[Sở Sở Hệ Liệt] – Yêu Ma

Chương 3

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, thanh niên liên tiếp bị đưa lên đến đỉnh khoái cảm, hạ thân mềm mại rốt cục cũng nhếch lên, nam nhân càng kiên nhẫn niết lộng, tiết qua vài lần.

Y bị nam nhân gắt gao ôm vào trong lòng ngực, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự đã già rồi...... Chịu không nổi...........” Thanh âm khàn khàn.

Nam nhân cho tới bây giờ chưa lúc nào được tận hứng như vậy, nhẹ nhàng liếm lộng vành tai của y, hài lòng nói: “Thực sự tốt lắm, một chút cũng không có già.”

Khi nói chuyện, không ngờ lại bắt đầu luận động thêm một vòng mới.

Thanh niên chỉ có thể thuận theo nhịp đẩy của hắn, mục đích ban đầu muốn làm đã sớm không làm được, về sau thì càng làm lại càng không được.

Y như đang phiêu du trên mây, lại giống như đang chìm nổi trong nước, hoàn toàn không biết mình đang ở phương nào.

Không biết là từ khi nào, nam nhân đã đốt sáng ngọn đèn dầu trong phòng, y thích ánh sáng.

Thân thể gầy gò nằm trên giường, trên làn da xanh xao không còn chỗ nào là trắng nõn, trải rộng hôn ngân cùng vết cắn xanh tím, thậm chí ngay cả nơi bí ẩn như bên trong bắp đùi, tất cả cũng đầy dấu tay cùng hôn ngân đỏ nhạt.

Giấu ở giữa cái mông cánh hoa, nơi kia ẩn ẩn hiện hiện, tựa hồ không thể khép lại, tất cả nộn thịt bên trong đều hiện ra, động khẩu nho nhỏ hơi hơi khép mở, thật là mị hoặc không thể tả.

Âu Dương Quân nằm úp sấp trên người y, nhẹ nhàng hỏi: “Trời sinh ra liền thích làm như vậy?”

Thanh niên lười đuổi hắn đi, cực kỳ mệt mỏi, chỉ đơn giản trả lời: “Một nửa.”

“Cái gì kêu là một nửa, ân?” Không cho y ngủ.

“Một nửa chính là một nửa.........” Một nửa là trời sinh, một nửa là do người bị y giết kia tạo thành.

“Chúng ta thật sự rất hợp nhau.” Âu Dương Quân không hề truy vấn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đầu của y nói.

Bất quá thanh niên không có nghe thấy, dĩ nhiên đang mơ màng ngủ.

Tinh thần của Âu Dương Quân lúc này rất tốt, hắn cẩn trọng nhìn ngắm thanh niên đang ngủ say bên cạnh.

Có lẽ ít nhiều nam tử đều có chút thú tính, mà Âu Dương Quân so với ít nhiều những nam tử kia lại đứng đầu bảng.

Hắn ngày thường tỏ ra hiền lành, gần gũi với người ngoài, hoàn toàn là một người tốt, nhưng khi ở trên giường, nhu cầu của hắn luôn rất nhiều, vả lại nếu không thô lỗ một chút sẽ không tận hứng, cơ thiếp của hắn đều sợ hãi tránh xa, thậm chí đi tìm vài thiếu niên có chút võ công phần lớn đều không hợp khẩu vị.

Chính là, hắn lại rất thích thanh niên đang nằm trên giường này, tuy rằng thân mình đối với loại yêu thích này đều là phi thường kháng cự, nhưng thân thể cũng rất hưởng thụ.

Nghĩ tới vừa rồi khi thao lộng, thanh niên không thể kiềm chế được tiếng thét tinh tế yêu kiều cùng phóng túng, khố hạ lại một trận khô nóng...... bất quá tạm thời phải nhẫn nại!

Hắn đối với thanh niên thực vừa lòng, thực mê luyến.

Tay lại duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve vành tay hơi mỏng của đối phương, gảy một chút vào hai tiểu lạp sưng đỏ ở trước ngực, cuối cũng sờ đến khối ám thạch đeo ở cổ thanh niên.

Ngón tay mới vừa tiếp xúc, liền đột nhiên tim đập nhanh một trận.

