Sợ Cưới

Chương 48: Mỗi người một phương



Bình thường Trình Mai Tây ít khi được nghỉ ngơi, hiện nay đã nộp đơn từ chức rồi, ở thành phố T cũng không còn gì vướng bận nữa.Sau khi hai người thương lượng xong, liền quyết định Trình Mai Tây trở về Trùng Khánh trước, còn vài ngày nữa Lục Tử Minh mới chính thức được nghỉ, sau khi nghỉ sẽ về Thẩm Dương thăm cha mẹ trước, nếu sức khỏe của ông Lục tốt, thì bay tới Trùng Khánh ăn tết cùng cha mẹ Trình Mai Tây.


Trải qua hàng loạt các sự kiện trước đó, Trình Mai Tây cũng đã không còn quá để ý tới việc Lục Tử Minh có đi cùng về Trùng Khánh ăn tết hay không nữa, nhưng Lục Tử Minh đã kiên trì, cân nhắc tới cảm giác của cha mẹ, Trình Mai Tây cũng không kiên trì nữa. Cô chỉ nói cứ xem tình hình sức khỏe của ông Lục ra sao rồi lại quyết định, sau khi hai người trải qua nguy cơ về lòng tin với đối phương, đối mặt với ngày lễ truyền thống mà toàn dân Trung Quốc đang điên cuồng chào đón, hai bên đều áp dụng phương thức từng bước nhân nhượng, tạm thời nhận được sự cân bằng và thỏa hiệp.

Đêm đó hai người thương lượng mang quà gì về cho cha mẹ Trình Mai Tây, Lục Tử Minh nhiệt tình bày mưu tính kế, đối mặt với thái độ tích cực của Lục Tử Minh, tuy Trình Mai Tây có chút không cho là đúng, nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Cuối cùng hai người thương lượng xong, quyết định khi về Trùng Khánh mua cho cha của Trình Mai Tây một chiếc cần câu mà ông rất thích, mua cho mẹ của Trình Mai Tây một chiếc ghế mát-xa.

Hôm Trình Mai Tây quay về Trùng Khánh, Lục Tử Minh đặc biệt xin phép nghỉ để đưa cô ra sân bay, từ trước đến nay cá tính của Trình Mai Tây vốn độc lập, vốn không muốn Lục Tử Minh bận rộn làm gì, nhưng Lục Tử Minh kiên quyết muốn tiễn, suy nghĩ tớiviệc hai người đang ở thời kỳ mẫn cảm, trước khi có quyết định, Trình Mai Tây không muốn quá mức tuyệt tình, liền không từ chối nữa, chỉ lạnh nhạt ở đó.

Lúc tới cửa đăng ký, mặc kệ nội tâm còn có bao nhiêu rối rắm cùng khó chịu, cuối cùng Trình Mai Tây vẫn quay đầu nhìn thoáng qua Lục Tử Minh ở bên ngoài. Lục Tử Minh vẫy tay rối rít, nhìn khẩu hình, chắc là đang nói: “ Mai Tây, đi đường cẩn thận, về nhà chăm sóc cha mẹ cho tốt!” .


Mắt Trình Mai Tây có chút cay cay, suýt nữa rơi lệ, từ lúc yêu nhau tới lúc kết hôn, mỗi lần quay về, mặc kệ là Trùng Khánh hay Thẩm Dương, đều là hai người đi cùng nhau, lúc này, cô một mình quay về. Trải qua hàng loạt việc trước đó, tựa như có một loại dự cảm xấu luôn luôn bao phủ trong lòng Trình Mai Tây, người vẫn là người đó, nhưng dường như tất cả cũng không còn như cũ. Trình Mai Tây mở miệng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh, chỉ nhìn Lục Tử Minh thật kỹ, rồi xoay người theo dòng người đi thẳng về phía trước.

Trong giây phút máy bay cất cánh, cả người Trình Mai Tây run run, cô có cảm giác hoảng hốt từ tận đáy lòng, cảm giác như trên thế giới này có gì đó đang sụp đổ, vỡ vụn, nhưng cô lại không biết là ở đâu, là vật gì. Loại cảm giác bất lực không thể khống chế này khiến cô cảm giác bất lực và tuyệt vọng.


May mà Trình Mai Tây không gọi điện cho mẹ biết hành trình, bởi vì cô không có cách nào đối mặt với vô số vấn đề của mẹ, giờ phút này, cô chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất quay về bên cạnh cha mẹ, ăn cơm gia đình họ nấu, cảm nhận tình yêu thương nồng đậm của họ, để cho trái tim vỡ vụn của mình được từ từ lành lại dưới sự đồng hành, an ủi của những người thân yêu nhất.

Sau khi gõ cửa nhà, Trình Mai Tây bồn chồn đứng chờ ngoài cửa, một phút kia dài tựa như cả thế kỷ, ở thời khắc cuối cùng, trong lòng cô còn căng thẳng tính toán không biết nên trả lời thế nào với những câu hỏi như thủy triều ập tới của cha mẹ. Sau khi mẹ mở cửa, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền cao hứng ôm Trình Mai Tây vào lòng: “ Tốt quá, năm nay về sớm thế, chẳng phải mấy năm trước tận 28 mới về à? Sao Lục Tử Minh không về cùng con?”