Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 9

Sơ Hiểu đứng một hồi liền có người báo cho nàng biết An Huy gọi nàng đi qua một chuyến.

Từ rất xa đã nghe được tiếng Quân Nhã rống giận:  ". . . . . . Ngươi lại bảo vệ xấu tiểu tử kia, ngươi. . . Rốt cuộc cùng hắn có quan hệ gì. . . . . ."

Cau mày, gật đầu với hộ vệ giữ cửa, đi vào.

Quân Nhã ngượng ngùng ngừng nói, Y Cẩm sắc mặt âm u đứng ở một bên.

Chỉ An Huy gật đầu với nàng, nàng lập tức đến gần, lấy ra một cái túi đặt lên bàn.

"Ngân phiếu ba ngàn năm trăm lượng, một trăm lượng vàng." Mặt nàng không chút thay đổi, máy móc báo cáo số lượng bạc tìm được trên người đám người kia.

Chỉ An Huy thản nhiên gật đầu, làm như vô tình nghiêng mắt nhìn qua vẻ mặt nàng.

"Chỉ có một chút tiền như vậy, còn dám ở Quân An Huy giương oai. . . . . . Ca. . . . . ." Quân Nhã hình như đang giận dữ.

"Nhã Nhi ~" Chỉ An Huy nhẹ nhàng thở ra, lại nói với các nàng: "Các ngươi lui xuống, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi đi."

Sơ Hiểu yên lặng gật đầu, cùng Y Cẩm vẻ mặt không vui đi ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng Quân Nhã bất mãn: "Ca ~ ngươi cứ dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân chết tiệt kia như vậy sao ~"

Không biết đối phương nói cái gì, tiếng ồn ào dần dần lắng xuống.

--- ------ ------ ------ ----

Sắc mặt Y Cẩm xanh mét ngồi ở trên ghế, không nói một lời.

Sơ Hiểu ngoài ý muốn cười cười nói ra: "Giận thật à?" Tay vươn vào bên hông lục lọi cái gì đó.

"Hừ!" Y Cẩm chép miệng, "Đừng cho là ta không biết hắn đang suy nghĩ gì, ta thường ngày nhịn một chút thì thôi đi, hắn. . . . . . Quả thực là khinh người quá đáng. . . . . ."

". . . . . . Chỉ có hai ta xui xẻo, xa rời quê hương thì gặp phải cái loại này. . . . . ." Lời của nàng ngừng lại theo động tác của Sơ Hiểu.

"Éc. . . . . . Sơ Hiểu à. . . . . ." Nàng thấy Sơ Hiểu không ngừng móc ra ngân phiếu, ánh mắt lóe lóe lên tia sáng  .". . . Ta không biết nói với ngươi thế nào cho phải. . ."

"Ta để lại bốn tờ ngân phiếu một vạn lượng," Nàng tự tiếu phi tiếu, "Chúng ta mỗi người một nửa."

Y Cẩm lập tức cảm thấy sắc trời sáng lên, cả người cũng vui vẻ đến nở hoa, nỗi buồn phiền vừa rồi cũng nhanh chóng tan thành mây khói, trong lòng suy đoán đến vẻ mặt Lê Lạc.


Sơ Hiểu nhìn sắc mặc Y Cẩm biến đổi, âm thầm buồn cười.

"Có muốn đi ra ngoài một chút không, không cần phải làm nhiệm vụ ." Sơ Hiểu cười cười.

"Tốt ~" Ánh mắt Y Cẩm cười híp lại thành một đường nhỏ.

--- ------ ------ ------ -----

"Có người rơi xuống nước!" Hai người mới ra thuyền liền nghe tiếng gào thét.

Sơ Hiểu vốn định tránh ra, nhưng Y Cẩm lại cố lôi kéo nàng chen vào đám người vây xem.

Sơ Hiểu bất đắc dĩ, theo phương hướng mọi người nhìn quanh.

"Tránh ra!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, vừa nhìn về phương hướng của thanh âm.

Lập tức nhìn thấy Cảnh Tri vẻ mặt âm trầm chen vào, Hạ Húc đứng ở đàng xa, sắc mặt lạnh nhạt không nhúc nhích.

"A Cảnh!" Y Cẩm cao giọng hô.

Cảnh Tri giống như không nghe thấy, không ngừng chen lấn đến bên bờ, "Tõm" Thoáng cái liền nhảy xuống.

Y Cẩm sửng sốt, Sơ Hiểu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

. . . . . . Đây là Diệp Cảnh lạnh nhạt mà các nàng biết sao?

Một lát sau, Cảnh Tri liền bơi đến bên bờ, bên cạnh cũng không có một bóng người, Sơ Hiểucùng Y Cẩm vội đi qua kéo nàng .

"A Cảnh, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ta lớn tiếng gọi ngươi như vậy ngươi cũng không đáp lại. . ." Y Cẩm cau mày phủi nhẹ cây rong quấn quanh ở trên cánh tay.