Hai hàng lông mày của Âu Dương Quân nhíu chặt, khối ám thạch nhẵn nhụi, nhưng không phải đá cũng không phải kim, tỏa ra hơi nóng, ngoài ra không có gì bất thường. Nhưng vì cái gì mà khiến hắn cảm thấy bất an?

Lại nghiên cứu trong chốc lát, cũng không nghĩ ra, chỉ có thể chờ sau khi y tỉnh lại hỏi mới biết được.

Hắn lấy chăn đắp lên hai người, trong nháy mắt tắt đi ánh nến trong phòng. Dù sao cũng đã nhiều ngày giúp thanh niên vận công, vừa rồi cũng hao tổn cũng không ít, lúc này cảm thấy mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Khi hắn ngủ không bao lâu, trong bóng đêm, thanh niên chậm rãi mở mắt.

Một khắc kia, khi Âu Dương Quân chạm vào khối ám thạch, dù đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng y vẫn bừng tỉnh, chỉ là ra vẻ ngủ say. Giờ phút này, vẻ mặt y phức tạp, chốc lát kiên nghị, chốc lát lại mê man do dự.

Y nhìn về phía nốt đỏ trên cổ tay Âu Dương Quân, đôi môi cắn chặt, bàn tay chậm rãi hướng về phía khối ám thạch........nhưng chưa chạm đến đã rụt tay về.


Đưa ra rồi rút lại ba lần như thế, thanh niên nhắm mắt, hít sâu một hơi nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, thử lại lần nữa nhưng vẫn không được, dần dần bị cơn mệt mỏi xâm lấn, chìm vào giấc ngủ.

————-

Vào canh ba, Âu Dương Quân đúng giờ tỉnh lại, giờ ngọ hôm qua đã quên không luyện công, lúc này đành phải luyện bù.

Hắn là người chăm chỉ đến cực điểm, chẳng những đối với người khác yêu cầu khắc nghiệt, mà ngay cả đối với chính mình cũng vậy.

Bất quá nhìn đến nhìn lui thanh niên vẫn đang ngủ say sưa trong lòng ngực của mình, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ tư vị không nói nên lời, lần đầu tiên lại có cảm giác muốn giữ lấy một người như vậy.

Chính là, hắn thoáng nhìn đến khối ám thạch đáng chú ý kia, không biết là vì cái gì, ngay từ đầu, hắn đã phi thường bài xích cái vật đen tuyền đó, trừ bỏ ghen tị, vẫn còn có một chút nguyên nhân khác.

Tựa hồ không tự chủ được, hắn nắm lấy khối ám thạch đang buộc bằng sợi dây đỏ, dùng sức một chút, khối tinh thạch liền rớt ra.

Đồng thời, hai hàng lông mày thanh niên nhíu lại, người vẫn chưa tỉnh, tay theo bản năng bảo vệ trước ngực.

Không chờ y đụng đến, Âu Dương Quân đã đưa một tay ra để cho tay y nắm lấy tay mình, còn tiến đến bên tai y thì thầm: “Ngoan, hảo hảo ngủ.”

Thanh niên dĩ nhiên cực kỳ mệt nhọc, mí mắt vẫn nỗ lực để mở ra, lại thủy chung không tỉnh được.

Âu Dương Quân một tay nắm chặt tay thanh niên, một tay cầm khối ám thạch đưa lên trước mắt để nhìn kĩ, trong bóng đêm, khối ám thạch đen tuyền ngược lại phát ra ánh sáng kỳ quái.

Âu Dương Quân nhíu mày, đột nhiên linh cơ chợt lóe, thử đem công lực của chính mình truyền vào khối tinh thạch nhỏ này.

Nếu là ngọc thạch bình thường, đã sớm bị công lực của hắn phá nát thành bột, chính là  khối ám thạch này lại không hề biến hoá, nam nhân không tin tà ma, lại tăng thêm chút công lực.

Công lực không ngừng truyền vào, dị biến nổi bật!

Khối ám thạch đột nhiên trở nên trắng mịn, thế nhưng lại thoát ra khỏi bàn tay Âu Dương Quân, chỉ trong nháy mắt, dường như có chủ ý của chính mình, tiến thẳng vào trong miệng nam nhân.

