Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 200: Cái chết bất thường

Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, mùi nước khử trùng nồng đậm xộc thẳng vào mũi, trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, La Phượng Linh từ một người phụ nữ xinh đẹp trở thành một người phụ nữ gầy gò tóc hoa râm.

Bởi vì cổ họng bị phù nề nghiêm trọng nên bây giờ La Phượng Linh không thể nói chuyện được, mũi cô ta cũng bị cắm ống thở. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ và tiếng máy thở oxy chạy, Lục Dao và nữ cảnh sát đều vô thức đi nhẹ nhàng, người nằm trên giường bệnh gắng sức mở hai mắt ra giống như nghe thấy gì đó.

Miệng của cô ta mấp máy giống như là muốn nói chuyện, cô ta mở miệng ra rồi lại không nói được tiếng nào, dù vậy Lục Dao vẫn hiểu, cô ta đang nói “thầy”.

Bây giờ La Phượng Linh đã không nói được gì nữa. Lục Dao bước nhanh về phía trước, cầm lấy cánh tay muốn nâng lên của cô ta, bàn tay lạnh ngắt cứng đờ, nhìn sắc mặt xám xịt của La Phượng Linh, Lục Dao biết cô ta thực sự không còn nhiều thời gian nữa.

“Cô La...” Lục Dao không biết phải nói gì, ban đầu cô muốn hỏi cô ta về tin tức liên quan đến người thầy kia, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của La Phượng Linh, trong lòng cô cảm thấy nghẹn ngào.

“Xin lỗi... Nếu không phải vì tôi muốn gặp cô... Thì có lẽ cô sẽ...” Lục Dao không nói tiếp nữa, bởi vì cô cảm nhận được tay của mình đang bị giật nhẹ, cô ngẩng đầu lên nhìn La Phượng Linh.

Chỉ thấy cô ta khẽ lắc đầu, dường như trong mắt có muôn vàn điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, đầu ngón tay của cô ta liên tục viết nhẹ những đường ngang lên lòng bàn tay của Lục Dao.

Lục Dao nhìn La Phượng Linh, đây là mật mã nhưng mật mã này được viết bằng hào(*), một đường ngang dài, hai đường ngang ngắn... Hào dương, hào âm...

(*) Hào: nét hào là những vạch ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái; Hào dương (vạch đứt), hào âm (vạch liền).

Khi Hạ Thần Phong và Lý Bình chạy đến bệnh viện thì thấy hai người nắm chặt tay nhau, còn cơ thể của La Phượng Linh thì ngày càng càng run rẩy. Lục Dao là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, cô đứng lên, “Mau gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ!” Lý Bình đứng ở cửa nghe thấy tiếng của Lục Dao liền lập tức mở cửa đi ra gọi bác sĩ.

La Phượng Linh nhìn Lục Dao, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt, “Tách...”

Lục Dao nhắm chặt hai mắt lại, để mặc bác sĩ vừa chạy vào kéo mình ra, Hạ Thần Phong cau mày, tiến lên và kéo Lục Dao sang một bên, anh đưa tay ôm đầu cô, để cô khóc trong vòng tay của mình.

Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng cũng đã đến giây phút cuối cùng rồi, còn La Phượng Linh sau khi giải quyết xong chuyện cuối cùng thì không còn vướng bận gì nữa, cô ta đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.


Bác sĩ đầu đầy mồ hôi quay người lại và lắc đầu đầy tiếc nuối, “Bệnh nhân bị dị ứng nghiêm trọng... Suy tim...” Nói xong, bác sĩ lắc đầu, để lại y tá ở lại trong phòng bệnh dọn dẹp. Hạ Thần Phong liếc nhìn La Phượng Linh đã chết nhưng hai mắt vẫn chưa khép lại hoàn toàn.

Lục Dao đi ra khỏi phòng bệnh, cô vẫn không thể tha thứ cho chính mình, “Thần Phong, đây là người thứ hai...”

Trước đây vì cô mà Ngũ Gia Mẫn chết, bây giờ cũng vì cô mà La Phượng Linh chết...

Lục Dao cảm thấy, mình càng đến gần chân tướng thì hình như nỗi đau cô phải đối mắt lại càng nhiều hơn. Trong khoảnh khắc này, cô hận sự bất lực của bản thân, hận mình xen vào việc của người khác...

Càng hận bản thân tại sao lại cảm thấy không cam lòng, cô không đối đầu với một người mà là một nhóm người, hơn nữa cô chỉ dựa vào những gì trước đây ông nội dạy mà muốn đấu lại một nhóm người...

Là do mình không biết lượng sức mình sao?

Hạ Thần Phong biết Lục Dao đang tự trách cái gì, anh vỗ vai cô, “A Dao, đây không phải là lỗi của em, nếu không có em thì những vụ án này vẫn sẽ xảy ra, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ đó chính là tìm ra được nhóm người kia!”

