Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 42: Vì cô mà chết

“Vì tôi mà Ngũ Gia Mẫn chết, vì bản thiết kế của tôi…” Lục Dao nghĩ đi nghĩ lại, chỉ vì cái bản thiết kế này. Cô đã dốc hết sức để làm bản thiết kế này, cho nên cả bản thiết kế đều bao hàm đạo lý của phong thủy âm dương, chỉ cần người nào biết một chút về phong thủy thì cũng có thể nhìn ra được điểm này.

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc lấy lời khai, Ngô Thiến đã nói còn chưa công bố kết quả thì Ngũ Gia Mẫn đã biết trước rồi. Ngũ Gia Mẫn còn nói những lời đó là do đám người kia nói với cô ta, cho nên những người này thật sự vì bản thiết kế này mà dẫn dắt Ngũ Gia Mẫn tự sát ư?”

Tiểu Đao nói xong những lời này liền thấy vô cùng nực cười, chỉ vì một bản thiết kế mà lên kế hoạch tỉ mỉ để dẫn dắt người tự tử. Rốt cuộc bản thiết kế này có sức hấp dẫn gì, hơn nữa Ngũ Gia Mẫn đã chết rồi nhưng bản thiết kế vẫn còn, vậy thì rốt cuộc vì sao bọn họ lại làm như vậy?

Lục Dao cúi đầu, hai tay siết thật chặt.

“Tại sao lại làm vậy, đó là việc cảnh sát chúng ta phải điều tra rõ ràng, hôm nay cậu ngủ ở đây đi…” Hạ Thần Phong nói xong liền đứng dậy, lấy tài liệu trên bàn đi vào phòng đọc sách.

Tiểu Đao cũng do dự một lát, sau đó cũng đứng dậy, “Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra thân phận của những người này.” Nói xong, Tiểu Đao cũng đi vào phòng đọc sách theo Hạ Thần Phong, để lại một mình Lục Dao ở phòng khách.

Tiểu Đao đi tất theo vào phòng đọc sách, tiện thể đóng cửa phòng lại, “Em nói này anh Phong, đây không giống phong cách của anh. Anh thế mà lại đưa Lục Dao về nhà, anh đưa cô ấy về trường là được mà? Anh đừng quên, tối qua anh còn ăn một bữa cơm lãng mạn với chủ nhiệm Tạ đấy… Mặc dù em thấy Lục Dao xinh đẹp thật, nhưng cô ấy cứ không bình thường thế nào ấy…”

Hạ Thần Phong ngước mắt lên nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao thấy vậy liền lập tức im miệng sau đó làm động tác đã hiểu. Hạ Thần Phong nhìn tài liệu trong tay, tuy đã tìm được một vài chứng cứ, nhưng chứng cứ này hoàn toàn không có tác dụng, nhất định phải tìm được người đã dẫn dắt Ngũ Gia Mẫn, cũng chính là cái tác động bên ngoài mà vừa nãy Lục Dao nói.

“Hôm nay tôi đã đi tìm Lý Bách, tôi đã lấy được tài liệu của những nhân viên có thể tiếp cận với dữ liệu cuộc thi, tôi đã sàng lọc sơ bộ rồi, phần còn lại cậu sắp xếp thời gian đi điều tra lý lịch của bọn họ.”


Tiểu Đao nhận lấy một bản tài liệu, cậu cau mày, “Anh Phong, nhưng tất cả chứng cứ đều đã chứng minh vụ án lần này là tự tử rồi, lẽ nào bây giờ chúng ta phải lật lại vụ án sao?”

Hạ Thần Phong đứng trước cửa sổ sát sàn, “Không phải bây giờ, mà là sau khi chúng ta tìm được chứng cứ…”

Vụ việc này không chỉ là nhằm vào Lục Dao, mà còn có khả năng nhằm vào Tập đoàn Tinh Thần. Bây giờ mặt ngoài thì vụ án này đã kết thúc, cho nên đám người đó sẽ buông lỏng cảnh giác. Tình huống như vậy, lại càng dễ dàng điều tra người muốn điều tra hơn. Cho nên việc điều tra lần này chỉ có thể lặng lẽ tiến hành, chỉ có đợi đến khi nắm được chứng cứ có thể thắng lợi mới công khai với bên ngoài.

***

Lần đầu tiên Lục Dao thoải mái tỉnh dậy trên chiếc giường lớn. Vừa mới mở mắt, cô còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, đợi đến khí ký ức tối qua dần dần trở về, cô ngồi bật dậy, tự vò tóc mình, lật điện thoại lên rồi vội vội vàng vàng đứng dậy.

Suy nghĩ này vừa kết thúc, đã nhìn thấy Hạ Thần Phong đang cầm túi đồ ăn sáng từ cửa bước vào, Lục Dao nhìn Hạ Thần Phong mặc đồ thể thao, ngày thường cô toàn thấy anh mặc quần áo màu sẫm, nhưng bây giờ khi mặc bộ đồ thể thao màu nhạt thì khí thế trên người Hạ Thần Phong đã giảm đi rất nhiều.

