Sợ Cưới

Chương 91: Hồn về nơi nào (Phần 3)

Lúc này, cửa phòng bệnh kêu một tiếng “chi”, thấy là bác sĩ vào, ông Trình đứng dậy khách khí nói: “Bác sĩ, bác sĩ đến rồi, thật là là khó bác sĩ đến thăm Mai Tây nhà tôi sớm như thế, hôm qua vội quá còn chưa kịp hỏi tên bác sĩ, không biết nên xưng hô thế nào.”

“Chú đừng khách sáo, đây đều là việc cháu phải làm, cô chú, cháu họ Phương.” Bác sĩ Phương trả lời nho nhã lễ độ.

“ À, bác sĩ Phương, hôm qua cám ơn bác sĩ!” Bà Trình vội vàng cám ơn.

“Tối qua tình huống bệnh nhân thế nào ạ? Kết quả kiểm tra sáng nay chắc là sẽ có.” Bác sĩ Phương mở mắt Trình Mai Tây kiểm tra đồng tử, lại lấy ống nghe nghe nhịp tim Trình Mai Tây.

“Hôm qua nó ổn cả, ngủ cũng rất ngon.” Ông Trình trả lời câu hỏi của bác sĩ Phương.


Bác sĩ Phương muốn nói lại thôi: “Cô chú là cha mẹ cũng phải quan tâm cô ấy hơn một chút, loại bệnh này chính là do áp lực thời gian dài, hơn nữa bất ngờ bị kích thích, hai lần đả kích mới dẫn đến.”

“Bác sĩ Phương, bình thường tôi và ba nó ở Trùng Khánh, nó và con rể ở thành phố T, một năm chẳng gặp được mấy lần, chúng tôi cũng muốn quan tâm, nhưng nó tình tình mạnh mẽ, chỉ toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, bình thường hỏi đến lúc nào cũng nói rất tốt, ai biết được lần này lại xảy ra vấn đề lớn thế này.” Bà Trình giải thích có hơi bất đắc dĩ.

“Không có chuyện gì đâu, giờ đừng nói chuyện này, có bệnh chữa bệnh trước, sau này mọi người chịu khó ở bên cô ấy, quan tâm cô ấy nhiều hơn.” Bác sĩ Phương thấy bà Trình quá đau lòng, liền nhẹ nhàng an ủi.

Đúng lúc này, Lục Tử Minh đẩy cửa bước vào, tay còn cầm một hộp giữ nhiệt, vừa đúng lúc bác sĩ Phương, Lục Tử Minh có chút chột dạ: “Bác sĩ Phương, bác sĩ tới sớm quá!”

“Không sớm, đã sắp 10 giờ rồi, giống anh thế kia nào có dáng gì là người nhà bệnh nhận, làm sao chăm sóc tốt cho bệnh nhân, làm bệnh nhân yên tâm dưỡng bệnh được?” Bác sĩ Phương đưa tay xem đồng hồ, biểu hiện có chút không hài lòng.

“Tôi thấy cô ấy mấy ngày nay cũng chưa ăn uống đàng hoàng, thế nên sáng sớm đã hầm nồi canh gà cho cô ấy tẩm bổ.” Lục Tử Minh một bên kể công một bên đưa bình giữ nhiệt trong tay lên.

“Vẫn là Lục Tử Minh nghĩ chu đáo, tối qua mẹ cũng không nghĩ ra.” bà Trình nhìn Lục Tử Minh khen ngợi.

Lục Tử Minh vội múc canh gà ra bát, đưa đến bên cạnh Trình Mai Tây, cầm thìa múc một ngụm, nếm thử thấy không nóng mới chầm chậm đút vào miệng Trình Mai Tây.


Trình Mai Tây tuy rằng không có sức lực phản kháng, nhưng lại lấy hết sức đảo mắt, cả người có chút bất thường, ông Trình vừa thấy, vội đón lấy cái bát trong tay Lục Tử Minh.

Nhìn thấy đổi thành ông Trình đến đút, ánh mắt Trình Mai Tây liền trở nên dịu ngoan phối hợp, bác sĩ Phương nhìn dáng vẻ chán nản của Lục Tử Minh, yên lặng lắc đầu, lại nói với bà Trình: “Cô, cháu đi các phòng khác kiểm tra, đợi có kết quả kiểm tra, cháu sẽ bảo y tá đến gọi mọi người.”

Bà Trình gật đầu đồng ý, bác sĩ Phương cầm hồ sơ bệnh án đi ra ngoài.

Đút xong canh gà, ông Trình chuyển hướng Lục Tử Minh: “Tiểu Trương và em họ nó đâu? Hay là bảo Tiểu Trương về Thẩm Dương trước đi?”

“Bọn họ còn đang ngủ ba ạ. Trương Bác Tùng nói hôm nay sẽ tới bệnh viện xem tình hình Trình Mai Tây ra sao rồi lại quyết định đi hay không, sợ bên này còn cần giúp đỡ.” Lục Tử Minh trả lời.


Y tá đẩy cửa đi vào: “Đã có kết quả kiểm tra, tôi đã đưa tới chỗ bác sĩ Phương, bác sĩ mời người nhà bệnh nhân đi sang đó nói chuyện tình hình bệnh tình.”

Lục Tử Minh vội nói: “Ba, để con đi.”

Ông Trình cũng đứng dậy: “Vậy hai ba con ta đi.”

Ông Trình lại dặn dò bà Trình: “Bà chăm sóc cho Mai Tây, tôi và Lục Tử Minh đi tới văn phòng bác sĩ.”

Nói xong hai người liền đi theo y tá, đến văn phòng bác sĩ, thấy hai người đã đến, bác sĩ Phương đang xem một tập báo cáo kiểm tra ngẩng đầu lên: “Mọi người đến rồi à, tình huống bệnh nhân nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi, mọi người cần chuẩn bị tư tưởng, xem ra sẽ là một trận đánh lâu dài.”