Chớp mắt đã qua nửa tháng, Thạch Uẩn rốt cuộc cũng từ Ô Thương quay về Sơn Âm.Nhưng, Thạch Uẩn không mang tin tức tốt về cho Thạch gia. Thạch Uẩn mang đi Ô Thương nào muối, sắt, tơ lụa, vải vóc cộng thêm Tam Nương, Uyển Nương và mười mấy mỹ nhân nhưng Hoàng Bá không nhận. Tuy nhiên, yêu cầu của Thạch Trọng muốn Hoàng Bá khởi binh Hoàng Bá, Hoàng Bá cũng không hề không đề cập tới, Thạch Uấn giục vài lần Hoàng Bá thẳng thắn tỏ ý không gặp.Thực ra Hoàng Bá không phải là không muốn khởi binh, mà là không thể khởi binh.Bởi vì ở Ô Thương Hoàng gia và Đại Mạt Mao gia xưa nay bất hòa, gần đây Mao gia đột nhiên chiếm được một lượng binh khí chế tạo bằng sắt, thậm chí còn có mấy trăm chiến mã thành lập kỵ binh. Điều này làm cho Hoàng Bá rất là lo lắng, nếu ông ta mang theo tráng đinh trong tộc xuất chinh bên ngoài, biết đâu có thể bị Mao gia thừa dịp phá huỷ hang ổ thì sao? Cần biết Sơn Việt cũng không phải bền chắc như thép.Thạch Trọng xanh mặt, hỏi Thạch Uẩn:- Nói như vậy, Hoàng Bá sẽ không khởi binh?Thạch Uẩn thở dài, lắc đầu nói:- A gia, sợ là không có khả năng.Dừng lại một chút, Thạch Uẩn lại nói:- A gia, đối mặt với sự thật đi, các dòng họ Kế Bắc đều là năm bè bảy mảng, nếu muốn đối kháng vương quyền căn bản là là tự chịu diệt vong. Thạch gia chúng ta nếu cố ý kháng pháp chế, thì khó tránh khỏi dẫm vào vết xe đổ của Tôn gia.Thạch Bình cũng nói:- Đúng vậy, nếu ủng hộ tân pháp, đại ca ít nhất vẫn là Huyện lệnh Sơn Âm. A Gia người cũng vẫn là Đình Đài, tám xã chừng mười dặm vẫn thuộc định đoạt của A gia. Bằng không, chỉ sợ nên cái gì đều không có.Thạch Bình còn có một câu: nếu Thạch gia cố ý kháng pháp, ngay cả chức Huyện thừa của y cũng là làm không được.- Thôi, vậy cứ như vậy đi.Thạch Trọng thở dài một tiếng, suy sụp ngồi trở lại chiếu.Thạch Uẩn kinh ngạc phát hiện mới hơn nửa tháng không gặp, không ngờ a gia tóc đã trắng xoá, tuổi già sức yếu, dường như già đi hơn mười tuổi.T Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnTrên đường núi ngoài thành Ngô Trung, Hạng Trang đi đầu làm gương, đi sau Hạng Trang là Cao Sơ, Bàng Ngọc. Tuy nhiên Bàng Ngọc cố ý đi sau Cao Sơ nửa đầu ngựa, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Cao Sơ đã là đại tướng tâm phúc số một của Đại vương. Bàng Ngọc hắn cũng không dám chạy song song với Cao Sơ.Sau Cao Sơ, Bàng Ngọc là Tấn Tương và năm trăm Hổ Bí vệ.Hạng Trang ghìm ngựa quay đầu lại, nhìn Cao Sơ, Bàng Ngọc đi theo phía sau không khỏi có chút thất thần. Nhớ trước kia khi phá vây tại Dã Mã Nguyên, Cao Sơ chỉ là một thân binh truân trưởng nhỏ nhoi. Nhưng hiện tại, tiểu tử này đã là độc trấn nhất phương, Thống soái ngàn quân đại tướng. Còn Bàng Ngọc nữa, mới