Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 362: Người Đàn Ông Phẫu Thuật Thẩm Mỹ

Mấy ngày này râu của Phùng Phàm lại dài ra, anh rút một điếu thuốc, tranh thủ châm lúc còn ở ngoài phòng, “Còn không phải sao, gần đây bác sĩ pháp y trong Cục Cảnh sát cứ than vãn là sao lại có nhiều việc như vậy. Họ vừa mới xem xét thi thể, cách chết của ba người đó đều giống nhau, động mạch bị cắt đứt, tử vong do mất một lượng máu lớn, sau khi chết bị người ta tưới xăng thiêu ở cống ngầm đó...”

“Làm sao lại không có người phát hiện ra hệ thống thoát nước đó?”

“Hệ thống thoát nước đó vốn là khu vực bị phá bỏ, ngày nào cũng có người đốt rác thải ở đó, cho dù có người nhìn thấy thì họ cũng cho rằng đang đốt rác thôi. Trước đó chắc chắc hung thủ cũng đã xem qua địa hình, rất có kinh nghiệm, cậu cảm thấy có phải là cô gái vừa mới bị bắt về không?”

Phùng Phàm vừa mới nhìn thấy cô gái nhỏ đó, trông cô ta rất yểu điệu, nhưng nhìn ánh mắt lại có vẻ vô cùng hung ác. Phùng Phàm nhớ lại tình hình mình và Tiểu Hà vừa mới nói, cô gái này ra tay rất lợi hại, nếu như Lục Dao không có chút bản lĩnh thì đoán chừng cô cũng xúi quẩy rồi.

Hạ Thần Phong gật đầu, “Có thể, người này chắc hẳn là hung thủ giết Triệu lập Khôn, sau đó tôi sẽ cho người chuyển hồ sơ vụ án mạng của Triệu lập Khôn qua đây. Nhìn từ phương pháp thì cũng có thể coi người này là một tay lão luyện, bây giờ đã tìm được một ít mảnh dao ở có hiện trường, các đốt ngón tay ở bàn tay đều có vết chai, đều là kết quả do huấn luyện, vật lộn tạo thành.”

Chỉ trong quá trình trói người, Hạ Thần Phong đã nhận ra ngay cô gái này là người luyện võ. Khi điếu thuốc trong tay Phùng Phàm vẫn còn hơn nửa điếu, bọn họ đã đến trước cửa phòng pháp y.

Anh tìm chỗ dập đầu thuốc, tiếp tục nhét vào trong bao thuốc lá, “Đi thôi, xem xem rốt cuộc người ngã xuống kia là ai.”

Hạ Thần Phong vẫn chưa quen thuộc lắm đối với pháp y thành phố Bắc, anh đeo khẩu trang tiến vào, thi thể một người đàn ông nằm trên cái bàn. Bác sĩ pháp y đeo kính nhìn thấy Phùng Phàm liền đi qua chỗ anh, “Nguyên nhân từ vong là rơi từ trên cao xuống, xương đầu dập nát, các anh muốn tôi kiểm tra xem có phải là Hoàng Diệp không à. Thứ nhất trước mắt chúng tôi không có DNA của Hoàng Diệp, cho nên chúng tôi không thể xác nhận từ máu được. Nhưng mà gần đây người này đã từng làm thủ thuật phẫu thuật thẩm mỹ, chúng tôi tái tạo đại khái lại bộ mặt dựa theo phần mặt và xương gò má đã bị đẽo gọt, về cơ bản là giống với khuôn mặt Hoàng Diệp mà các anh cũng cấp cho tôi.”

Hạ Thần Phong nhìn số liệu và hình ảnh trên báo cáo khám nghiệm tử thi, chiều cao và dáng người của thi thể nam và Hoàng Diệp khá giống nhau, khuôn mặt sau khi tái tạo cũng tương tự.

“Hoàng Diệp vẫn còn một người em gái còn sống, nghe nói là cùng cha khác mẹ, quan hệ rất tệ, có thể dùng DNA của bọn họ để kiểm tra đối chiếu không?”

Sau khi nghe thấy thắc mắc của Hạ Thần Phong, bác sĩ pháp y suy nghĩ một lát, “Có thể thì có thể nhưng mức độ chính xác là rất thấp, có điều dấu vân tay của ông ta vẫn còn toàn vẹn. Nếu các anh có thể tìm được dấu vân tay trước kia của Hoàng Diệp thì có lẽ chúng tôi có thể xác nhận được.”


Hạ Thần Phong gật đầu, “Cám ơn, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi lấy dấu vân tay.”

Phùng Phàm gập báo cáo lại, “Không nhận ra được ai trong ba người bị thiêu trước đó sao?”

“Chúng tôi đã xác nhận DNA của ba thân phận các anh cung cấp rồi, vết thương trí mạng nằm ở động mạch, vết thương rất mỏng, có vẻ rất giống do lưỡi dao tạo thành.”

“Lưỡi dao, là loại này phải không?” Hạ Thần Phong tìm ra một tấm ảnh, anh chụp lưỡi dao này là lúc chụp ảnh hiện trường ở thư viện, anh đưa di động cho bác sĩ pháp y.

“Đúng vậy, chắc hẳn là loại này. Đúng rồi, cần phải nói rõ một chút về thi thể vừa rơi từ trên lầu kia, có khả năng là bị người khác đẩy xuống, ót va chạm xuống đất nên rất có khả năng là lưng hướng xuống đất mà rơi xuống.”