Không để cho Âu Dương Quân kịp phản ứng, khối ám thạch dĩ nhiên đã chui vào miệng, hắn muốn phun ra, ai ngờ khối tinh thạch lại lập tức biến hóa, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Âu Dương Quân ngây người.

Quả thực giống như giấc mộng, nếu không phải khối ám thạch thần bí trước ngực thanh niên đã biến mất không còn bóng dáng, thật không dám tin tưởng, khối ám thạch kia hóa nhập *biến hóa nhập vào* trong miệng hắn.

Hắn vội vàng vận khí để kiểm tra toàn thân, lại không có nửa điểm khác thường.

Đây là cái thứ gì vậy? Tà tính như thế!

Hắn không thể không nhìn về phía thanh niên, Khả Tình này, mười năm biến mất, nay lại cho mình xâm nhập cơ thể để làm gì, chẳng lẽ là có mục đích?

Bất quá thời khắc này hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, hắn nhẹ nhàng xuống giường, thay thanh niên đang ngủ say đắp chăn kĩ càng, liền bắt đầu luyện công, vận công ba mươi sáu chiêu, quả thật, toàn thân vẫn như lúc trước hoàn toàn không có biến hóa gì khác lạ.

Hắn ngồi xếp bằng, yên lặng suy nghĩ một lúc rất lâu, lại nhớ tới trên giường, tiến vào trong chăn mỏng, đem thanh niên ủng vào trong lòng.

——————

Một ngày mới đến, thanh niên đã tỉnh dậy, chính là đôi mắt lại không muốn mở.

Thật lâu không ngủ say được như vậy.

Cũng đã thật lâu không có tỉnh lại trong cảm giác toàn thân bủn rủn, nơi khó nói kia lại đau đớn nóng rát.

Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, khuôn mặt lại cảm thấy nóng, y lại càng không muốn mở mắt ra, bởi vì biết, mặt chắc chắn đang phiếm đỏ.

Quả nhiên, dán vào thanh niên, Âu Dương Quân đang dùng tay chống cằm đã thấy được cảnh ấy. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của thanh niên đang chậm rãi ửng đỏ lên, lông mi hơi hơi khẽ động, giống như một thiếu niên đáng yêu.

Tim đập mạnh một hồi, hạ thể lại nóng cứng lên.

Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên hai phiếc môi mỏng của thanh niên, mặt khác bàn tay đang khẽ vuốt ve đầu nhũ ngẩng cao, thoáng dùng sức ấn về hướng khố bộ của y.

Thanh niên cơ hồ nhận ra ý muốn xâm chiếm của nam nhân, mặt lại càng hồng.

Chính y cũng cảm thấy khó hiểu, đã lớn tuổi như vậy, cái gì chưa từng thấy qua, thế nhưng tại sao da mặt lại trở nên mỏng như vậy, vì cái gì lại cảm thấy thẹn thùng, lại đỏ mặt, thật kỳ quái……….

Nam nhân từ trên đôi môi cánh hoa của y chậm rãi dời xuống, đến chiếc cổ dài nhỏ rồi đến xương quai tinh xảo, khẽ hôn mút một chút, thanh niên tinh tế thở nhẹ, tay nắm lấy đầu nam nhân, hạ thân cũng lặng lẽ nâng lên đón ý nam nhân......

Chính là đột nhiên, y mở mắt ra, nhìn về phía trước ngực mình———–

Một sợi dây hồng trụi lủi trước cổ......

Không thấy! Y không thấy!


Sắc mặt thanh niên lập tức trắng bệch, lập tức đẩy Âu Dương Quân ra, giọng căm hận hỏi: “Ám thạch của ta đâu? Trả lại cho ta!” Thanh âm tàn nhẫn chưa từng có.

Âu Dương Quân chống đầu cười rộ lên, hai mắt loan loan, hỏi lại: “Ám thạch gì? Ngày hôm qua không phải vẫn đeo sao, có thể rớt ở dưới giường, đừng nóng vội!”

Thanh niên hiển nhiên trở nên đau buồn, cố gắng che lấp đi biểu tình của chính mình, cắn chặt môi, cũng không cùng nam nhân đấu võ mồm nữa, lập tức nhìn xuống dưới giường, băn khoăn tìm khắp nơi, nhưng như thế nào lại không thấy đâu?