hôm qua còn được trọng thưởng.Quan lễ của Bàng Ngọc là Hạng Trang đích thân chủ trì, cũng khiến không ít lão tướng trong quân Sở hâm mộ. Sau quan lễ, Hạng Trang lại ban thưởng chữ, ngọc giả, vũ khí hiên ngang người cũng hiên ngang, cho nên ban thưởng chữ: Tử Ngang.Hôm nay, Cao Sơ, Bàng Ngọc cũng là đi theo Hạng Trang đến Khung Lung Sơn săn thú. Hiện tại hai người là đại tướng độc trấn nhất phương, sẽ không thường đi theo bên cạnh Hạng Trang nữa. Không lâu sau, quân thần sẽ khó tránh khỏi xa lạ, cho nên, thừa dịp hai người quay về thì tranh thủ cùng nhau uống rượu, săn đánh thú, liên lạc tình cảm giữa quân thần là vô cùng quan trọng.Từ sau khi Úy Liêu mất đi, thủ đoạn chính trị của Hạng Trang càng lúc càng thành thạo.Di chuyển qua một triền núi, phía trước mặt là một đồng ruộng lúa lớn, lúc này đã là giữa tháng 8, lúa nước trong ruộng lúa đã vàng óng ánh. Mắt thấy sắp có thể thu hoạch được rồi. Một cơn gió núi thổi qua, làn sóng lúa phập phồng, trong không khí tràn ngập mùi thơm hạt thóc. Bất giác tâm tình Hạng Trang rất tốt, xem ra lương thực mùa này có thể thu hoạch rất tốt.Chỉ chờ gặt được lương thực, quốc khố khốn quẫn sẽ giảm bớt,, thật có thể nói là là trứng chọi đá mà. Tháng này sẽ phải phát lộc gạo, đây chính là khoản chi lớn nhất. Đừng thấy nước Sở mới thành lập nhưng số lượng quan viên huân tộc cũng không ít. Hơn nữa quân công ban tước vị, chi phí cũng quá nặng.Ngày hôm qua Hạng Tha đem danh sách bổng lộc trình đưa lên bàn Hạng Trang, Hạng Trang vô cùng hoảng sợ, quan viên các cấp, tướng lĩnh trong quân, thế khanh huân tộc (chủ yếu chính là thế tộc cố Sở), quý tộc mới chính là những lão binh đạt được tước vị trên chiến trường toàn bộ tăng thêm rất nhiều. Không ngờ phải phát ra hơn mười vạn thạch thóc, điều này còn chưa tính đến mặt vật chất khác.Kỳ thật, hơn mười vạn thạch thóc lúa cũng không tính toán gì, mấu chốt là của cải quá mỏng.Hạng Trang tin tưởng chỉ cần chống đỡ qua năm nay, đến sang năm, tài chính nước Sở sẽ tuyệt đối không quẫn bách như thế.Hiện tại tuy rằng Giang Đông không tính là đất lành, nhưng ít nhất so với Quan Trung, Ba Thục thì vẫn hơn một chút. Nhưng Trường Giang trung hạ du bình nguyên có được thiên nhiên may mắn có thể khai khẩn hơn một ngàn vạn mẫu ruộng tốt, tính toán thu hoạch cũng phải ngàn vạn thạch, lại ấn đinh mười lăm thu lại thuế ruộng, thì phải là hơn sáu mươi vạn thạch.Đương nhiên, để có được cũng phải đủ nhân khẩu, nếu không ruộng tốt nhiều sẽ không có nhiều lương thực.