Sợ Cưới

Chương 178: Khó thoát khỏi số mệnh

Khoảng cách từ nhà họ Phương tới nhà họ An chỉ mất chưa tới 1 tiếng đồng hồ, đoạn đường này ghi lại tất cả những kỷ niệm khi còn niên thiếu của Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An. Một lần nữa đi trên con đường này, đối với Phương Chi Viễn là một sự khảo nghiệm, cũng là giải thoát, có lẽ đây không phải là cơ hội tốt nhất, nhưng dù sao, anh cũng có dũng khí đối diện.

Đến nhà họ An, đứng trước cửa, Phương Chi Viễn còn chưa thoát ra từ mạch cảm xúc của chính mình. Từ sau ngày chủ nhật lỡ hẹn đó, anh chưa quay lại nhà họ An, chứ đừng nói gì tới cuộc hẹn đánh cầu giữa ba người. Dĩ nhiên, chuyện về Khả Dĩ An và Liễu Nhạc Hạ sau đó, anh cũng không biết.

Năm tháng vội vã cứ thế trôi qua, bọn họ chỉ là những hạt bụi nhỏ bé không tự chủ được mà thôi. Dung nhan mơ hồ dần theo thời gian, nhạt nhòa những kí ức, sau hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa tay lên bấm chuông cửa, lần hẹn này tới muộn tận 15 năm.

Khả Dĩ An mở cửa, hai người một bên trong một đứng ngoài đều không nói gì, cuối cùng, như bao nhiêu năm trước, Khả Dĩ An mở miệng: “Cậu tới rồi à?”

“Tôi tới rồi!” Câu nói y như ngày xưa, ở giữa có bao nhiêu hiểu lầm và khoan dung, cách bao nhiêu năm như vậy, hai cậu thiếu niên năm xưa nay đối mặt, bớt đi chút ngại ngùng của tuổi trẻ, thêm chút trầm ổn, bớt đi chút quen thuộc, nhiều lên chút xa lạ.

Khả Dĩ An lùi lại một bước, để cho Phương Chi Viễn đi vào. Lùi một bước, dường như tất cả những khúc mắc trong lòng đều được giải, sự tức giận của Khả Dĩ An đối với Phương Chi Viễn mặc dù chưa hết, nhưng cũng đã nhạt đi rồi, sự áy náy của Phương Chi Viễn đối với Khả Dĩ An, lại không hề biến mất cùng thời gian.


Hai người dường như cũng hiểu suy nghĩ của đối phương, Khả Dĩ An đóng cửa lại, dẫn Phương Chi Viễn vào phòng, Phương Chi Viễn hỏi: “Cô chú đâu?”

“Họ đi Canada rồi, ba tôi chán cái giới luật sư tôi lừa anh gạt nên để lại văn phòng luật sư cho tôi, họ muốn sống cuộc sống bình yên nơi xa lạ, lúc nào được nghỉ tôi cũng qua thăm họ.” Khả Dĩ An nói một câu đã kể hết chuyện những năm qua.

Phương Chi Viễn vuốt cằm, xem ra, hai người bọn họ cũng đã qua cuộc sống tương tự nhau. Đương nhiên, lấy cá tính của Khả Dĩ An, Phương Chi Viễn biết cuộc sống của hai người tương tự mà lại bất đồng. Ba của Khả Dĩ An chắc là sớm biết cậu ấy không thể yên ổn, nên đã đặt cho cậu ấy cái tên Dĩ An, nhưng mà, cũng không thể lấy tên hóa người, nên làm sao an nổi?

Người có thể khiến cho Khả Dĩ An yên ổn mà sống đã sớm biến mất, từ đó trở đi, Khả Dĩ An không thể yên ổn với người phụ nữ nào được, anh trằn trọc giữa những người phụ nữ khác nhau, khó mà đem trái tim của mình giao phó cho ai.

