Sở Tâm Lam Lại Đến Đây

Chương 3: Tại sao lại là ta?

Đúng như lời Tống Hiểu Thần, không lâu sau một phụ nữ trung niên đến chăm sóc Tâm Lam, người đó chính là Dung tẩu. Chuyện Tâm Lam bị mất trí nhớ cũng được Tống Hiểu Thần thông báo rộng rãi cho 2 bên gia đình nhưng để tránh báo chí chĩa mũi giật tít chuyện này lên trang bìa nên anh không cho mọi người đến bệnh viện thăm cô, bên cạnh đó để tránh đêm dài lắm mộng lễ cưới cũng được dời lại sớm hơn dự kiến hai tuần.

"Tiểu thư à, cô vì sao lại tự chạy xe trên đường như vậy? Cô có biết chuyện lần này khiến thiếu gia thật sự rất đau đầu lo lắng hay không?" - Dung tẩu thấp giọng nói. Bà vừa múc canh ra chén thái độ cung kính như đâu đó vẫn chứa đầy sự không hài lòng. Dung tẩu từ trẻ đã là quản gia của Tống gia, đương nhiên cũng hết sức trung thành với Tống gia, cho nên việc Triệu Khả Như gây rắc rối như vậy đương nhiên bà không mấy thiện cảm với cô.

"Tôi quả thật không biết mình đang và đã gây nên hậu quả như thế nào nữa cô có thể nói cho tôi biết được hay không?" – Tâm Lam khổ sở cười không được mà khóc cũng không xong, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ mọi người liên tục nói cô gây ra họa lớn nhưng lại không một ai chịu nói cho cô biết đó là họa gì.

"Thật sự tiểu thư không nhớ gì, bình thường chuyện đi lại của cô có tài xế lo nhưng không hiểu tại sao hôm đó cô lại tự lấy xe đi ra bên ngoài, lại chạy với tốc độ rất cao vô tình đụng phải người ta" – Dung tẩu có phần khó khăn, mệt mỏi nói chuyện này, bà chậm rãi đưa bát canh đến trước mặt Sở Tâm Lam, mùi thơm của bát canh nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, khiến người khác kích thích vị giác vô cùng.


"Rồi người Khả Như đụng, à không tôi đụng bây giờ ra sao?" – Sở Tâm Lam mặc dù trong bụng cồn cào biểu tình vì đói nhưng vẫn bỏ qua bát canh đang nghi ngút khói thơm lừng nức mũi trước mặt, có chút khổ sở hỏi. Quả thật chuyện này rất lớn, đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, nếu Triệu Khả Như chịu tội trước pháp luật không phải là chính cô phải chịu cái tội mà không phải do cô gây ra hay sao, còn thương lượng thì còn phải tùy vào tình trạng của người kia nữa.

"Hiện tại... Người đó vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt!" - Dung tẩu nói lắc đầu, thông tin bà biết được cũng chỉ là lõm bõm nghe được trong buổi ăn cơm của gia đình Tống gia, còn ngọn ngành thế nào thật sự bản thân bà cũng chưa sáng tỏ.

"Tôi có thể đi gặp người ta hay không?" –  Sở Tâm Lam nghe vậy liền sốt sắng hơn, y như phía cuối đường hầm cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.

"Ngàn vạn lần không được, người ta không biết người đụng là ai... Chuyện thương thảo đã có luật sư lo rồi, tiểu thư không cần phải lo lắng! Nếu như Tống thiếu biết tiểu thư lén đi thăm không chừng sẽ nổi cơn tam bành." – Dung tẩu vừa nghe xong có chút gấp gáp lắc tay can ngăn, bà biết nếu người nhà của nạn nhân biết người đụng con gái mình là một người sau tai nạn hoàn toàn bình an vô sự, còn con gái họ lại bất tỉnh hôn mê có thể sẽ không chịu chấp nhận thương lượng, lúc đó Tống gia càng rắc rối hơn.


"Nhưng ít nhất cũng nên nói cho tôi biết nạn nhân ở đâu được không?" – Tâm Lam có chút ngoài ý trước thái độ cương quyết như vậy của Dung tẩu.

"Nhưng..." - Dung tẩu không biết có nên nói hay không nhưng nhìn thấy thái độ có chút tha thiết của Triệu Khả Như mà mềm lòng - "Thôi được rồi nhưng cô không được lén đi gặp người ta đâu, Tống thiếu mà biết thì sẽ lớn chuyện đó..." - Dung tẩu ngập ngừng nhìn Triệu Khả Như, vừa nghe nói cô ngay lập tức gật đầu chắc chắn - "Cô gái ấy cũng đang ở đây được Tống gia thay cô thanh toán mọi chi phí!"- Dung tẩu nhỏ giọng nói như thể sợ người nào khác nghe thấy thì thật không hay cho lắm. Bà cũng không biết mình nói chuyện này cho Tâm Lam là đúng hay sai.

"Dung tẩu có thể lấy điện thoại của tôi cho tôi được không? Tôi cần dùng đến nó!" – Tâm Lam tuy muốn đi thăm nạn nhân thay mặt Khả Như nhận lỗi nhưng nghe theo lời Dung tẩu cũng rất hợp lý nếu chỉ vì sự kém hiểu biết của mình mà làm mọi việc thêm khó khăn không chừng cái tên Tống Hiểu Thần kia sẽ ăn thịt cô mất.

"Để tôi nói lại với thiếu gia giùm cô, hiện tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi an nhàn đợi ngày về Tống gia thôi!" – Dung tẩu ôn nhu gật đầu, bà tin chắc người trước mặt mình thật sự mất trí nhớ, tuy bà không giỏi giang gì nhưng cũng đã sống mấy chục năm rồi, quản gia Tống gia nói dễ không dễ nhưng khó thì cũng không phải khó nhưng bà vẫn giữ được chức vụ đó lâu như vậy ngoài việc trung thành ra tất nhiên cũng phải làm được việc, mà việc bà thấy mình tốt nhất chính là nhìn sắc mặt người khác đoán tâm tình họ. Triệu Khả Như ngày trước trong trí nhớ của bà không chỉ kiêu ngạo còn vô cùng khó chìu chuộng, tính cách có chút xa cách, nhưng người hiện ngồi uống canh trước mặt bà lại vô cùng hòa nhã vui vẻ, cách nói chuyện lịch sự lễ độ, hơn hết ánh mắt nhìn bà hoàn toàn không phải ánh mắt giả dối.