Ban đầu Diêu An Na bị sốc khi nghe thấy vậy, nhưng lúc sau cô ta liền hoài nghi, nhiều năm như vậy mà bọn họ không tìm thấy hung thủ, cô ta không tin rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm thấy hung thủ.
Một mặt, cô ta hy vọng điều này là sự thật, nhưng về mặt khác thì cô ta sợ rằng bọn họ đang lừa mình, để mình thả người đàn ông trong tay ra.
“Thật sao?” Vẻ mặt của Diêu An Na không kiềm được kích động, sau đó, cô ta nhìn Lục Dao với ánh mắt nghi ngờ, “Cô đang lừa tôi, cô làm vậy là muốn tôi thả người này ra!”
Hạ Thần Phong nhíu mày, “Chúng tôi vừa nhận được tin. Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng có căn cứ chính xác ở hiện trường vụ án phụ nữ có thai gần đây, bây giờ đã tiến hành bắt giữ nghi phạm. Diêu An Na, Lục Quảng Minh là người vô tội, lẽ nào cô muốn phá hủy gia đình anh ta sao, anh ta cũng có vợ có con.”
Những vụ án năm đó không chỉ phá hủy tám gia đình, mà cả bố mẹ của những người phụ nữ mang thai cũng bị đả kích bởi tin dữ này. Bây giờ Lục Quảng Minh cũng là một trụ cột gia đình, nếu anh ta chết, vợ và con của anh ta, bố mẹ anh ta, cơ bản đều sẽ bị gục ngã.
Lục Dao biết trước đó Diêu An Na đã giết hại nhiều người vô tội, nhiều người nghĩ rằng cô ta đã bị mất tính người từ lâu, nhưng Lục Dao vẫn nhìn thấy sự đấu tranh trong ánh mắt của cô ta.
“Diêu An Na, nhiều người vô tội như vậy, nhiều đứa trẻ bị mất bố như vậy, bây giờ cô và ba hung thủ giết phụ nữ có thai năm đó có gì khác nhau chứ? Đây là điều mà chị gái của cô muốn nhìn thấy sao?”
Diêu An Na trầm mặc, sự giãy giụa trong mắt cô ngày càng rõ ràng hơn, mà Hạ Thần Phong ở bên cạnh thì dường như là nhìn thấy cơ hội, nhanh chóng lao người đến và cướp lấy chiếc bật lửa trong tay Diêu An Na, sau đó đá mạnh vào gối Diêu An Na. Diêu An Na ngã xuống đất, nhưng quá trình chỉ xảy ra trong mấy giây. Diêu An Na bị quật ngã xuống đất rồi mới lấy lại được tinh thần, nhưng sao mà đọ lại được sức của Hạ Thần Phong cơ chứ.
Mấy đồng chí cảnh sát phía sau anh cũng nhanh chóng chạy vào, chuyện đầu tiên làm là đưa chiếc bật lửa trong tay Hạ Thần Phong ra ngoài.
Nhìn Hạ Thần Phong đứng dậy, còn Diêu An Na bị người còng tay vào, Lục Dao cảm thấy trái tim của mình đã bắt đầu đập trở lại, cảnh tượng vừa rồi khiến trái tim cô như muốn ngừng đập.
Cho đến khi chiếc bật lửa được đem ra khỏi căn phòng chứa đầy xăng này, cô mới cảm thấy mình còn sống. Mặt Diêu An Na bị ép xuống sàn nhà đầy xăng, những viên đá sắc nhọn đâm vào mặt cô ta, nhưng cho dù đau thì cô ta cũng không thể nhúc nhích được, hai tay bị còng lại, sau đó được kéo lên.
Lúc này Diêu An Na lại im lặng đến kỳ lạ, cảm giác giống như khung cảnh bụi bặm đã lắng xuống vậy. Cô ta nhìn cô gái xinh đẹp ở đối diện đang đỡ người cảnh sát vừa đẩy mình, trong mắt có vẻ lo lắng...
Đột nhiên cô ta nghĩ đến người bạn trai Jerry của mình, nước mắt cứ như vậy rơi xuống...
Lục Quảng Minh được đỡ dậy, đôi chân của anh ta tê tái không thể đứng vững, phảidựa vào hai người cảnh sát mới đứng lên được, sau đó được đỡ ra ngoài.
Tiểu Đao chạy hổn hển đến, trước đó bọn họ đi đến một chỗ khác, nhận được điện thoại liền chạy ngay về, nhìn Diêu An Na đầu tóc rối bời, trong mắt cậu hiện lên vẻ mừng như điên, “Bắt được rồi?”
Lục Dao gật đầu, nhìn Diêu An Na bị cảnh sát đưa lên xe. Vụ án tài xế taxi gây rúng động thành phố Bắc, thật không ngờ lại được khép lại như vậy, nhưng càng không ngờ là vụ án phụ nữ có thai mười một năm trước cũng có thể được kết án.
Mặc dù vụ án đã kết thúc, nhưng trong lòng Lục Dao không cảm thấy hài lòng, có biết bao nhiêu mạng người trong hai vụ án này, hai mươi mạng người cứ thế biến mất như vậy...