Y cầm lấy cánh tay nam nhân, lại hỏi: “Nó ở đâu? Nói cho ta biết!”

Nam nhân thu lại nụ cười hiền lành, vẫn là cười, nhưng nụ cười lại mang theo hương vị không đứng đắn: “Tên của ngươi là gì?”

Vẻ mặt thanh niên bất động, gắt gao mím môi, ***g ngực đơn bạc không ngừng phập phồng, miễn cưỡng bình tĩnh mở miệng: “Chuyện này không thể đùa, ngươi không được hối hận.”

“Vì cái gì ta lại hối hận, khối ám thạch kia rốt cuộc là cái gì?” Âu Dương Quân cũng giận đến tái mặt.

Thanh niên không nói thêm lời nào nữa, hàng lông mi nhíu chặt, ánh mắt cuồng loạn lại mơ hồ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lòng Âu Dương Quân cảm thấy rất khó hiểu, có thể thấy được vẻ mặt hắn lúc này lại mang sự thương tiếc, cũng không nói gì thêm, chỉ hung hăng ôm thân thể đơn bạc của y vào lòng ngực.

Thanh niên đẩy hắn, nhưng căn bản là không đánh lại.

Y biết, ngay từ đầu chính mình đã xem nhẹ tên nam nhân này, trong lòng kinh hoàng lo sợ nhưng lại không biết phải làm sao.

Âu Dương Quân gắt gao đè người dưới thân xuống, lại bắt đầu hôn y, trằn trọc, nụ hôn liên tiếp không ngừng.

Càng chấp nhất hỏi: “Rốt cuộc tên gọi của ngươi là gì, nói cho ta biết......”

Thanh niên thủy chung trầm mặc.

Thẳng cho đến khi Âu Dương Quân hung hăng vọt vào trong cơ thể y, liều mạng đâm thẳng vào, ẩn trong khoảng khắc ấy, y mới hét lên một hơi thật dài, trong tiếng kêu không khống chế được sự đau đớn, cơ thể run rẩy có chút khoái cảm, ngón tay thật dài của y gắt gao nắm lấy lưng nam nhân, thật sâu tạo thành từng dấu móng tay, vẻ bất lực hốt hoảng rồi lại tràn đầy thống khoái, mâu thuẫn đến cực điểm.

Cuối cùng y lại ngất đi.

Âu Dương Quân dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi của thanh niên, trực tiếp lên xe ngựa. Hạ nhân nhìn thấy sắc mặt âm trầm của chủ tử, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám, chủ tử như vậy rất dọa người.

Trong xe ngựa, thanh niên từ từ tỉnh lại, cũng không nhìn hắn, chỉ yên lặng ngẩn người đến xuất thần.

Âu Dương Quân ôm y thật chặt, cũng không nói lời nào.

Trong không gian lặng im, thanh niên chợt hỏi: “Ngươi thực sự tên là Trường Thiên?”

Nam nhân gật đầu: “Danh Quân, tự Trường Thiên.”

Tuy chỉ một đêm, dù ngay cả tên, lai lịch cũng không biết rõ, nhưng lại cảm thấy được đối phương như đã trở thành một miếng thịt trên người mình, loại cảm giác này, Âu Dương Quân chưa từng trải qua.

“Tạ Quân, Tạ Trường Thiên” Thanh niên thì thào lặp lại một lần, rồi đột nhiên nói “Không cần gọi ta là Khả tình, không cần.”

“Hảo.”Âu Dương Quân cũng không truy vấn.

Hai ngày tiếp theo, thanh niên rất ít khi nói chuyện, Âu Dương Quân vẫn mỗi ngày giúp y vận công lưu thông máu, y cũng yên lặng tiếp nhận.

Âu Dương Quân phát hiện, thanh niên có đôi khi nhìn trộm hắn, vẻ mặt lúc thì chăm chú, lúc thì buồn bã yếu ớt.

Buổi tối, hai người cũng không làm, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, thanh niên rúc trong lòng ngực của Âu Dương Quân lại lộ ra thần sắc ngẩn ngơ, sâu kín, y nhẹ nhàng nói: “Mười năm trước, sắc trời cũng như vậy, ta giết người kia. Hắn khinh bạc ta, gạt ta, làm nhục ta........”

