Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 287: Lo Lắng

“Đang ở cùng với cô Lục...”

“Hừ! Đúng là thật mất mặt! Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, tên nhóc thối tha này không học được gì ở bên ngoài, thế mà cái không lễ phép này lại học được một trăm phần trăm.”

Những lúc Hạ Tuân lên tiếng, chỉ có bà lạo Hạ mới dám tiếp lời, bà vỗ về tấm lưng người bạn già của mình, “Đừng nói như vậy, huyết áp của ông lại tăng cao đấy. Chúng nó còn trẻ mà, có yêu đương cũng là chuyện bình thường. Ông xem Tiểu Bạch kìa, yêu đương nhiều như vậy, không phải là bây giờ cũng rất thành công sao?”

Khi nói đến điều này ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Tuấn Miểu, Hạ Tuấn Miểu cúi đầu, cầm chiếc túi xách, “Bố mẹ, con đi về trước, ngày mai con lại đến.”

“Ở lại tối nay đi, không phải là gần đây Mộ Sinh đi công tác ở nước ngoài sao, con về nhà cũng chỉ có một mình.” Bà Hạ nhìn cô con gái hiền lành an phận của mình mà thở dài nói.

Người Hạ Tuấn Miểu cứng đờ, “Thôi ạ, sáng mai đến cũng như vậy mà.”

Nhìn Hạ Tuấn Miểu rời đi, ông Hạ nghiêm mặt lại, càng nghĩ càng cảm thấy tức, tức đến mức cơ thể cũng có chút run rẩy, bà Hạ nhìn với ánh mắt lo lắng, gọi vú Vương mang thuốc đến, “Được rồi, cháu trai đã về rồi, sau này còn có nhiều cơ hội mà.”

Bắc Kinh về đêm khô hanh hơn so với thành phố Tô rất nhiều, cho dù bây giờ là mùa đông nhưng vẫn không có tuyết trên lề đường, thời tiết lạnh và khô hanh như này khiến Lục Dao cảm thấy lạnh cóng và không thích ứng được.

***

Chưa đến năm giờ sáng, các công nhân vệ sinh môi trường ở Bắc Kinh đã bắt đầu đi làm, bọn họ đẩy chiếc xe vệ sinh môi tường đi và bắt đầu quét dọn những con đường vắng.

Dì Lục, người đã ngoài bốn mươi tuổi, tức giận, trước mắt có một làn khói trắng phả ra vì trời lạnh. Trong thời tiết lạnh như vậy, cho dù có vận động thì tay cũng cảm thấy đông cứng tê dại, bà ngẩng đầu, thở phì phò, đột nhiên thấy có một chiếc xe taxi ở ven đường, cửa xe taxi vẫn còn mở, nhưng hình như là không tắt máy, ống xả ở phía sau xe vẫn còn nóng.

Ban đầu bà còn tưởng rằng đây là xe taxi chạy sáng sớm, dì Lục không để ý đến, nhưng khi bà quét được một vòng trở về, khoảng năm rưỡi, chiếc xe đó vẫn ở trong trạng thái đó, bà nghi hoặc hô lên một tiếng, “Bác tài, lái xe ra chỗ khác đi, tôi phải quét ở chỗ này.”


Dì Lục hô hai câu, cầm chổi đi đến, “Tôi nói này, bác tài, ông đỗ xe ở đây là không được, đây không phải chỗ đỗ xe.”

Bà vừa nói vừa đi đến gần, còn chưa đi đến gần, đột nhiên nhớ đến tin tức gần đây, bước chân bà bắt đầu trở nên run sợ.

Gần đây, ở Bắc Kinh đã có một vài tài xế taxi bị sát hại, lẽ nào...

Nghĩ đến đó, cũng không biết dì Lục lấy can đảm từ đâu, hai tay nắm chặt lấy cây chổi, như thể cây chổi có thể tiếp thêm can đảm cho bà.

Quả nhiên, đây lại là một vụ tài xế taxi bị giết, dường như là dì Lục đã chuẩn bị tâm lý trước, nên khi thấy người bị hại, thậm chí bà còn nghĩ rằng là tốt hơn so với lời đồn, cũng không đẫm máu như lời đồn...

Mười lăm phút sau, cảnh sát thành phố Bắc Kinh đã nhanh chóng đến nơi mà dì Lục báo án. Xuống xe là một người đàn ông có ria mép, anh ta mặc một chiếc áo khoác quân đội, khuôn mặt nghiêm trang, bước nhanh đến, “Thế nào?”

“Đã xác định được, chắc là do cùng một hung thủ gây ra, đây là vụ án thứ tư.” Các đồng chí cảnh sát ở đây đều đang rất tức giận, tên hung thủ này ra tay không theo quy luật nào, vụ án năm trước còn chưa phá được, bây giờ đã lại có vụ án tiếp theo.