Khả Dĩ An dẫn Phương Chi Viễn tới phòng cho khách. Nhiều năm trước lúc hai người thân thiết, cũng có đôi khi Phương Chi Viễn cũng ngủ lại ở nhà họ An, cũng là ở gian phòng cho khách này. Khả Dĩ An rủ Phương Chi Viễn ra uống vài chén, Phương Chi Viễn sắp xếp xong hành lý, thay bộ đồ thoải mái rồi ra phòng khách.

Khả Dĩ An ngồi bên quầy bar, đã mở một chai rượu tây, một mình cầm một chén. Phương Chi Viễn đi tới, liền cầm lấy cái chén còn lại trước mặt Khả Dĩ An, Phương Chi Viễn cầm chén, nhíu mày: “Từ lúc làm bác sĩ tới giờ, tôi chẳng mấy khi uống rượu!”

Khả Dĩ An nhún nhún vai: “Từ năm ấy sau khi say rượu, tôi lại hay uống, chỉ có khi cảm giác say say rồi, tôi mới cảm thấy Liễu Nhạc Hạ vẫn ở quanh bên cạnh tôi.”

Phương Chi Viễn biết, Liễu Nhạc Hạ là đề tài mà hai người không thể nào tránh được, cũng không nghĩ tới Khả Dĩ An lại nói thẳng như thế. Phương Chi Viễn uống một ngụm rượu, lại bị sặc tới phun cả ra ngoài, anh vẫn luôn cho rằng, chuyện của mình và Liễu Nhạc Ha, vẫn là không ai biết.


Khả Dĩ An cầm chén, cụng với Phương Chi Viễn: “Chủ nhật sau đêm Giáng sinh đó, cậu không tới nhà tôi đi đánh cầu, tôi tới nhà tìm cậu, mới biết ba mẹ cậu đã xảy ra chuyện, tôi muốn gặp cậu, nhưng cậu lại chẳng chịu gặp ai.”

Phương Chi Viễn cầm chén uống một ngụm to: “Khi đó, tôi có cảm giác, mình chính là thủ phạm hại chết ba mẹ mình. Tôi muốn ba mẹ về ăn tết với mình, kết quả cả hai người đều qua đời vì tai nạn máy bay. Tôi cảm thấy, cái chết của họ, là do mình, sau đó tự mình dằn vặt mình không sao thoát ra nổi.”

“Cậu không gặp tôi cũng không sao, nhưng Liễu Nhạc Hạ tới gặp cậu bao nhiêu lần, cậu cũng không gặp, sau đó Liễu Nhạc Hạ liền canh trước cửa nhà cậu, khó khăn lắm mới gặp được cậu, níu lấy tay cậu, nhưng mà, cậu chẳng thèm để ý tới cô ấy. Về nhà, Liễu Nhạc Hạ đau lòng muốn chết, sau đó liền bị bệnh nặng không dậy nổi!” Khả Dĩ An khó mà quên được chuyện cũ.

“Cậu biết Liễu Nhạc Hạ tới tìm mình à? Sau đó cả nhà cô ấy đi đâu?” Phương Chi Viễn không chờ đợi được mà hỏi thăm.

“Liễu Nhạc Hạ tìm cậu nhiều lần lắm, nhưng cậu không chịu gặp cô ấy. Sau đó Liễu Nhạc Hạ bị bệnh, bệnh tình tương tự như Trình Mai Tây vậy. Lúc tôi gặp Trình Mai Tây, liền biết cậu coi cô ấy như Liễu Nhạc Hạ năm đó. Chú Liễu cũng đi tìm cậu, nhưng cậu lúc nào cũng đắm mình trong đau buồn, thi thoảng tôi cũng tới nhà họ Liễu thăm Liễu Nhạc Hạ, nhưng mà, có một ngày, khi tôi đến thì phát hiện nhà họ Liễu đã người đi nhà trống rồi.” Khả Dĩ An vô cùng nuối tiếc.

“Nói vậy là cậu cũng không biết nhà họ Liễu đi đâu?” Phương Chi Viễn vô cùng thất vọng.