Bỗng dưng, ngữ khí trở nên lạnh lùng, khiến cho kẻ khác không rét mà run: “Người như vậy không đáng được sống.” Nói xong liền không hé răng nữa.

Chính thanh niên cũng không biết tại sao lại nói với nam nhân những điều ấy.

Chính là muốn nói, đã nói rồi.

Âu Dương Quân không ngừng vỗ về chơi đùa mái tóc của y, ôm y thật chặt, ánh mắt ám trầm, âm u, một lời cũng không nói.

Sáng sớm hôm sau, mọi người dùng bữa tại khách ***, lại nghe mấy người giang hồ bốn phương tụ lại tán gẫu.

“Ma giáo thật sự xong đời rồi!”

“Hắc, không phải nói là Sở đương gia Sở Lam coi trọng một tiểu quan, phản bội gia môn, đi làm giáo chủ Ma giáo sao? Sở Lam kia phẩm chất quá kém, nhưng võ công lại rất cao, không ai có thể đấu với hắn quá ba chiêu.”

“Này ngươi cũng không biết rồi, ta mới từ Duyện Châu trở về, xem ra Sở Lam đã bị Tề đại hiệp Tề Gia Nghĩa bắt giam rồi!”

“A, có chuyện này sao?”

“Đúng vậy, Ma giáo lần này thật sự xong đời rồi!”

“Không phải còn có nhiều Ma giáo tướng sao......”


“Rắn mất đầu a!”

“Bọn họ đã mất đi con rồng rồi, bây giờ chỉ là đàn trùng vô thủ!”

“Ha ha ha ———–”

“Vậy Tề đại hiệp chắc chắn sẽ trở thành võ lâm minh chủ!”

“Cũng chưa chắc đâu!”

“Ta nghĩ rằng, Tề Gia Nghĩa dù sao cũng là con rể của Sở Gia, Sở Lam gây họa lớn như vậy, người trong Sở gia còn có thể làm minh chủ sao? Li Ngọc Đường Khanh gia, Nam Hải Âu Dương gia còn có các đại môn phái sẽ không đưa ra ý kiến gì sao?”

“Nếu Khanh gia không chõ mõm vào, Âu Dương gia cũng không tham gia vào, thì vẫn còn Thiếu Lâm nữa......”

“Được rồi được rồi, chúng ta mặc kệ việc này đi, lên đường quan trọng hơn!”

Bọn đại hán rời đi, tiểu đồng bên người Âu Dương Quân lặng lẽ kề sát vào tai hắn đưa tin: “Chủ tử, chưởng môn Lục Hợp phái tới rồi.”

Âu Dương Quân nhìn sang thanh niên đang há to mồm húp cháo, mới đứng lên ra khỏi khách ***.

Lục Hợp phái hơn mười năm qua là một đại phái nhất nhì võ lâm tại Giang Nam, tuy rằng vài năm trước bị ma giáo phá hủy không ít phân đàn, nhưng thực lực vẫn còn hùng hậu. Hơn nữa chưởng môn là Vu Tư Lý, võ công bí hiểm, thái độ làm người lại cao ngạo chính trực, ngay cả Vũ Đương, Thiếu Lâm cũng không để vào mắt.

Âu Dương Quân chậm rãi thong thả bước ra khỏi khách ***, lên một chiếc xe ngựa màu đen ở ven đường. Hắn vừa lên, xe ngựa liền chạy nhanh về phía trước.

Trong xe ngựa chỉ có một lão nhân khoảng sáu mươi, khuôn mặt nghiêm khắc, khóe miệng hạ phiết có vẻ lạnh lùng vô tình, hai mắt bán mở quan sát bốn phía. Khi nhìn thấy Âu Dương Quân, tuy nhỏ tuổi hơn hắn, thế nhưng hắn lại vuốt cằm thi lễ.

“Âu Dương đương gia, gần đây hảo.” Khẩu khí mặc dù lãnh đạm, nhưng đối với Lục Hợp chưởng môn mà nói thì đã là lễ ngộ rất lớn rồi.