Lục Dao cúi đầu, tay cô lau nước mắt, “La Phượng Linh có một cái hộp mật mã...”

“Hộp mật mã?”

Lục Dao gật đầu, “Vừa rồi La Phượng Linh có viết một chuỗi mật mã trong lòng bàn tay của em, dường như là muốn nói cho em biết cái gì đó.”

Vừa lau nước mắt xong, Lục Dao đưa tay ra phía trước, cô nhìn lòng bàn tay, dường như trên lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được đầu ngón tay của La Phượng Linh chạm vào lòng bàn tay mình.

“Đúng rồi...” Lục Dao biết trước khi chết La Phượng Linh vẫn còn lo lắng cho chồng và con của mình, “Chồng và con của cô ta thế nào rồi?”


Hạ Thần Phong lắc đầu, “Chúng ta đã đến muộn... Cảnh sát thành phố Hải đã lập hồ sơ vụ án, có thể lần này chúng ta phải ở lại thành phố Hải thêm mấy ngày.”

E rằng vụ án này liên quan đến thành phố Tô, rốt cuộc là ai muốn giết hai người thực vật không có sức lực chống cự cơ chứ. Có lẽ những người đứng đằng sau làm điều này chủ yếu là để bịt miệng La Phượng Linh.

Cục cảnh sát thành phố Tô cũng rất coi trọng vụ án này. Lúc Hạ Thần Phong đến cục cảnh sát, một người đàn ông cường tráng bước ra, “Tiểu Hạ à, đã lâu không gặp!”

“Anh Mã.” Hiếm khi trên khuôn mặt Hạ Thần Phong hiện lên vẻ tôn kính, người được Hạ Thần Phong gọi là anh Mã bước đến ôm chầm lấy anh và dùng sức vỗ vài cái.

“Tốt! Rắn rỏi hơn nhiều rồi!” Anh Mã vui vẻ nhìn Hạ Thần Phong đã cao hơn mình nửa cái đầu, “Thằng nhóc này, bây giờ cậu nổi tiếng hơn tôi nhiều rồi.”

Hai người tách nhau ra và lui về sau một bước, Hạ thần Phong khẽ lắc đầu, “Anh Mã, em lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng không phải là do anh dạy bảo sao?” Năm đó, Hạ Thần Phong mới vào cục cảnh sát liền đi theo sau Mã Văn Phi sau đó mới được điều đến thành phố Tô.

Mã Văn Phi cười ha ha, “Đi vào trong đi, chúng ta vào trong rồi nói!”

Cục cảnh sát thành phố Hải người vào người ra, vô cùng bận rộn, Mã Văn Phi dẫn Hạ Thần Phong vào phòng làm việc của mình, hai người ngồi vào chỗ của mình, “Tôi nghe nói La Phượng Linh của vụ án này chính là chủ mưu của vụ án chặt xác liên hoàn 3.15 trước đây.”

Hạ Thần Phong gật đầu, “Đúng vậy, em đã bảo người mang hồ sơ vụ án của La Phượng Linh đến đây. Lý Bình là luật sư bào chữa đến từ văn phòng luật Đức Văn ở thành phố Hải, theo sổ đăng ký của nhà tù nữ, bức thư đó được chuyển đến vào chiều tối hôm qua, sáng sớm làm xong thủ tục đăng ký xong mới đưa nó đến tay La Phượng Linh.”

Mã Văn Phi lấy một hộp trà từ trong ngăn kéo sau đó đứng lên và nói, “Tôi đã sắp xếp người đi đến văn phòng luật Đức Văn rồi, đó là một văn phòng luật nổi tiếng lâu năm.”

Hạ Thần Phong gật đầu nhìn Mã Văn Phi pha trà rồi đưa anh, “Chỗ tôi không có cà phê, cậu uống chút nước trà đi!”

Hạ Thần Phong nhận lấy chén trà, “Cảm ơn anh, vụ án này cùng vụ án hai người chết trong viện điều dưỡng được điều tra cùng nhau, có manh mối gì ở phía bệnh viện kia không?”

Mã Văn Phi gật đầu, “Tìm được một hộ lý. Lúc đó chỉ có anh ta mới có thời gian gây án, bây giờ đang mất tích, tôi đã sắp xếp người đi tìm...”

“Sắp xếp người đi xem gần đây có phải nhà anh ta có nhận được một khoản phí không...”

Hạ Thần Phong nhớ đến thủ đoạn của nhóm người đó, nếu thực sự dùng tiền, vậy thì nhất định sẽ có người chịu tội thay, “Vâng.”

Một mình Lục Dao ở trong khách sạn nhỏ ở gần cục cảnh sát, cô ngồi khoanh chân trên giường, liên tục xoay ba đồng tiền cổ trong tay.