“Tôi cũng không biết họ đi đâu. Cả nhà họ dường như bốc hơi vậy. Đúng rồi, sau đó tôi có đi quanh khu nhà họ, có gặp được một người giúp việc nhà cô ấy.” Khả Dĩ An đột nhiên nhớ ra.

“Giúp việc nhà họ, họ không chuyển đi cùng à?” Phương Chi Viễn có chút bất ngờ.


“Nhà họ Liễu vốn không phải ở đây, chỉ vì vấn đề làm ăn của chú Liễu, nên cả nhà mới tới đây sống. Sau này sau khi Liễu Nhạc Hạ bị bệnh, cả nhà họ chuyển về miền Nam. Người giúp việc đó là bọn họ tạm thời thuê ở đây, nên là sau này không cùng đi miền Nam với nhà họ.” Khả Dĩ An từ từ nhớ lại nội dung câu truyện lúc đó.

“Người giúp việc đó không nói cho cậu, họ chuyển đi đâu sao?” Phương Chi Viễn hỏi.

“Tôi nghe người đó nói, nhà ngoại nhà họ Liễu có căn bệnh di truyền kì lạ, mỗi đời sẽ có một người thần kinh bất bình thường vì tình yêu. Bố của Liễu Nhạc Hạ vốn là muốn lấy tình yêu của mình thay đổi điều này, ông ấy phát triển sự nghiệp tới thành phố T, sau đó mang cả nhà tới đây, nhưng cũng không sao địch lại được sự di truyền đó, mẹ của Liễu Nhạc Hạ cuối cùng vẫn điên rồi, Liễu Nhạc Hạ cũng không chạy trốn được khỏi số mệnh.” Nói xong, ánh mắt Khả Dĩ An nhìn Phương Chi Viễn như bắn ra lửa.

Hai người chia nhau một chai rượu, ánh mắt Khả Dĩ An đã lờ đờ say, anh túm lấy cổ áo Phương Chi Viễn gào lên: “Phương Chi Viễn, hai chúng ta là bạn thân nhất, tôi đã nói rõ với cậu là tôi yêu Liễu Nhạc Hạ, sao cậu còn lặng lẽ chiếm mất trái tim cô ấy? Sao cậu lại giành Liễu Nhạc Hạ với tôi?”

Phương Chi Viễn để mặc cho Khả Dĩ An đẩy mình, nếu như vậy có thể làm cho lòng cậu ấy thoải mái hơn một chút, anh cũng cầu được một chút an lòng, cánh tay Khả Dĩ An túm lấy Phương Chi Viễn càng lúc càng vô lực: “Nếu cậu đã trêu chọc Liễu Nhạc Hạ, tại sao lại không quý trọng cô ấy? Làm hại cô ấy bệnh như vậy? Tại sao?”

Phương Chi Viễn không biết nói gì, khi đó hai người, chẳng qua cũng chỉ là những thiếu niên 15 tuổi, dưới sự công kích của số phận, cha mẹ qua đời, làm cho thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ, nếu như thời gian quay lại, anh chắc chắn phải giải thích rõ ràng và nói lời từ biệt với Liễu Nhạc Hạ.

Lúc này, nơi đây có hai người đàn ông Liễu Nhạc Hạ yêu và yêu Liễu Nhạc Hạ, đối với cô đầy đau lòng và áy náy, nhưng lại lực bất tòng tâm. Họ không biết Liễu Nhạc Hạ đang ở đâu, càng không biết nên an ủi và bù đắp như thế nào cho cô gái đáng thương đó.


Cuối cùng, hai người đàn ông say rượu ôm đầu khóc rống. Đây là nỗi đau đớn chung của thời thanh xuân của hai bọn họ. Chỉ có họ, mới biết được thời thanh xuân kia có bao nhiêu thảm thiết, lại có bao nhiêu sâu nặng.