Âu Dương Quân vẫn như thường ôn hòa nho nhã, mỉm cười đáp lễ: “Vu lão đương gia, nhờ phúc của ngài cả!”

“Ngươi tới cũng không kịp lúc, đại chiến với ma giáo vừa mới chấm dứt, Sở Lam đã bị Tề Gia Nghĩa bắt.” Ngụ ý rằng Âu Dương Quân ngươi lúc này mới đến thì cũng vô dụng rồi.

Âu Dương Quân cười cười: “Âu Dương gia ta an phận ở Nam Hải hơn mười năm, mặc dù vẫn được võ lâm đồng đạo liệt vào một trong tam đại thế gia, nhưng sớm đã không còn tâm tranh thanh danh cùng thế tục, lúc này đến phương bắc một là để du ngoạn, hai là để chào hỏi Vu lão đương gia.”

Vu Tư Lý trừng mắt nhìn chăm chú Âu Dương Quân, ánh mắt như tiễn, thẳng như muốn nhìn thấu hắn. Âu Dương Quân lại thản nhiên cười, ngồi ở một bên, mặt không đổi sắc.

Sau một lúc lâu, lão nhân thu hồi ánh mắt, than nhẹ: “Chỉ mong lão phu không nhìn lầm người. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Tề Gia Nghĩa quả thật võ công cao hơn lão phu, lần này nếu hắn lên làm minh chủ, chuyện chinh phạt Ma giáo không biết sẽ kéo dài tới ngày năm tháng nào, lão phu thật nhìn không ra!” Nói xong, mắt lộ bi thương: “Về chuyện giết oan người khác, thì nợ máu của môn đồ ta đến khi nào mới đòi lại được!”

Âu Dương Quân hợp thời mà an ủi lão nhân, thanh âm nhu hòa, ngữ khí lại kiên định: “Vu đại lão gia, Âu Dương Quân ta sẽ giúp ngươi đòi lại nợ máu!”

Vu Tư Lý ảm đạm cười: “Lão phu già rồi, chỉ cần giúp ta báo huyết thù, diệt trừ yêu nghiệt Ma giáo, ta sẽ cố hết sức đưa ngươi lên ngôi vị minh chủ!”

“Vu lão gia nói đùa, ngôi vị minh chủ đâu phải trò đùa, đâu phải ai cũng có thể nghĩ đến. Chính là, Ma giáo bùng phát, không chuyện ác nào không làm, tiêu diệt Ma giáo là bổn phận của ta.”

Hai người mật đàm hồi lâu, xe ngựa mới dừng trước khách *** ban đầu.

Âu Dương Quân vén rèm xuống xe, trong lòng đột nhiên có chút hoảng. Hắn bước nhanh trở lại đại đường, tiểu đồng và hạ nhân thì vẫn còn, chỉ không thấy bóng dáng thanh niên.

Tiểu đồng lanh lợi, bẩm báo: “Công tử trở về phòng thu thập đồ vật này nọ, lão Giáp và tiểu Bính đã đi theo.”

Tâm Âu Dương Quân hơi thả lỏng, lão Giáp và tiểu Bính võ công không phải kém, nhưng hắn vẫn đi thẳng đến phòng ngủ.

Tâm lại không ngừng hỗn loạn, trên trán đã có chút mồ hôi.

Hắn đẩy cửa, vẻ mặt nhất thời cứng đờ – hai gã hạ nhân nằm ngửa trên mặt đất, không có tung tích của thanh niên.

Tiểu đồng đi theo phía sau, vừa thấy tình hình không ổn, trong miệng kêu lên: “Chủ tử, gian phòng này chỉ có một cửa sổ ở đây, muốn rời khỏi phải nhất định đi qua đại đường, chúng ta cái gì cũng chưa……”

Âu Dương Quân duỗi tay ra, chặn lời nói của hắn, đi đến bên giường, trên giường có một sợi dây hồng lẳng lặng ở đó, đúng là sợi dây luôn đeo trên cổ của thanh niên, bên cạnh là một mảnh vải nhỏ, có một vài chữ. Đại khái là thanh niên đi vội vàng không kịp chuẩn bị, dùng huyết viết lên.