Người đàn ông có ria mép tức giận đá chân vào cục đá bên lề đường, sau đó xoa chân, “Cho người đến đưa xe về.”

***

Bà lão Hạ vừa mới ngủ dậy, không ngờ còn thấy một người dậy sớm hơn mình, bà lớn tuổi không ngủ được nên dậy sớm, nhưng không ngờ rằng lại gặp Lục Dao đã dậy và đang đứng ở trong sân.

Bình Thường Lục Dao vốn dậy sớm, hơn nữa vừa đến Bắc Kinh nên chưa quen, vì vậy mới sáng sớm Lục Dao đã tỉnh. Cho đến bây giờ Lục Dao mới nhìn thấy bố cục của cả đại viện, cô đứng ở dưới cây tùng, nhìn toàn bộ phong thủy, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc. Ngày hôm qua, lúc mới đến không nhìn kỹ, bây giờ sáng sớm mới nhìn kỹ, phong thủy nơi này có chút vấn đề.

Trong sân không thể trồng loại cây khô cao lớn, thứ nhất là cản ánh sáng, thứ hai là trong phong thủy nói rằng cây to gọi “âm”, âm khí tụ tập lại không tốt cho gia đình.


Mà nhà họ Hạ lại có hai cây tùng rất to cao, căn bản là che hết ánh sáng...

Cây tùng và hạc, mặc dù chúng là những thứ phổ biến, cây tùng được mệnh danh “cao bằng trăm cây”. Nhưng nơi có nhiều cây tùng nhất lại là ở trước những ngôi mộ.

Trồng trước mộ, là loại tùng bách, có ý nghĩa là xanh dài, tùng bách đại diện cho sự sống, tùng bách mộ xanh, đây là cách tưởng niệm từ thời cổ đại.

Hơn nữa, trước cửa sổ cũng không được có cây. Trước cửa sổ không thể có cây và trước cửa không thể có cây có ý nghĩa giống nhau. Nếu trước cửa sổ có cây, nó sẽ ảnh hưởng đến ánh sáng và thông gió, ngôi nhà sẽ sinh ra âm khí.

Hai cây tùng trong sân này không chỉ ở phía trước cửa sổ, hơn nữa còn có một cây hơi nghiêng, trước cửa có một cây nghiêng, là một ngôi nhà đại hung. Trong phong thủy, các hoạt động của con người không can thiệp vào cả bị âm khí và dương khí, và khi hai âm dương này đạt cân bằng thì khi đó chính là phong thủy tốt nhất. Nhưng trong phong thủy còn yêu cầu, hai cái âm dương là phải là khí tràng(*) tự nhiên bình thường. Nếu như là khí tràng tạp nham thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến với con người, thậm chí là bị tai nạn. Trước cửa có cây nghiêng, khiến khí tràng của nhà ở cũng trở nên tạp nham, ảnh hưởng không tốt đến con người.

(*) Khí tràng: hào quang, không khí, hơi thở, tác phong...

Cây tùng này không nghiêng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là có chút nghiêng, một cái cây như vậy... một ngôi nhà như vậy...

Lục Dao nhíu chặt mày, một ngôi nhà có phong thủy như vậy không tốt cho người già ở.

Bà Hạ nhìn thấy Lục Dao nhíu mày nhìn hai cây đại thụ trong sân, “Cô Lục.”

Lục Dao đứng dậy, xoay người nhìn bà Hạ, trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ hoảng hốt chưa hoàn hồn, “Bà Hạ...”

Thấy một lời chào không vui như vậy, bà Hạ đứng trong sân, “Cô Lục, dậy sớm vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không ạ, phòng ở rất tốt, nhưng do cháu chưa quen với khí hậu ở đây...”

Bà Hạ gật đầu, “Cũng đúng, so với Bình Dao, nơi có không khí tốt, Bắc Kinh lại là một thành phố ô nhiễm nặng. Cô không quen cũng đúng, dù sao thì cũng là hai nơi khác xa nhau.”

Lời này mặc dù nghe rất bình thường, nhưng Lục Dao nghe ra được ý trong đó, ám chỉ cô với Hạ Thần Phong có chênh lệch rất lớn. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Ban đầu, bà Hạ nghĩ rằng cô gái này là một người thiếu kiên nhẫn, thật không ngờ mình nói nhiều như vậy, mà cô gái đó chỉ nhìn mình cười một cái, đây là nghe không hiểu hay là giả vờ ngây ngốc đây?

“Lúc nãy cô ngắm nhìn hai cây tùng trong sân nhà chúng tôi, có chuyện gì vậy?” Bà Hạ chuyển chủ đề, nói đến vấn đề bà vừa thắc mắc.