Hạ Thần Phong nhìn người đang ngây ngốc đứng trong phòng khách, “Ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa cô về trường học, thời gian này cô hãy hạn chế ở một mình.”

Bước chân đi vào phòng của Hạ Thần Phong dừng lại, “Tạm thời cô đừng quan tâm vụ án của Ngũ Gia Mẫn, cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý… Cô Lục, cô đã thấy hành vi của những người đó rồi đó, nếu họ thật sự ra tay, cho dù cô có bản lĩnh lớn thế nào thì cũng không ngăn được.”

Lục Dao không thể không thừa nhận, những điều Hạ Thần Phong nói đều rất đúng. Thế mạnh duy nhất của cô là tính quẻ, phong thủy, áp dụng thuật Chu Dịch. Nhưng nghĩ đến việc đối phương cũng biết những thứ này, hơn nữa lại có nhiều người, căn bản là một cô gái chân yếu tay mềm như Lục Dao không là gì so với đám người cơ bắp cuồn cuộn đó. Nếu cô đánh lại, bọn họ có thể trực tiếp nhấc cô lên giống như trẻ con.


Đương nhiên, một người thông minh như Lục Dao có thể hiểu đạo lý lấy trứng trọi đá này.

Lúc Lục Dao về trường học thì đã hết tiết một rồi, cũng may là sắp đến cuối kỳ rồi, phần lớn bài giáo sư giao đều là ôn tập. Ngô Hiểu Lan nhìn thấy Lục Dao cả đêm không về cuối cùng cũng về rồi liền kéo cô lại: “Lớp trưởng của cậu đã về từ lâu rồi, sao bây giờ cậu mới về?”

Sau khi về trường, vì lo lắng cho Lục Dao, nên Chu Văn đã đi tìm cô, nhưng bị Ngô Hiểu Lan ngăn lại, lúc này cuối cùng cũng đợi được cô về, Ngô Hiểu Lan liền dò hỏi cô việc này là thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ không trả lời của Lục Dao, Ngô Hiểu Lan cũng chỉ có thể thất vọng than thở, “Cậu về là được rồi, buổi sáng lớp trưởng của cậu lại gọi điện thoại đến, nói là bản thiết kế của cậu đã có bản quyền rồi, cho nên người dẫn đầu trong lần này là cậu rồi, có thời gian thì đi một chuyến đến chỗ giáo sư của cậu đi.”

Nghe thấy tin này, Lục Dao ngẩng đầu, “Đã lấy lại được rồi sao?”

Lục Dao vốn tưởng quy trình lần này sẽ rất rắc rối, dù sao thì bây giờ cô cũng không có chứng cứ rõ ràng để chứng minh đây là bản thiết kế của mình, nhưng mà bây giờ họ lại nói với cô là sự việc đã được giải quyết rồi, ra khỏi văn phòng của giáo sư rồi mà Lục Dao vẫn thấy khó hiểu. Thời gian này cô luôn gặp may, lẽ nào cô sắp khổ tận cam lai, có quý nhân giúp đỡ?

Nhưng cho dù thế nào, Lục Dao cũng rất vui, bởi vì tiền thưởng lần này rất hậu hĩnh, hơn nữa là tác giả của bản thiết kế, cô đã được mời vào đội ngũ kỹ sư của Tập đoàn Tinh Thần, đương nhiên là cũng có lương. Lại thêm giải thưởng dành cho công dân hỗ trợ phá án lần trước Hạ Thần Phong xin giúp Lục Dao. Cô vui mừng phát hiện ra, cho dù sang năm không đi làm thêm thì học phí và phí sinh hoạt của mình cũng đã không phải lo nữa rồi. Phát hiện này làm Lục Dao rất vui, đang đi bộ mà trên môi cũng nở nụ cười.

Vốn dĩ tưởng rằng có video và ảnh thì có thể tìm được chứng cứ một cách nhanh chóng, nhưng lần này Hạ Thần Phong đã đoán sai rồi. Trong khoảng thời gian dài sau đó, đừng nói là chứng cứ, mà ngay cả Lục Dao cũng không nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo đen kia nữa.

Anh ngậm thuốc lá, nhìn tin nhắn được gửi đến trong điện thoại, tâm trạng rất buồn bực, anh đứng dậy, thấy Tiểu Đao đang nhìn điện thoại cười ngốc nghếch.

Tiểu Đao đang nói chuyện rất hăng say với cô gái mà gia đình giới thiệu cho. Bây giờ cũng không có vụ án nên cậu đứng lên với vẻ mặt bối rối, cầm lấy áo khoác vất ở một bên lên đuổi theo sau: “Ơ, anh Phong, anh đi đâu vậy!”

“Có vụ án.”