Đáng vui mừng chính là luật nhập khẩu toàn dân đã được thực hiện tốt đẹp có hiệu quả. Căn cứ và công tác thống kê mới nhất, bốn quận Giang Đông cùng năm mươi sáu huyện có toàn bộ sáu mươi tám vạn nhân hộ, hơn hai trăm sáu mươi vạn nhân khẩu, ít nhất cũng có gần triệu lao động cường tráng, trồng trọt ngàn vạn mẫu ruộng nước.Mất một lúc lâu sau, Hạng Trang mới thu hồi tầm mắt từ trong ruộng lúa, hỏi Cao Sơ phía sau:- Cao Sơ, năm nay quận Lư Giang có thu hoạch lương thực nhiều không?- Ôi, đừng nhắc nữa.Cao Sơ thở dài, nói:- Phiên Dương, Sài Tang, Lịch Lăng, Bành Trạch toàn bộ đều gặp nạn châu chấu, mặc dù không đến mức không thu hoạch được gì, nhưng sản lượng giảm khá nhiều không thể tránh khỏi được.Dừng lại một chút, Cao Sơ lại nói:- Đại Vương, lộc gạo của các quan viên quận Lư Giang còn chưa có tin tức gì, ngài nên ứng phó một chút.- Ngươi nha, ngươi nha.Hạng Trang lắc đầu cười nói:- Cũng thật biết chọn thời điểm.Cao Sơ liền cười ha hả, rồi lại lập tức nói:- Tuy nhiên Đại vương ngươi yên tâm, sang năm lương thực sẽ khá hơn, thần nhất định sẽ hoàn trả đủ số. Ồ không đúng, là sẽ cố đạt được mức cao nhất.Hạng Trang tức giận nói:- Quả nhân không cần vốn và lãi của ngươi, chỉ cần vài huyện tây bộ, nam bộ Lư Giang thôi.- Đó là chuyện sớm muộn.Cao Sơ buột miệng:- Thần đã sắp đặt rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm, các huyện phía Nam, Cống huyện, Vu Đô đều thuộc sở hữu Đại Sở. Về phần các huyện phía Tây Lư Lăng, An Bình, Nghi Xuân, chỉ chờ quân lương tích trữ đủ, thần không tốn sức có thể đánh hạ.Hạng Trang nói:- Có thể không động võ thì tốt.Cao Sơ gật gật đầu, nói:- Đại vương yên tâm, thần để ý.Hạng Trang lại quay đầu hỏi Bàng Ngọc:- Tử Ngang, phía bên Đông Ký có thiên tai gì không?Bàng Ngọc có chút không tự nhiên gãi đầu:- Đại vương, đúng là có thiên tai, nạn bão. Tuy nhiên chỉ là có một huyện bị nghiêm trọng, còn các huyện khác đều không sao. Nên thật ra không cần quốc khố chi lương.Hạng Trang cười ha hả, nói:- Vẫn là Tử Ngang thương quả nhân, không giống Cao Sơ kia, chỉ muốn tìm lời tống tiền từ quả nhân thôi.Dừng lại một chút, Hạng Trang lại giả vờ cả giận nói:- Buổi tối hôm qua, rượu của quả nhân có kẻ trộm đi, thiếu mất hai thùng rượu trắng mới ủ. Cao Sơ ngươi hãy thành thật giải thích, có phải là tiểu tử ngươi trộm không?- Không không có.Cao Sơ liên tục lắc đầu:- Nào có chứ.Hạng Trang nhìn Bàng Ngọc nói:- Tử Ngang ngươi xem, tiểu tử này còn không thừa nhận.Bàng Ngọc chỉ có thể ngây ngô cười, màn thoại này y không dám loạn, Cao Sơ tướng quân cùng Đại vương thân thiết đùa giỡn, nhưng Bàng Ngọc y không thể cuồng vọng như vậy được.Đêm nay tâm trạng Hạng Trang khá tốt. Mặc dù hiện giờ cục diện nước Sở có chút khó khăn, nhưng lấy luật nhập hộ khẩu toàn dân đại diện cho tân pháp mới được thi hành coi như là rất thuận lợi, hơn nữa vừa rồi ngự y lại nói cho hắn biết Bách Lý Y Thủy và Ngụy Duyệt đồng thời cùng có thai, thật là song hỷ lâm môn.Tuy nhiên, làm Hạng Trang vì việc tính toán thuế ruộng năm nay làm tâm tình của hắn bị phá hỏng một chút.