Sợ Cưới

Chương 73: Mặt người dạ thú (Phần 3)

Lục Tử Minh hai má phát sốt, gần như điên cuồng: “Mai Tây”. Lục Tử Minh lại đưa tay vuốt ve từ cổ Trình Mai Tây đi xuống, miệng còn không ngừng cười nhạo: Cô nằm thế này, không giống trước kia ở trên giường suốt ngày nói tôi thế này thế kia, lúc thì chê tôi không đủ dịu dàng, lúc lại chê không đủ mạnh mẽ. Cô nằm im lặng thế này, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, dường như biến thành người khác, tôi còn có chút không chịu được, thật muốn thử xem bây giờ làm chuyện đó với em có thoải mái hơn trước kia hay không? Cốc Thư Tuyết có bầu, tôi còn chẳng được thoải mái, tôi sắp điên rồi, nếu không phải bên ngoài còn có người, tôi trực tiếp sẽ xử lý cô.”

Lục Tử Minh cầm tay Trình Mai Tây chuyển động lên xuống, cho tới khi một cỗ nóng bỏng phun ra, Lục Tử Minh thở phào nhẽ nhõm, dùng khăn lau khô tay Trình Mai Tây, xoay người hôn lên mặt Trình Mai Tây: “À, vẫn còn phản ứng đấy thôi, mặt đỏ bừng rồi, thế là cô cũng hưởng thụ nhỉ, có cơ hội chúng ta lại thử lại?”

Lòng đau muốn chết, giờ phút này, tim Trình Mai Tây đã bị Lục Tử Minh giẫm nát, cơ thể còn tại trên đời, nhưng so với chết cũng chẳng khác gì.”

Lục Tử Minh bê bát canh gà, cầm thìa múc một thìa đưa lên miệng nếm thử: “Mùi vị cũng không tồi đâu, nhân sâm núi Trường Bạch đúng là không phải nói khoác, không nóng rồi, độ ấm vừa vặn, nào, để tôi đút cho vợ thân yêu uống nào, đừng nhíu mày mà, uống cẩn thận, bồi bổ cho tốt.”


Trình Mai Tây cắn chặt răng, không cho Lục Tử Minh đút vào miệng, Lục Tử Minh lắc đầu: “Không muốn uống à? Chẳng ngoan gì cả, bố mẹ đã tới rồi, bạn không uống chút nào bọn họ sẽ lo lắng, cô phải uống nhiều một chút, nhanh nhanh khỏi bệnh chứ.”

Đút xong canh gà, Lục Tử Minh đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài, bà Trình vội vàng đón con rể ngồi vào chỗ: “Đã bảo mẹ đút cho mà, con xem, con đói bụng đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn không nhanh ăn cơm đi, để mẹ đi chăm sóc Mai Tây.”

“Không cần, không cần đâu. Mai Tây uống canh gà xong lại ngủ rồi, mẹ cũng đừng đi quấy rầy, cô ấy thực sự mệt mỏi, đi làm mệt, ngày nghỉ lại tới tới lui lui cũng mệt, để cô ấy nghỉ cho tốt đi ạ.” Lục Tử Minh làm bộ dáng người chồng tốt biết săn sóc.

Ăn cơm xong, Lục Tử Minh quỳ xuống trước mặt ông bà Trình: “Ba, mẹ, con xin lỗi hai người, hai người nhất định phải tha thứ cho con.”

Hành động của Lục Tử Minh làm ông bà Trình hoảng sợ: “Tử Minh, sao lại thế này, có việc gì đứng lên nói.”

“Con không đứng dậy, ba mẹ đồng ý tha thứ cho con con mới đứng dậy.” Lục Tử Minh kiên trì.

“Được được được, chúng ta tha thứ cho con. Con đứng lên trước, có chuyện gì đứng lên nói sau.” Bà Trình vội vàng nâng Lục Tử Minh dậy.


“Ba, mẹ, là con không tốt. Hôm qua Mai Tây về, hai chúng con ầm ĩ vài câu, cô ấy tức giận không để ý đến con, con gọi cô ấy cũng không trả lời, con nói chuyện với cô ấy cô ấy cũng không nghe. Là con không tốt, chọc giận cô ấy, ba mẹ phải tha thứ cho con.” Lục Tử Minh khóc lóc than thở.

Ông bà Trình nhìn nhau: “Hai vợ chồng ầm ĩ vài câu cũng là bình thường, có thể nghiêm trọng tới đâu? Mai Tây sao rồi?”

Lục Tử Minh lại quỳ xuống: “Ba, mẹ, đều là con không tốt, hai người nhất định đừng nóng giận nhé.”

“Con đưa ba mẹ đi xem nó trước.” Bà Trình vẫn là sốt ruột con gái, cùng với thái độ ngày hôm nay của người nhà họ Lục, bà cảm giác có chút điềm xấu, không dây dưa cùng Lục Tử Minh nữa, mà vội vàng muốn gặp thẳng Trình Mai Tây.


Lục Tử Minh đứng dậy, đưa ông bà Trình tới cửa phòng ngủ, đi tới cửa, hắn quay lại: “Ba, ba có bệnh cao huyết áp, ba đồng ý với con, cho dù thế nào, cũng không được kích động.”

Ông Trình gật đầu, ý bảo Lục Tử Minh mở cửa. Cửa vừa mở, bà Trình liền bổ nhào vào giường Trình Mai Tây: “Tây Tây, con làm sao thế? Mẹ tới rồi đây.”

Trình Mai Tây mở to hai mắt nhìn mẹ, không nói nên lời. Bà Trình nâng Trình Mai Tây dậy, cả người cô mềm nhũn như không xương, bà Trình vội kêu ông Trình: “Ông Trình, ông mau ôm lấy con gái từ đằng sau.”

Ông Trình bước tới ôm cô, Trình Mai Tây liền dựa vào lòng ba, cho dù bà Trình có gọi thế nào, Trình Mai Tây cũng không có chút phản ứng.