Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 274: Anh Em

Hầu Tử nghe xong thì ngẩn người một lúc, trong mắt người bình thường thì những vụ án này là vụ án độc lập, nhưng cậu cũng là cảnh sát lão làng rồi, cậu nhớ lấy mấy vụ án kỳ lạ của Triệu Lập Khôn, “Cho nên Triệu Lập Khôn cũng là người của bên đó?”

Tiểu Đao hung hăng hít một hơi thuốc rồi gật đầu, “Bây giờ chúng tôi thấy tổ chức của bọn họ rất có kỷ luật, miệng ngậm rất chặt. Chúng tôi đã hỏi Tiết Hoa ở thành phố Hải mấy lần rồi nhưng không moi được bất cứ thông tin nào. Cậu nhìn xem, những người vốn dĩ có thể nói ra một chút như Triệu Lập Khôn, La Phượng Linh bây giờ đều đã chết cả rồi. Cậu thấy tổ chức đó là một tổ chức như thế nào?”

“Vậy còn mục đích thì sao?” Hầu Tử không hiểu những người này làm như vậy là có mục đích gì, về điểm này thì Tiểu Đao đang hút thuốc cũng lắc đầu cau mày, “Tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì, rất nhiều nạn nhân không liên quan gì đến nhau, nhưng những người gây án thì có thể liên kết lại, vụ án không liên kết được cũng đều có nguyên nhân, chuỗi chứng cứ rất hoàn chỉnh, nhưng rốt cuộc là vì cái gì?”

Hạ Thần Phong đọc tài liệu trong làn khói thuốc lượn lờ của Tiểu Đao và Hầu Tử, anh nghĩ đến một việc, “Những nạn nhân này không liên quan đến nhau, những người gây án cũng không liên quan đến nhau, những vụ án này đều là vụ án độc lập, chỉ là phía sau có một điểm chung…”

“Điểm chung gì?”

“Tập đoàn Tinh Thần.” Nếu nói đến cuối cùng những vụ án này có đối tượng chịu tổn thất nào thì đó chính là Tập đoàn Tinh Thần. Nghĩ đến trước đây Lý Bách từng đến gặp anh để nói chuyện của Giám đốc Vương, một khả năng dần xuất hiện trong đầu của Hạ Thần Phong, trên mặt anh chảy mồ hôi lạnh.

Tiểu Đao và Hầu Tử vẫn kẹp điếu thuốc trong tay, hai người nhìn nhau, dường như đã hiểu được quan hệ trong này, “Anh Phong, anh định làm thế nào?”

Hạ Thần Phong nhướng mày không trả lời, nếu là cạnh tranh công bằng thì anh nhất định sẽ nói là ai muốn cổ phiếu thì cứ cầm đi. Nhưng bây giờ tính chất sự việc lại khác, người này vì những thứ này mà làm những việc vi phạm pháp luật, cho dù là người thân của mình thì anh cũng sẽ tìm cho ra bằng được.

“Tìm chứng cứ.” Hạ Thần Phong nói rất dứt khoát.

Tiểu Đao và Hầu Tử vẫn chưa biết Hạ Thần Phong đã nghi ngờ một người họ hàng của mình mà chỉ nghĩ rằng Hạ Thần Phong muốn bảo vệ lợi ích của gia đình mình mà thôi.


Tiểu Đao hung hăng hít một hơi thuốc sau đó cau mày dập thuốc vào gạt tàn thuốc, “Được rồi, không cần biết mục đích của người thầy kia là gì thì chúng ta cũng phải bắt người về. Anh Phong, anh đi nghỉ ngơi đi, vụ án này về cơ bản đã được phá rồi, còn báo cáo kết thúc vụ án cứ để bọn em làm là được rồi. Còn em sẽ để ý đến Hứa Vinh, em không tin là không moi được điều gì từ ông ta.”

Tiểu Đao nhìn thấy thuốc Hạ Thần Phong chưa kịp uống, lúc này vụ án về cơ bản đã được phá rồi, việc còn lại cứ để cho Tiểu Đao và Hầu Tử chia nhau ra làm.

Hạ Thần Phong gật đầu sau đó ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là buổi trưa, chuyện của Lục Dao có lẽ đã bắt đầu rồi, “Việc còn lại giao cho cậu, tôi còn có việc, khoảng thời gian này nếu các cậu có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Hạ Thần Phong đã quá mệt mỏi rồi, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định không tự lái xe đi mà gọi taxi đến Tập đoàn Tinh Thần. Rất nhiều doanh nghiệp ở trung tâm CBD của thành phố Tô đã đóng cửa, một nơi từng ồn ào huyên náo bây giờ đã ít người hơn rất nhiều, có người xuất hiện cũng vội vội vàng vàng rảo bước.