- Sao lại thế được chứ?Hạng Trang run rẩy cầm quyển sách nhỏ, không thể tin được nói:- Tử Cánh, ngươi nghĩ xem có phải là sai rồi không, kết quả nhập khẩu toàn dân đã có rồi, bốn quận Giang Đông và năm mươi sáu huyện đều thống kê là nhập khẩu hơn sáu mươi vạn, như vậy thuế ruộng ít nhất cũng có năm trăm ngàn thạch, sao lại chỉ có hai trăm ngàn thạch thôi?Hạng Trang đích xác có chút khó tin, hoặc là không thể tin được, hơn hai trăm sáu mươi vạn nhân khẩu Giang Đông, thuế ruộng ít nhất cũng nên có sáu trăm ngàn thạch, sao lại chỉ có hai trăm ngàn thạch? Nếu chỉ có hai trăm ngàn thạch thuế ruộng, vậy thì sau khi cấp lộc gạo ban thưởng cho các quan viên, thế khanh huân tộc và ban thưởng tước vị cho lão binh thì sẽ còn lại bao nhiêu?Điều này cũng có nghĩa là, mùa xuân phải đi mượn đỡ quân lương tại các đại thế tộc, bây giờ còn chưa đủ.Mượn lương không phải là vấn đề, mấu chốt là, thuế ruộng chỉ có ít như vậy, cũng có nghĩa là tài lực của nước Sở chỉ có ít như vậy, vậy thì chút tài lực đáng thương sao có thể làm chuyện lớn? Nói cách khác, tương lai quân Sở một khi đánh thắng trận, vấn đề lớn là tiền tài ban thưởng như nào!- Tử Cánh ngươi xem lại đi, có phải sai sót gì không?Hạng Trang nói xong đem quyển sổ trả lại cho Hạng Tha.Hạng Tha tiếp nhận quyển sổ nhỏ lật xem một lần, rồi khẳng định:- Đại vương, đúng vậy.- Vậy là thật ư?Hạng Trang nhíu mày, trầm giọng hỏi.- Đúng vậy.Hạng Tha gật đầu, khẳng định trả lời.- Thuế suất là mười lăm một ư?Hạng Trang hỏi lại.- Thuế suất là mười lăm một.Hạng Tha lại đáp.Hạng Trang lại lấy đầu ngón tay tính toán, nói:- Nói cách khác, toàn bộ Giang Đông năm nay chỉ có thu được ba triệu thạch ư? Ba triệu thạch lương thu hoạch được nuôi hơn hai trăm sáu mươi vạn nhân khẩu, chia đều trên đầu người chỉ một hơn một thạch, nhiều nhất đủ ăn ba tháng. Nhưng đến sang năm mùa vụ lương thực thu hoạch ít nhất còn thời gian tám tháng, vậy năm tháng còn lại phải làm sao bây giờ?Hạng Tha vội hỏi:- Đại Vương, năm nay Giang Đông thu lương ít nhất cũng gần ngàn vạn thạch.- Gần ngàn vạn thạch?Hạng Trang hai mắt trợn tròn, trầm giọng nói:- Vậy có hơn sáu mươi vạn thạch thuế ruộng à?- Việc này…Hạng Tha cứng họng, sau đó nói tiếp:- Đại vương có điều không biết đó thôi, toàn bộ Giang Đông sở hữu hơn ngàn vạn mẫu ruộng tốt nhất, tuy nhiên hơn phân nửa đều là các đại thế tộc, sĩ tộc sī điền. Bộ phận này không nộp thuế. Ruộng công cần nộp thuế chỉ có hơn ba triệu mẫu, cho nên, thuế ruộng mới có chưa đến hai trăm ngàn thạch.