Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 335: Tự Sát

Hồng Đan cười thoải mái, “Ha ha ha! Ha ha ha! Đặc sắc lắm!” Đây là một trận so tài rất đặc sắc, đã nhiều năm như vậy rồi Hồng Đan chưa bao giờ vui như lần này. Tuy về sau, suy tính của ông đã không theo kịp hai người kia nhưng nhìn vào biểu hiện của Lý Bách và Hình Kiều Kiều là ông có thể biết được ai đã giành chiến thắng.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ông thấy đây là một trận so tài đặc sắc.

Vương Lam Nguyên nhìn la bàn trong tay, bà ta cảm thấy như có thứ gì đó đang rời xa mình, bà ta thua rồi? Bà ta không tài nào tin nổi là mình thua rồi…

Bao nhiêu năm nay bà ta chưa bao giờ thua khi thi đấu la bàn, vậy mà bây giờ lại thua một con ranh con?

“Không! Không thể nào! Sao tôi lại có thể thua một con ranh con được!” Vương Lam Nguyên không dám tin, bà ta điên cuồng đập la bàn sau đó đứng lên, bà ta cảm thấy dưới chân mình có thứ gì ẩm ướt, cúi đầu nhìn thì thấy dưới cái váy màu đen của mình có một mảng màu đỏ đang từ từ lan ra…

Vương Lam Nguyên hiểu tại sao vừa rồi bà ta lại có cảm giác có thứ gì đó đang rời xa mình rồi, là con của bà ta…

Bà ta ôm bụng của mình, “Con của tôi… Con của tôi…”

Vương Lam Nguyên ôm bụng, sự thù hận Lục Dao ở trong lòng bà ta lên đến cực điểm, “Đều tại mày! Tại sao mày lại xuất hiện, rõ ràng là nhà họ Lục đã biết mất rồi, tại sao bây giờ mày lại xuất hiện!”

Lý Mộ Sinh ôm lấy Vương Lam Nguyên, bây giờ thời gian không kịp nữa, “A Nguyên, chúng ta không còn thời gian nữa!”

Hồng Đan cau mày, “Lý Mộ Sinh, các người không chạy được đâu…”

Lời vừa nói ra, Vương Lam Nguyên liền lấy một khẩu súng ngắn từ trong lòng chĩa thẳng về phía Lục Dao.

Lục Dao ná thở, rõ ràng là Vương Lam Nguyên đã tìm người ngụy trang khẩu súng ngắn của mình. Hồng Đan bước lên trước, chặn trước mặt Lục Dao, “Vương Lam Nguyên, cô hiểu quy tắc của giới Âm Dương mà, thua thì phải chịu…”

“Ha ha ha! Tôi đã mất con rồi, việc gì phải quan tâm đến thua thì phải chịu gì đó chứ!” Vương Lam Nguyên vừa khóc vừa cười điên cuồng.

“A Nguyên, con không còn nữa thì chúng ta tiếp tục sinh, chúng ta mau đi thôi!”

Lý Mộ Sinh thật sự là… Nếu lần này Vương Lam Nguyên còn không định đi thì ông ta sẽ đi trước.


“Đi đâu? Chúng ta đã không còn nơi nào để đi nữa rồi. Công sức mấy chục năm nay của chúng ta đổ sông xuống biển rồi! Đúng! Tai nạn giao thông của Hạ Tuấn Diệm là do chúng tôi bảy ra! Nhưng các người không tìm được chứng cứ đâu, các người mãi mãi không tìm được chứng cứ có ích đâu! Tại sao nhà họ Lục và nhà họ Hạ các người có thể có được hạnh phúc một cách đơn giản như vậy. Tôi chỉ muốn được ở bên Mộ Sinh, tại sao các người lại không cho!”

“A Nguyên!” Cả nhà Vương Lam Phong và cảnh sát cùng xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ thật sự bị dọa sợ đến mức bị bệnh tim.

“Anh… Con của em mất rồi, tất cả là lỗi của Lục Dao!”

Vương Lam Phong giơ tay ra, “A Nguyên, không sao đâu, em mất con rồi nhưng vẫn còn có anh, không sao đâu, em bỏ súng xuống trước được không?”

Lý Mộ Sinh nhìn thấy cảnh sát đến liền biết mình không chạy được nữa, ông ta bước lên trước một bước, cướp khẩu súng ngăn của Vương Lam Nguyên, sau đó chĩa vào bà ta, “Các người tránh ra hết cho tôi!”

“Lý Mộ Sinh, mày muốn làm gì?” Vương Lam Phong và Vương Ba Đào hét lớn.

“Chỉ cần các người cho tôi và A Nguyên rời khỏi đây, tôi và A Nguyên mãi mãi không trở lại thủ đô nữa.” Lý Mộ Sinh vừa nói xong thì Vương Lam Nguyên bị ông ta uy hiếp đột nhiên cười lên, bà ta nhìn Lục Dao và nói, “Mày tưởng mày thật sự thắng rồi sao?”