Vẫn có nhân viên làm việc đứng ở trước quầy lễ tân của Tinh Thần, cả đại sảnh là một màu sắc của sự hân hoan vui mừng. Mã Thắng cũng vừa tiễn mấy khách hàng đi, lúc này nhìn thấy Hạ Thần Phong đi vào liền vội vàng bước lên trước, “Anh Hạ.”

Đương nhiên là Hạ Thần Phong đã gặp Mã Thắng rất nhiều lần, mà Mã Thắng là trợ lý thân cận của Lý Bách, đương nhiên là cũng biết thân phận thật sự của Hạ Thần Phong, lúc này nhìn thấy Hạ Thần Phong đương nhiên là phải tỏ ra cung kính.

“Bây giờ sự việc tiến hành thế nào rồi?”

Mã Thắng hiểu ý, đi ngay bên cạnh Hạ Thần Phong, khẽ cúi đầu báo cáo tình hình hiện giờ. Mấy nhân viên nhìn thấy đều liếc mắt nhìn Hạ Thần Phong, trong mắt toàn vẻ khó hiểu. Tại sao trợ lý Mã lại cung kính với người này như vậy, thật giống với thái độ khi gặp Lý Bách.

Sau khi đi vào trong thang máy, Mã Thắng liền đóng thang máy lại, “Sự việc tiến triển không thuận lợi lắm, Xe của đạo diễn Trần tám giờ sáng xuất phát, bây giờ có vẻ như vẫn còn ba ngày nhưng thực ra đã không đủ 72 giờ nữa mà chỉ còn 36 giờ thôi. Vé của chúng ta cộng với vé ở chỗ ông An cũng chỉ có chín trăm vé. Hơn nữa, bây giờ về cơ bản là con số này sẽ không thay đổi nữa.”


Hạ Thần Phong hiểu, những người còn lại về cơ bản sẽ không đổi vé, những người có thể đổi đều đã đổi hết rồi, gần bảy trăm người còn lại phải giải quyết thế nào.

Hạ Thần Phong gật đầu đi vào cùng với Mã Thắng.

Lục Dao luôn cầm tiền xem quẻ để suy đoán, tuy trong lòng cô cũng biết, một việc chỉ có thể xem quẻ một lần, càng xem nhiều thì lại càng không chuẩn. Nhưng cô đang bất an, cô cầm tiền để xem quẻ lên đi đến trước cửa sổ sát sàn, bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh, thời tiết này rất khó nhìn thấy trong mùa đông. Nhưng thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp, cả bầu trời đều trong xanh, Lục Dao sống trong một buổi chiều mùa đông đẹp trời, nhưng ánh mặt trời ấm áp không thể xua đi sự lạnh lẽo trong lòng cô.

Lục Dao cau mày nhìn bầu trời, nghe thấy tiếng mở cửa cô liền lên tiếng, “Tuyết sắp rơi rồi.”

Thời tiết này trông có vẻ rất đẹp nhưng Lục Dao biết rất nhanh sẽ có một trận tuyết lớn, có lẽ trận tuyết này cũng là một yếu tố gây ra sự cố này.

Cô quay đầu nhìn Hạ Thần Phong đang đứng ở phía sau mình, cô vươn tay ra nhìn Hạ Thần Phong.

Anh bước nhanh chân, đồng thời giang hai cánh tay ra ôm chặt Lục Dao vào lòng, ngửi mùi hương dịu nhẹ trên đỉnh đầu của cô, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Mùi hương trên người Hạ Thần Phong không dễ ngửi lắm vì dù sao thì cũng đã ba bốn ngày nay anh không về nhà rồi. Nhưng lúc này Lục Dao lại thấy trái tim cô yên ổn, bất giác cảm thấy an toàn, cảm giác này giống như có một người có thể cho cô chỗ dựa, cô không cần một mình cắn răng gánh vác tất cả nữa.

Có cảm giác này rồi Lục Dao thấy thần kinh của mình dần dần buông lỏng, mũi cô hơi chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng lên, không ngờ cô lại không kiểm soát được cảm xúc muốn rơi nước mắt của mình.

Đó là sự tủi thân, bất lực…

“Em không muốn như vậy…”

Hạ Thần Phong rất ít khi nhìn thấy Lục Dao khóc, cho dù là bị nhóm người của Triệu Lập Khôn bắt cóc, cho dù bị rất nhiều người chửi rủa, Lục Dao vẫn một mình mạnh mẽ đối mặt với tất cả. Có lúc anh cũng thấy thương cô, nhưng khi nhìn thấy Lục Dao vẫn một mình đối mặt với tất cả, anh cảm thấy khâm phục bạn gái của mình, sợ rằng anh còn không mạnh mẽ được như cô.