Sơ Hiểu cầm bàn tay lạnh như băng của Cảnh Tri. "Tới chỗ chúng ta đổi lại y phục đi, đừng để bị lạnh."

Gương mặt Cảnh Tri lạnh nhạt, nhẹ nhàng gật đầu, ba người liền cùng nhau đi tới Quân An Huy.

Y Cẩm bỗng nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại một chút, nhìn về phía người đàng kia, nói : "Hạ bộ. . . Hạ Húc cũng tới đi."

Hạ húc hơi ngẩn người, gật đầu, sắc mặt thản nhiên không có thay đổi gì.

--- ------ ------ ------ ----


Cảnh Tri đổi lại y phục của Y Cẩm, vóc dáng hai người khá giống nhau, y phục cũng vừa người.

"Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Y Cẩm một bộ dáng muốn nghe ngóng hóng chuyện..

Cảnh Tri nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, nàng chán phiền toái, nhưng Y Cẩm cứ khăng khăng lải nhải làm nàng không có biện pháp: "Nhận lầm người."

"Ồ ~" Hai người liếc nhau một cái, gật đầu. Cũng biết Cảnh Tri là người không chủ động cứu người, thật là chuyện cười ~

Thấy Cảnh Tri không muốn nói chuyện, Y Cẩm rất thức thời dời đi đề tài: "Thế nào lại ra đường?"

"Ừ thì, hôm nay là. . . . . . . . ."  Không tập trung trò chuyện, câu được câu không. . . . . .

Sơ Hiểu khẽ nhấp một ngụm nước trà, mới vừa rồi Cảnh Tri nói nhận lầm người , nàng cảm giác được Hạ Húc giống như nhẹ nhàng liếc nàng một cái.

--- ------ ------ ------ -----

Đưa hai người đi, Sơ Hiểu và Y Cẩm vốn chuẩn bị trở về, Sơ Hiểu bỗng nhiên lại nói muốn hóng gió, nên đi lên boong thuyền.

Dựa vào bên cạnh, trực giác Sơ Hiểu không biết tại sao bỗng nhiên tự nói với mình rằng muốn ở lại chỗ này.

Nhìn lưu lượng khách lui tới trên thuyền, nàng cảm thấy có chút trống rỗng.

Rốt cuộc đã bao nhiêu ngày rồi? Mình rời đi bao nhiêu ngày? Nàng không dám nghĩ, nếu thử nghĩ liền có cảm giác đặc biệt bị đè nén.

Mặc dù Ân Trúc gần như mỗi ngày đều đề cập đến tình huống Mộ Niên bây giờ, nhưng nàng vẫn không yên lòng.

Tiểu tử ngốc kia có ăn cơm đúng lúc không, lúc ngủ có đắp kín mền không, lúc may vá sẽ không chú ý đâm mình bị thương, lúc nấu cơm có bị bỏng hay không, sẽ không có bị tiểu lang khi dễ chứ?

Thân thể của hắn âm hàn, rất sợ lạnh, buổi tối một mình ngủ, có gặp ác mộng không, có nghĩ đông nghĩ tây không. . . . . .

Nếu còn kéo dài, nàng thật sự không biết chịu đựng làm sao, có lẽ nàng thật sự phải bỏ đi phần công tác này.

Mộ Niên, Mộ Niên .

Nàng chưa từng nghĩ tới khi xuyên qua trên người mình sẽ lại phát sinh loại chuyện này, cũng chưa từng nghĩ tới mình có thể gặp được loại người này.

Trước đây nàng vẫn một mình, cũng đã quen như thế. Có lẽ quả thật nàng được đồng nghiệp cùng học sinh yêu thích, nhưng chưa bao giờ có một người thử đứng ở bên cạnh nàng, đi với nàng.

Có phải nghĩ mình cười quá xa cách, hay là cảm giác mình quá cao không thể chạm? Tóm lại, luôn cô đơn.

Nàng rất may mắn khi mình tiếp nhận được đồng bạn, như vậy, nàng mới có thể gặp những người kia, từ đó cuộc đời của nàng phong phú hơn.

Ở hiện đại, nàng đối với tình cảm không biết chút gì, lúc này mới nhận ra nỗi buồn ly biệt chân chính. Nàng hận hiện tại không thể lập tức bay trở về nhà, ở Quân An Huy đợi quá lâu, đã không thể bình tĩnh được nữa.

Mộ Niên, Mộ Niên . . .

". . . . . . Sơ Hiểu. . . . . ." Nàng giống như nghe thấy được âm thanh quen thuộc kia, nhìn về phương xa, bỗng nhiên kịp phản ứng chợt quay đầu lại.

Tràn ngập chóp mũi là mùi thơm quen thuộc của cơ thể.

Sau đó, nàng liền nhìn thấy một đôi mắt ngập nước. . . . . .