Bây giờ Lục Dao đã đứng dậy, cô được Hạ Thần Phong ôm vào lòng, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn cái màn hình đó, Lý Bách và Hình Kiều Kiều ở bên trong vừa mới thở được thì nước lại ồ ạt chảy vào một bể, bể còn lại thì không khí nhanh chóng bị rút đi.

“Vương Lam Nguyên!” Hạ Thần Phong giận dữ hét lên, anh muốn tiến lên phía trước, nhưng trong Lý Mộ Sinh lại có súng.

Chân Lý Bách đạp vào kính, hô hấp càng ngày càng khó khăn…

“Ha ha ha ha! Ha ha ha! Tôi muốn các người chết cùng với mẹ con tôi!”

Sau khi hét lên câu này, một tay túm lấy tay của Lý Mộ Sinh nhắm chuẩn vào cổ họng mình, sau đó trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người và Lý Mộ Sinh, bà ta bóp cò…

“Đoàng!”

Giây phút đó, cả nhà kho đều chìm vào yên tĩnh…

“A Nguyên! A Nguyên!”


Vương Lam Phong là người đầu tiên tiến lên, nhìn thấy viên đạn đó từ cổ của Vương Lam Nguyên xuyên qua cổ của Lý Mộ Sinh.

Đây là một khẩu súng tự chế, lực xung kích bên trong rất lớn, một phát súng có thể xuyên qua cổ của hai người, rõ ràng là Lục Dao không ngờ tình huống như vậy sẽ xảy ra.

Hạ Thần Phong đã xông lên phía trước. Lục Dao ngây ngốc nhìn màn hình, nhìn cử động cơ thể của Lý Bách càng ngày càng nhỏ, còn Hình Kiều Kiều thì không ngừng vùng vẫy trong nước.

Lẽ nào… Cô thật sự không cứu được ai sao?

Hốc mắt cô đột nhiên mờ đi vì nước mắt, bóng dáng của Tiểu Đao đột nhiên xuất hiện trên màn hình, cậu nhanh chóng trèo lên bể kính, ném hai cái ống đi, cảnh sát phía sau lấy súng ngắn bắn thẳng vào một góc của bể kính.

“Rắc, rắc, rắc, rắc…” Thành kính vỡ vụn nhưng hai người bên trong bể kính đã không còn biết gì nữa... Lục Dao chỉ có thể nhìn Tiểu Đao nhanh chóng làm hồi sức tim phổi cho Lý Bách.

“A Nguyên, A Nguyên, sao em lại ngốc như vậy…” Vương Lam Phong muốn bịt vết thương lại nhưng đã vô ích. Mà Vương Lam Nguyên lại dựa vào trong lòng Lý Mộ Sinh, bà ta quay đầu muốn nhìn ông ta thêm một lần nữa, “Mộ Sinh… Sẽ không có ai… Chia lìa chúng ta nữa…”

“A Nguyên!” Vương Ba Đào chống gậy, nước mắt rơi đầy trên gương mặt già nua, ông chưa bao giờ nghĩ là con gái mình sẽ ra nông nỗi, đây đúng là ma chướng(*) hay sao…

(*) Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Nhìn la bàn trên mặt đất, ông quay đầu nhìn Lục Dao bằng ánh mắt phức tạp. 

Hạ Thần Phong chỉ đứng tại chỗ nhìn Lý Mộ Sinh dần dần không còn sức sống, một cảnh sát tham gia cứu chữa tay đầy máu đứng lên sau đó lắc đầu, “Không cứu được nữa…”

Ông ta cứ thế mà chết như vậy sao?

Hạ Thần Phong nhìn đôi mắt của Lý Mộ Sinh dần dần mất đi ánh sáng. Mấy hôm trước người đàn ông này còn ăn cơm cùng với anh, tỏ vẻ mình là một bậc cha chú điềm đạm, vậy mà bây giờ lại trở thành hung thủ hại chết bố mẹ anh…

Sự thật Hạ Thần Phong vất vả tìm kiếm bao nhiêu năm nay lại khiến người ta khó chấp nhận như vậy…

Anh nhìn lên màn hình, Tiểu Đao đang đưa Lý Bách và Hình Kiều Kiều toàn thân ướt sũng rời khỏi, anh không biết phải nói với người nhà kết quả này thế nào…

“Thần Phong…” Lục Dao đi qua đó nhìn hai người trên mặt đất, bố con nhà họ Vương ôm xác của Vương Lam Nguyên khóc lớn, Lục Dao không cũng rõ lúc này cô có cảm giác gì.

Rõ ràng hai người này có tội nhưng bây giờ nhìn thấy người nhà họ Vương đau đớn trước xác của Vương Lam Nguyên như vậy, cô bất giác cảm thấy xót xa…

Cuộc sống không nói trước được điều gì, chúng ta không ai biết được một giây sau tình huống bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì, điều duy nhất chúng ta có thể làm là trân trọng mọi thứ trước mắt.

Tin tức vẫn được truyền về nhà họ Hạ, Lý Bách và Hình Kiều Kiều tuy đã được cứu, nhưng vẫn đang nằm trong bệnh viện. Mà cái chết của Lý Mộ Sinh cũng khiến Hạ Tuấn Miểu lập tức sụp đổ.