Liễu Nhạc Hạ là cô gái đầu tiên mà Khả Dĩ An dùng chân tình. Lần đầu yêu, luôn luôn vô cùng chân thành và thuần khiết, anh mang cả tấm lòng mình cho Liễu Nhạc Hạ. Nếu như Liễu Nhạc Hạ cũng thích anh, vậy thì Khả Dĩ An và Liễu Nhạc Hạ chắc chắn sẽ làm bạn tới cuối cuộc đời. Vậy mà, Liễu Nhạc Hạ lại thích Phương Chi Viễn! Tình cảm thường là như vậy, anh thích cô ấy, cô ấy lại thích anh ta.

Sự đâm chồi và chết đi của tình yêu, thường chỉ là trong chớp mắt. Phương Chi Viễn thậm chí tình yêu của Liễu Nhạc Hạ đối với mình, chẳng qua chỉ là khởi đầu từ chai nước chanh đó. Nếu như ban đầu, trong tay Khả Dĩ An chính là chai nước chanh, vậy thì, chuyện xưa của ba người đã được thay đổi.

Nhưng mà, cuộc sống không thể làm lại được. Phương Chi Viễn không có cách nào đảo ngược năm tháng đổi chai nước chanh đó vào tay Khả Dĩ An, cũng không có cách nào quay lại năm tháng đó bù đắp lại cho Liễu Nhạc Hạ. Cho dù anh làm nhiều chuyện hơn nữa cho Trình Mai Tây, cũng không có cách nào xóa bỏ những tổn thương anh đã mang tới cho Liễu Nhạc Hạ, thậm chí, còn là những tổn thương sâu hơn cho cô.

Đối với Liễu Nhạc Hạ mà nói, những gì cô chưa từng có được, Trình Mai Tây lại có, đối với cô còn có ý nghĩa gì nữa? Tình yêu vốn là không chỉ cần anh tốt, chính là tốt với em, mà là, chỉ cần anh không tốt với em, đó chính là anh không tốt. Anh không tốt đối với em, mà lại đối tốt với cô ấy, thì đó chính là điều tổn thương em nhất. Phương Chi Viễn cố gắng đối tốt với Trình Mai Tây, để bù đắp lại chuyện đối với Liễu Nhạc Hạ, vốn chính là chuyện ngược đời như vậy.

Hai người sau khi say rượu, liền lăn ra sofa ngủ. Tới nửa đêm, Phương Chi Viễn bị lạnh tới mức tỉnh ngủ, Khả Dĩ An không có ở trên ghế, chỉ thấy bên cạnh cửa sổ có đốm lửa lập lòe. Phương Chi Viễn ngồi dậy, giọng Khả Dĩ An vang tới: “Chi Viễn, hút thuốc không?”

Phương Chi Viễn có sự tự kìm chế của người làm nghề y, từ chối tất cả những thứ có chưa nicotine. Lúc này anh say rượu chưa tỉnh, anh đứng dậy, nhận lấy điếu thuốc từ tay Khả Dĩ An, châm lên, hít một hơi, phụ nữ như mây, thực ra thì khi đàn ông hút thuốc, sẽ luôn nhớ tới một người phụ nữ nào đó qua làn khói thuốc.

Lúc này người phụ nữ xuất hiện trong khói thuốc chính là Liễu Nhạc Hạ, đây là người con gái mà cả Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An đều quan tâm, là người con gái mang tới nhiều ngọt ngào và đau khổ nhất trong thời niên thiếu của họ.


Sau khi hút xong điếu thuốc, dường như Khả Dĩ An đã bình tĩnh lại nhờ chất nicotine, anh đứng dậy: “Tôi đi thay đồ chạy, cậu có đi không?”

Phương Chi Viễn gật đầu, sau đó đi vào phòng cho khách thay quần áo, 15 phút sau, hai người gặp nhau ở cửa, cùng chạy trong gió lạnh. Sau thời gian ngắn im lặng chạy, Phương Chi Viễn mở miệng hỏi Khả Dĩ An bên cạnh: “Cậu có nhớ gặp được người giúp việc nhà Liễu Nhạc Hạ ở đâu không? Chúng ta chạy qua đó, xem có gặp lại được không?”