Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 163: Sói và lừa

“Lục Dao... Có phải là liên quan đến Lục Dao hay không, tất cả chuyện này đều liên quan đến Lục Dao đúng không... Nếu không phải vì cô ta, chúng ta sẽ không trở thành như thế này...”

Lý Bách nhíu mày, anh nhìn đồng hồ, lúc nữa mình phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp, căn bản là không có nhiều thời gian để nói chuyện với Đổng Vũ.

“Chuyện này không liên quan gì đến Lục Dao... Giữa chúng ta đã không còn chuyện gì để nói, cô đi ra ngoài đi. Chuyện của cô, tôi sẽ giúp cô một lần cuối.” Lý Bách nói xong, nhấn số điện thoại nội bộ, gọi Mã Thắng vào, sau đó nhặt bút ký vừa bỏ xuống vì cầm ảnh chụp của Đổng Vũ, tiếp tục duyệt các tài liệu.

Mã Thắng đẩy cửa bước vào, thấy Đổng Vũ đứng ngơ ngác trước bàn làm việc của sếp mình.

“Lý tổng.”

“Đưa cô Đổng ra ngoài.” Khi Lý Bách nói câu này, đầu không hề ngẩng lên. Mã Thắng nghĩ, cuối cùng ông chủ của mình cũng nghĩ thông rồi, trong cảm thấy vui vẻ, cuối cùng mình cũng không cần phải nhìn cái cô nghệ sĩ trong ngoài bất nhất này nữa.

Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, “Lý tổng, anh Triệu Lập Khôn đang ở ngoài...”

“Không gặp, chuẩn bị cho cuộc họp mười phút sau.”

Lý Bách có thể đoán được Triệu Lập Khôn tìm mình vì lý do gì, nhưng anh không thể tự quyết định chuyện này được. Không nói về thân phận của Lục Dao, nếu Lục Dao là một thầy phong thủy, chỉ với những thủ đoạn huyền bí, mình càng không thể đắc tội, hơn nữa bây giờ cô còn là người mà Hạ Thần Phong muốn bảo vệ.

Trong mắt Lý Bách, Triệu Lập Khôn chỉ là một diễn viên, là một diễn viên mà lại đi đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ có những kẻ ngốc mới làm chuyện đó.

Đổng Vũ siết chặt cái túi giấy ở trong tay và đi ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Lập Khôn ngồi ở trên ghế xô pha nhìn mình với vẻ mặt như cười như không.

Ban đầu, trong lòng Đổng Vũ còn có lửa giận, nhưng khi nhìn thấy Triệu Lập Khôn, nghĩ đến người này bày tỏ tình cảm với Lục Dao ở trên sóng truyền hình, trong lòng liền cảm thấy khinh thường hắn.


“À!” Mã Thắng đi sau lưng Đổng Vũ, nở một nụ cười, “Anh Triệu, thật xin lỗi, Lý tổng của chúng tôi phải tham dự cuộc họp nội bộ, có lẽ không có thời gian để tiếp anh.”

Mặc dù Mã Thắng nói rất khách sáo nhưng sắc mặt của người quản lý của Triệu Lập Khôn đã u ám như mực, có lẽ sự nghiệp đến đây phải kết thúc thật rồi. Nghĩ đến đó, người quản lý hung tợn nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Triệu Lập Khôn.

“Trợ lý Mã, chúng tôi chỉ xin Lý tổng dành vài phút thôi là được rồi...”

“Tình địch gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt(*), anh Dương, anh đưa nghệ sĩ của anh đi ra xa một chút đi, đỡ làm cho Lý tổng phải tức giận, nếu không sẽ không chỉ đơn giản là vấn đề cắt tài nguyên như vậy đâu.” Đổng Vũ hung hăng giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn nhà, sau đó xoay người rời khỏi phòng chờ.

(*) Ý muốn nói là khi tình địch gặp nhau sẽ rất ghét nhau, ghét đến mức đỏ mắt, không đội trời chung.

Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của nhóm thư ký ở phòng bên cạnh, mang theo sự khinh bỉ và cười nhạo.

Cô ta đeo kính râm lên, nhìn người trợ lý của mình vẫn đang cầm điện thoại chơi game trên ghế xô pha, đột nhiên trong lòng nổi giận đùng đùng, “Chơi chơi chơi, chơi cái gì mà chơi! Còn không đi về, cô định ở lại đây đón năm mới luôn hả!”

Trợ lý của Đổng Vũ ngẩng đầu, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ mông lung ngu ngơ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tức giận của nghệ sĩ mình, lập tức liền hiểu ra vấn đề, sau đó liền cầm lấy cái túi, vơ vội mấy chiếc điện thoại di động trên ghế xô pha rồi đứng dậy, đi theo sau Đổng Vũ, mang theo khuôn mặt đau khổ đi ra ngoài.

Người quản lý của Triệu Lập Khôn còn muốn nói gì đó với Mã Thắng nhưng, nhưng đương sự - Triệu Lập Khôn lại đã đi mất rồi.

“Triệu... Lập Khôn!” Sắc mặt người quản lý của hắn trông rất khó coi, nhưng vẫn không ngăn được Triệu Lập Khôn.