Nét chữ trên mảnh vải tiêu sái khiêu thoát————-

Không cần tái kiến,

Thân Tịch Ngung

Âu Dương Quân chậm rãi vuốt ve sợi dây hồng trên tay, đột nhiên cười.

Thân Tịch Ngung, Tịch Ngung, Tịch Ngung.

Làm sao có thể không gặp lại đây, Tịch Ngung.

———————-

Mấy ngày sau, trên quan đạo cách Duyện Châu không đến ba mươi dặm, Âu Dương Quân cùng hạ nhân phong trần mệt mỏi chạy đi.


“Chủ tử, phía trước có đường nhỏ thông đến Duyện Châu, bất quá nghe nói đường này đi không tốt.” Tiểu đồng nói với Âu Dương Quân.

“Bỏ xe, đi đường nhỏ, tất cả mọi người kỵ mã, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Duyện Châu.” Âu Dương Quân phân phó.

“Rõ!”

Đoàn người đi khỏi quan đạo, chạy với tốc độ nhanh nhất. Đột nhiên, Âu Dương Quân kéo mạnh dây cương, hạ nhân chạy phía sau phản ứng nhanh, lập tức cũng khống trụ dây cương.

Âu Dương Quân không nói nhiều, đưa tay lên, nhắm mắt vận công, không lâu sau, trên mặt đã đầy mồ hôi, ước chừng khoảng nửa nén nhang sau, rốt cục hắn thở dài một hơi, mở mắt, trong ánh mắt sắc vui mừng chợt lóe lên.

Y đang ở ngay gần đây, chẳng lẽ y cũng đi Duyện Châu?

“Đi đến rừng rậm phía trước!” Hắn hạ lệnh.

Không được xâm nhập vào rừng rậm là quy củ giang hồ, nhưng chủ tử đã ra lệnh ai dám cãi lời.

Âu Dương Quân biết Khả Tình, cũng chính là Thân Tịch Ngung đang trốn nơi ấy, hắn dựa vào viên ‘hồn oanh’ y đã ăn mà cảm giác được.

‘Hồn oanh’ đan là bí truyền của Âu Dương gia, trừ bỏ là dược thần kì để lưu thông máu bổ khí, còn công hiệu tuyệt đỉnh không thể tưởng tượng được, người đã dùng vô luận là đến chỗ nào, hành tung cũng sẽ bị người Âu Dương gia nhận ra.

Nhưng loại kì dược này rất khó luyện, người có thể luyện và cảm nhận được người dùng thì phải có võ công thực cao, Âu Dương gia qua mấy đời chỉ có ba người thành công, Âu Dương Quân tất nhiên cũng nằm trong số đó.

Viên khả ‘hồn oanh’ mà Thân Tịch Ngung ăn vào chính là viên dược mà chính tay hắn đã luyện thành, sau này y xem như là đã bị Âu Dương Quân nắm bắt.

Âu Dương Quân không khỏi trở nên tự đắc.

Nhưng khi đoàn người tiến vào trong rừng rậm, phía trước ước chừng khoảng năm dặm, phát ra tiếng “Sưu sưu”, vài đạo ngũ sắc bắn lên trời.

Âu Dương Quân khẽ cau mày, đó là ám hiệu mà hắn cùng Lục Hợp phái đã giao ước với nhau, chẳng lẽ Vu Tư Lý tìm thấy dư nghiệt của Ma giáo nhanh như vậy?

Hắn giơ tay lên ra lệnh cho hạ nhân phía sau: “Lão giáp mang năm người canh giữ ở ngoài rừng chi viện, những người khác theo ta.”

Vừa mới tiến vào rừng hơn mười bước, từ trong rừng vài người đang nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, nhìn kỹ thì đúng là màu áo của Lục Hợp phái.

Tiểu đồng hỏi: “Phía trước có chuyện gì? Vị này chính là Âu Dương đương  gia!”

“Âu Dương đương gia, ngài đã đến rồi, bang chủ của chúng ta bị yêu đồ của Ma giáo đánh lén bị thương, môn phái của ta tổn thất nghiêm trọng……”

Không đợi người Lục Hợp phái nói xong, Âu Dương Quân đã đề khí chạy về phía trước.

Nếu có thể cứu Vu Tư Lý một mạng, về sau hắn sẽ đem lực lượng lớn nhất ra hỗ trợ mình!