Công việc của cảnh sát thực sự đúng là không dễ làm, mỗi lần gặp những vụ án như này, bản thân đều phải tự nhủ với mình rằng phải phá được án, có đôi khi Hạ Thần Phong thà thất nghiệp chứ không hy vọng gặp phải vụ án như này.
So với sự khó khăn khi bắt Diêu An Na thì việc bắt Trương Hồng đơn giản hơn rất nhiều, hoặc có lẽ là Trương Hồng không nghĩ rằng cảnh sát sẽ tìm ra mình, bị người ta còng tay lôi ra từ trong ổ chăn, bà ta rùng mình, miệng còn liên tục hô “Bắt nhầm người rồi...”
Đáng tiếc, chiếc răng cửa bị vỡ một nửa khiến giọng nói của bà ta không được rõ, người cảnh sát chịu trách nhiệm bắt bà ta vừa cười vừa nói, “Trương Hồng, bà cho rằng bây giờ là mười một năm trước à. Tôi cho bà biết, người phụ nữ có thai mà bà ra tay hôm nay không chết, bây giờ người ta đã nói ra tất cả rồi. Còn nữa, nửa hàm răng này của bà rơi ở chỗ nào, bà còn nhớ rõ không? Còn vết dao trên cánh tay của bà, không phải là bị thương sao?”
Nghe thấy người khác nói như vậy, cả khuôn mặt của Trương Hồng liền tái nhợt, trực tiếp bị đẩy vào trong xe đưa về Cục Cảnh sát.
Vào một giờ rưỡi sáng, Diêu An Na và Trương Hồng cùng bị đưa ra quy án. Các phương tiện truyền thông không biết rằng trong một đêm khuya rất bình thường như vậy, Cục Cảnh sát thành phố Bắc đã chiến đấu anh dũng xuyên đêm, phá được hai vụ án lớn.
Có một đồng chí cảnh sát lớn tuổi theo vụ án này từ mười một năm trước giờ đây biết vụ án này đã được phá, khóe mắt ông nóng hổi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng cảm thấy hổ thẹn. Hổ thẹn vì trong nhiều năm như vậy mà mình không thể tìm ra được hung thủ năm đó, nhưng bây giờ đàn em của mình đã tìm ra được.
Tiểu Đao hiểu cảm giác này, cậu biết bố mình cũng sẽ có cảm giác này, đặc biệt là khi đối mặt với những vụ án không có hồi kết. Cậu vỗ vai người cảnh sát lớn tuổi đó và nói, “Không, đó là bởi vì có những cố gắng trước đó của các bác, để lại nhiều chứng cứ và manh mối có ích cho chúng cháu như vậy, chúng cháu mới có thể phá được án. Không có sự cố gắng của các bác thì bây giờ chúng cháu vẫn không thể phá được án...”
Ánh nắng vàng xuyên qua các tầng mây dần dần xuất hiện ở phía đông, Lục Dao không tham dự buổi thẩm vấn, cô đang cầm một cốc nước nóng và khoác chăn mỏng trên người, ngắm nhìn bầu trời xanh từ từ sáng rõ...
“Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.” Sáng sớm nay Phùng Phàm đã nhận được điện thoại của các anh em trong Cục, anh rất kích động và hưng phấn khi biết được tin vụ án đã được phá.
Cô khẽ lắc đầu, “Không phải là một ngày đẹp trời, sẽ có tuyết rơi ngay...”
Cô xoay người, thấy nụ cười trên khuôn mặt Phùng Phàm, “Mặt trời đã ló ra, sao không phải là một ngày đẹp trời chứ?”
“Hôm nay sẽ có tuyết rơi, mặc dù bây giờ mặt trời đã lên, nhưng thời tiết thì ai nói chắc được chứ?” Sắc mặt của Lục Dao không được tốt cho lắm, ngay cả đôi mắt sáng cũng mất đi vẻ sáng rỡ.
“Cô Lục, lần này cảm ơn cô và đội trưởng Hạ... Nếu không có hai người...”
“Không, người anh cần cảm ơn không phải là hai chúng tôi, mà là các đồng chí cảnh sát đã anh dũng không từ bỏ... Chúng tôi chỉ là chiếm được thiên thời địa lợi, quan trọng nhất là công lao của mọi người.”
Lần này Lục Dao tham gia vào cả quá trình phá án, không giống như trước, Lục Dao chỉ được tham gia với tư cách hỗ trợ bên ngoài. Các đồng chí cảnh sát vì để phá được vụ án này mà nhiệt tình, nỗ lực quên mình, tinh thần trách nhiệm ấy khiến người lãnh cảm như Lục Dao cũng cảm thấy lòng mình ấm áp.
Cô hiểu sứ mệnh của Hạ Thần Phong, cô biết Hạ Thần Phong vì phá án đã tăng ca ngày đêm mà không màng cả sức khỏe của bản thân. Nhưng lần này, chính bản thân cô cũng được trải nghiệm điều này, khi thấy gia đình vô tội tan vỡ, nhìn thấy những cái cớ phạm tội của phần tử tội phạm, đột nhiên Lục Dao liền hiểu được một câu ông nội từng nói với mình, thuật xem tướng của nhà họ Lục chúng ta có thể xem thấu được từ xưa đến nay, nhưng không bao giờ nhìn thấu được lòng người...