“Trợ lý Mã, làm phiền anh và Lý tổng cho một cái hẹn khác, chúng tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện lúc trước, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm, hai bên giải thích rõ ràng là được.” Nói xong, khom người xin lỗi, vội vàng ra khỏi phòng chờ.

Mã Thắng vẫn nở nụ cười khách sáo, cứ như vậy nhìn một nhóm người lần lượt rời đi, anh ta nhìn xung quanh, gọi một trợ lý đến, “Dọn dẹp lại chỗ này đi.”


Đổng Vũ đeo kính râm, cả quãng đường đều muốn nhanh chóng rời khỏi đây, “Cô Đổng.”

Triệu Lập Khôn tươi cười đi đến, đuổi kịp Đổng Vũ đang đứng đợi thang máy. Đổng Vũ nhìn Triệu Lập Khôn với vẻ khinh bỉ, căn bản là không thèm để ý đến một người như Triệu Lập Khôn.

Triệu Lập Khôn không quan tâm đến thái độ của Đổng Vũ, hắn đứng bên cạnh Đổng Vũ, nhìn thang máy từ từ lên cao, “Cô Đổng, chúng ta có cùng một mục đích.”

Đổng Vũ liếc mắt, “Mục đích? Tôi không dám có cùng một mục đích với anh.” Triệu Lập Khôn nhướng mày, nhìn người quản lý đang đuổi theo phía sau, “Bảy giờ tối nay, phòng VIP7 ở Mộ Dạ.”

Khi Đổng Vũ vẫn còn ngẩn người, sắc mặt người phía sau Triệu Lập Khôn đã đen lại, “Cậu cùng tôi quay về công ty ngay lập tức...”

Triệu Lập Khôn nhún nhún vai chào tạm biệt với Đổng Vũ, sau đó rời đi. Đổng Vũ khoanh hai tay trước ngực, trong ánh mắt mang theo sự khó hiểu, dường như Triệu Lập Khôn này hoàn toàn không để tâm đến chuyện hắn bị đóng băng(*) thì phải.

(*) Đóng băng: thuật ngữ trong giới giải trí, ám chỉ một ngôi sao nào đó bị tạm dừng, cắt bỏ tất cả các hoạt động, bị công ty quản lý bỏ mặc vì một nguyên nhân nào đó.

Sao Triệu Lập Khôn lại không để ý chứ, hắn ngồi vào trong xe, trong đầu nghĩ đến cuộc điện thoại của mình trong phòng họp, lần này Tam gia có ý gì?

Lẽ nào định mặc kệ mình sao? Nếu là vậy thì tự mình sẽ liên hệ với thầy. Triệu Lập Khôn tin rằng chỉ cần thầy ra mặt, thì Lý Bách này chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn cho Lục Dao sống dễ chịu, mà Đổng Vũ lại là một công cụ rất tốt.

“Triệu Lập Khôn, cậu cùng tôi trở về công ty ngay lập tức...”

“Anh về đi, ngày mai sẽ có luật sư đến tìm các người.” Triệu Lập Khôn nhớ ra, làm diễn viên vốn không phải là nguyện vọng của mình, chẳng qua là vì... nghề này kiếm được tiền nhanh, mà lúc đó hắn rất cần tiền. Mà, ở thời điểm này công lại vứt bỏ mình, trong mắt Triệu Lập Khôn thì loại hành vi này chính là tự diệt, hắn không cần một công ty như vậy. Cùng lắm thì chờ sau khi chuyện này kết thúc, mình sẽ tự thành lập một công ty, bây giờ hắn đã có thể tự chống đỡ nhân mạch(*) của mình.

(*) Nhân mạch: mối quan hệ. Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.

“Cậu có ý gì?” Người quản lý của Triệu Lập Khôn nhíu mày, sắc mặt ngày càng khó coi. Triệu Lập Khôn này vốn là một nghệ sĩ dễ dạy bảo, nhưng đột nhiên gần đây hình như có dây thần kinh nào bị nối sai, thế mà lại làm ra loại chuyện hồ đồ như này, bây giờ thì hay rồi, tự rước lấy tất cả các tai ương vào người.

Triệu Lập Khôn nhướng mày và quay đầu lại, mặc dù khóe miệng đang nhếch lên cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng, “Dương Kiến Ngiệp, chẳng phải là các người muốn hủy hợp đồng với tôi sao? Hay là có ý định đóng băng tôi?”

Nhất thời, người quản lý của Triệu Lập Khôn nghẹn lời, đúng vậy, đây là quyết định của công ty. Nếu Lý Bách không tha thứ cho Triệu Lập Khôn, vì để bảo vệ quyền lợi của những người khác trong công ty thì chỉ có thể hy sinh Triệu Lập Khôn. Dù sao ở trong công ty, tuy Triệu Lập Khôn là người rất nổi tiếng, nhưng không phải là người nổi tiếng nhất, thiếu một Triệu Lập Khôn, sau này vẫn sẽ có vô số Triệu Lập Khôn khác xuất hiện. Cần gì phải hủy hoại tương lai phía trước của mình chỉ vì một người nghệ sĩ chứ.