Chạy về phía trước khoảng ba bốn dặm, đã có thể nghe rõ ràng âm thanh binh khí va chạm, cùng vài tiếng cười duyên “Khanh khách” thỉnh thoảng phát ra.

Âu Dương Quân chậm rãi dừng bước, hắn cảm giác càng ngày càng rõ ràng, Tịch Ngung của hắn đang ở ngay phía trước cách đó không xa.

Nhưng tại sao y lại ở nơi này?

Lúc này, truyền đến tiếng tê rống của Vu Tư Lý: “Yêu nghiệt, giao mạng ra đây!” Tiếng hô tuy rằng thê lương, đinh tai nhức óc, nhưng Âu Dương Quân biết, Vu lão nhân bây giờ không còn nhiều lực, bị thương không nhẹ.

Xem ra để yêu nghiệt Ma giáo còn tồn tại không phải là điều tốt, lợi hại như Vu Tư Lý cũng bị ám toán.

“Khanh khách —— như thế nào, còn không phục a, ta cho...  ngươi một kiếm nữa thấy như thế nào?” Tiếng cười kia thật mềm mại, nhưng thanh âm lại bất nam bất nữ, kỳ quái không thể nói không nên lời.

Tiểu đồng chạy lại, hỏi: “Chủ tử, tiếng cười kia là của yêu đồ Ma giáo sao? Là nam hay nữ?”

Âu Dương Quân cười: “Đó là tử địch cuối cùng của Vu Tư Lý, ma tướng thứ sáu của Ma giáo đã giết nhi tử thân sinh của hắn, hái hoa tặc – Thân lão yêu.” Nói đến người này, sắc mặt của hắn đột nhiên có chút kỳ quái, không thèm nhắc lại, phóng về phía trước.

Trong nháy mắt, Âu Dương Quân đã chạy đến nơi đang giao chiến, người bên Vu Tư Lý cũng không nhiều, trách không được ma đầu kia chỉ có một mình mà cũng dám đi trêu chọc.

Lão nhân đang giao đấu cùng yêu nhân, thân pháp Thân lão yêu linh hoạt, kiếm pháp hay thay đổi, bất quá công lực tựa hồ cũng không thâm hậu, dùng kiếm cùng lão nhân đánh bừa.

Vốn công lực của Vu lão nhân cao hơn yêu nhân kia, nhưng hắn nóng lòng báo thù, phạm vào điều tối kỵ, địa hình cản trở, ngược lại ở thế hạ phong.

Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Vu Tư Lý lại bị ăn thêm một kiếm.

“Đứa con sắc quỷ kia của ngươi ta đã giúp ngươi đưa nó sang Tây Thiên, ngươi không tạ ơn lão nương cũng không sao đi, chớ sao lại còn oán hận ta?” Thu kiếm lại, nam tử hắc y cao gầy ôm kiếm mà đứng, hé ra khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ phi thường, thần thái mệt mỏi lại xinh đẹp, ánh mắt lưu chuyển, miệng tiếp tục cười nhạo lão đại Lục Hợp phái đang chật vật không chịu nổi.

Âu Dương Quân nhìn kỹ khuôn mặt kia, một khắc liền kinh hãi, hắn cả đời cũng không quên.

Tuy rằng trang điểm tươi đẹp, xinh đẹp yêu mị, nhưng đôi mắt kia —————-

Đôi mắt kia rõ ràng là ánh mắt Thân Tịch Ngung của hắn.

Chỉ là liếc ngang một cái, nhưng mị thái lan tràn.


Tuy rằng thần tình cười duyên, ánh mắt lại thực trong suốt.

Khả Tình.

Thân Tịch Ngung.

Thân lão yêu?

Mười năm trước hồng bài tiểu quan danh chấn Giang Nam.

Nam nhân gần ba mươi tuổi cực kỳ trầm mặc, thanh tú, mị hoặc không thể nói nên lời.

Ác danh khắp giang hồ, giết người như ma, yêu nghiệt ma giáo bất nam bất nữ.

Đều cùng là một người sao?

Vô luận đôi mắt kia, hay cảm nhận từ viên hồn oanh đều nói cho hắn biết rằng chuyện này là thật…………………..