Lúc đó Phùng Phàm cũng đã nghĩ đến điểm này, “Yên tâm đi, Tiểu Hà vẫn đang tiếp tục điều tra. Cảm ơn nhé!”

Bác sĩ pháp y đó khua tay, trực tiếp đuổi Phùng Phàm và Hạ Thần Phong đi.

“Thế nào? Thực ra người này gần như chắc chắn là Hoàng Diệp rồi.” Tuy bây giờ vẫn chưa xác nhận được một trăm phần trăm, nhưng cuộc sống làm cảnh sát nhiều năm vẫn giúp Phùng Phàm có khả năng phán đoán rất tốt.

Hạ Thần Phong cũng gật đầu, “Điều đầu tiên phải làm bây giờ phải xác nhận thân phận của cô gái kia, tìm được bằng chứng cô ta giết mấy người này. Thứ hai là chứng minh thân phận của Hoàng Diệp, còn cả tìm được sự thật về cái chết của Hoàng Diệp. Nếu Hoàng Diệp bị người khác đẩy xuống thì chứng tỏ là còn có kẻ khác ở ngoài kia.”

Nếu thật sự có người đẩy Hoàng Diệp xuống, vậy thì nguyên nhân tại sao người đó phải làm như vậy chắc chắn không phải ủng hộ chính nghĩa gì đó. Nếu như trực tiếp tố cáo Hoàng Diệp thì có thể đưa nhiều sự thật ra ánh sáng hơn, nhưng người đó lại chọn đẩy Hoàng Diệp xuống, vậy thì chỉ có một khả năng là người đó đang che đậy điều gì đó…


Còn về che đậy điều gì thì chỉ có đồng bọn thôi, bởi vì muốn che đậy hành vi phạm tội cho nên mới đẩy Hoàng Diệp xuống.

Phùng Phàm nghĩ đến đây liền vỗ vai Hạ Thần Phong, “Thần Phong, cậu phải tin vào năng lực của các anh em, bọn họ có thể tìm ra sự thật. Bây giờ chúng ta phải toàn lực phá được vụ án mất tích, nếu như hành động của chúng ta chậm một chút, có thể sẽ lại có nạn nhân xuất hiện… Đây là tình huống mà tất cả chúng ta đều không muốn nhìn thấy.”

Tuy Hạ Thần Phong muốn tự tìm ra sự thật nhưng anh cũng hiểu được điều gì là quan trọng vào lúc này, anh hít sâu một hơi, “Đi thôi, có thể chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì đó ở camera giám sát tại thư viện...”

***

Lúc Vương Miện vừa xuống máy bay thì đã là chín giờ tối rồi, có cảm giác mùa xuân ở thủ đô đến muộn hơn so với thành phố Cảng. Đến buổi tối vẫn rất lạnh, mà lạnh hơn nữa chính là sắc mặt của ông ta. Lúc máy bay hạ cánh, ông ta nhận được một tin nhắn rất đơn giản do anh cả mình gửi đến là người mình sắp xếp cho Vương Lam Nguyên trước đây đã bị bắt rồi.

Bây giờ Vương Miện thực sự hối hận về hành động lúc đó, nếu lúc đó ông ta không sắp xếp nhiều người cho Vương Lam Nguyên như vậy, có lẽ Vương Lam Nguyên cũng sẽ không làm ra những chuyện này.

Vương Miện thực sự yêu thương rất yêu thương người em gái là Vương Lam Nguyên này. Con gái trong dòng họ rất ít, chỉ có một mình bà ta, trước đây mọi người đều yêu thương bà ta. Sau này khi tách ra mới dần dần ít liên lạc.

Lái xe nhà họ Vương sắp xếp đã ở sân bay từ sớm, tuy chưa từng gặp trực tiếp Vương Miện, nhưng trong sân bay chỉ có một người mặc áo dài cổ như vậy, vừa nhìn đã nhận ra ngay.

“Thầy Vương, Giám đốc Vương bảo tôi đến đón ngài.” Đứng trước bậc thầy như thế này, lái xe tỏ ra cung kính lễ độ. Người này còn lợi hại hơn so với tất cả người nhà họ Vương ở thủ đô.

Vương Miện rất có khí thế, ông ta đưa hết hành lý cho tài xế, “Mạnh Quyên ở đâu?”

“Bà Vương đang ở trong nhà cũ của nhà họ Vương, bây giờ thầy Vương muốn tôi đưa đến khách sạn hay là nhà cũ của nhà họ Vương?”

Vương Miện phải ở thành phố Bắc một thời gian, tuy nhà cũ vẫn còn phòng nhưng dù sao cũng đã tách ra cho nên ông ta vẫn định đặt phòng khách sạn, “Về nhà cũ trước đã, dù sao thì đã mấy năm không về rồi, tôi cũng muốn xem trong nhà thế nào rồi? Mấy người Vương Quán ở nhà cũ phải không?”

Lái xe đóng cửa xe lại, khởi động xe, “Ngài Vương Quán và vợ đều ở trong khách sạn, nói là sáng mai sẽ đến nhà. Hôm nay đã xảy ra vài chuyện ở buổi triển lãm, có lẽ bây giờ vẫn đang trong quá trình xử lý…”