thấy ly caphe bị cô đụng trúng đỗ cả vào người trước mặt khiến cô rồi rít.
“Cô sao đi đứng thả hồn đi đâu vậy?” – Giọng điệu có chút cáu gắt nhưng cũng không kém phần ấm áp của người đàn ông đối diện.
“Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi sẽ gửi anh tiền giặt ủi!” – Tâm Lam lấy giấy mềm trong túi ra cố gắng chắm lau vết caphe trên chiếc áo của người đối diện. Do tình huống trước mắt quá bất ngờ khiến Tâm Lam luống cuống, cô không kịp nhìn xem người mình đụng trúng là ai.
“Là cô!” – Giọng nói ngạc nhiên của người đối diện vang lên khiến sự tập trung của tâm Lam rời vết ố caphe trên áo anh ta chuyển lên gương mặt anh.
“Tống Hiểu Thiên!” – Tâm Lam ngạc nhiên nói.
“Cô biết tôi à!” – Hiểu Thiên nhíu mày nghi hoặc nhìn người con gái trước mặt.
“À Tống tiên sinh! Tôi xin lỗi vì đã vô ý tôi nghĩ anh chắc phải thay áo, vế caphe thật sự nhìn rất không ổn!”- Hiểu Thiên nhìn theo ánh mắt của tâm lam xuống chiếc áo trắng của mình, caphe loang lỗ thật sự trong rất kì dị.
“Tống tiên sinh! Tôi thật sự không nghĩ cô lại lễ độ như vậy thật đấy!” – Tống Hiểu Thiên chép miệng nhìn Tâm Lam, anh vẫn còn nhớ cô gái dòng dạc đứng trước mặt anh trai mình hô lớn tên của Hiểu Thần và nói dõng dạt lại có thể lễ độ với mình như vậy! Thật khiến người ta tò mò thú vị!
“À!” – Tâm Lam có chút lung túng trước thái độ của Hiểu Thiên.