Sợ Cưới

Chương 169: Ngày hội tình yêu

Khoa cấp cứu lúc nào cũng bận rộn như vậy, gần tới giờ tan tầm, lại có thêm một bệnh nhân cắt mạch máu tự tử, khoa cấp cứu bận rộn hồi lâu, mới cứu được cậu thanh niên này, Tiểu Thiên than thở với chị Phương: “ Xã hội bây giờ làm sao vậy, đàn ông con trai cũng yếu ớt như thế, mới ăn tết xong vài ngày, đã mấy người đàn ông tự sát.”

Nghe được lời của Tiểu Thiên, chị Phương cười xòa: “Nha đầu ngốc này, hôm nay là Lễ tình nhân, mọi người đều chọn hôm nay thổ lộ, một khi thổ lộ thất bại, tâm tình yếu ớt nhất liền dễ tự sát.”

Mặt Phương Chi Viễn không tự chủ được mà giật giật, nhưng không lên tiếng. Tiểu Thiên ánh mắt u oán nhìn Phương Chi Viễn cảm thán: “Hỏi thế gian tình là gì? Mà cùng nhau hẹn ước? Sao thế gian này lại có lắm nam nữ sinh tình vậy cơ chứ?”

Chị Phương lắc đầu, đưa tay gõ trán Tiểu Thiên: “Nghĩ cái gì? Bác sĩ Phương mời cơm, còn không mau đi gọi mọi người? Lát nữa lại có cấp cứu, là chúng ta sẽ không đi được.”

Tiểu Thiên như thế mới phục hồi tinh thần, lại bất bình thay cho Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, chỗ văn phòng người ta cũng không tới xem, hôm nay cậu thanh niên này nếu không có anh chắc chắn không cứu được rồi. Bác sĩ khoa cấp cứu đã ít, bọn họ còn bắt anh tạm thời nghỉ việc điều tra, ngày mai lại có bệnh nhân như vậy thì chúng ta phải làm sao?”

Sự đơn thuần của Tiểu Thiên luôn làm cho người ta không tự chủ được mà mỉm cười, sự tối tăm trên mặt Phương Chi Viễn biến mất, cười cười nhìn về phía Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên à, cán bộ văn phòng chẳng phải là thấy tôi mệt mỏi quá, nên cho tôi nghỉ phép, những người khác muốn còn không được ấy chứ!”

“Bác sĩ Phương, anh đã nói như vậy, em sẽ không đau lòng hộ anh nữa!” Tiểu Thiên nghe được lời của Phương Chi Viễn, tâm tình tốt hẳn lên.


“Thế nên, chúng ta phải đi ăn mừng, cô mau gọi mọi người đi!” Phương Chi Viễn cười với Tiểu Thiên.

“Đương nhiên, em làm việc anh cứ yên tâm! Em đã nói với mọi người rồi, trừ bác sĩ Tương và các y tá đang trực, mọi người đều đi. Bác sĩ Lâm em cũng nói rồi, lúc nào chúng ta đi thì gọi cho cô ấy, cô ấy đợi chúng ta ở cổng bệnh viện!” Tiểu Thiên nhảy nhót hoan hô, cho dù Phương Chi Viễn nghỉ việc tạm thời làm cô không vui, nhưng mà, có thể ở bên cạnh bác sĩ Phương đã là chuyện đáng vui nhất rồi!

Phương Chi Viễn đi vào văn phòng, gỡ bỏ ống nghe, cởi áo blouse trắng, mặc áo vest cắt may hoàn hảo, chỉnh đốn đồ dùng trên bàn làm viêc, vừa ra tới cửa lại nhìn xung quanh một lượt. Nơi này là nơi làm việc mỗi ngày, trước kia chi cần tạm nghỉ 1 tuần cũng làm anh vô cùng khó chịu, nhưng kỳ nghỉ đặc biệt này anh lại vô cùng chờ mong. Anh mong rằng khi anh quay lại đây thì cuộc sống của mình sẽ có những biến hóa khác lạ.

Phương Chi Viễn đi ra khỏi văn phòng, Tiểu Thiên đã giúp anh gọi các đồng nghiệp khoa cấp cứu. Bác sĩ và y tá khoa cấp cứu bình thường rất mệt, hầu như đều là còn độc thân, hôm nay lễ tình nhân cũng đều cô đơn, may thay bác sĩ Phương mời cơm, mọi người cũng có thể thoái mái chút.

Tận tới lúc này, Phương Chi Viễn mới nhớ ra hôm nay là ngày Tình nhân, liền có chút hối hận hôm nay lại mời khách, không thể về nhà sớm chút, nhưng mà, nghĩ tới sau đó có thể toàn tâm toàn ý làm bạn với Trình Mai Tây, sự tiếc nuối trong lòng anh đã giảm bớt.

Cường độ công việc của khoa cấp cứu rất lớn, cho nên đều là sắp xếp nam nữ thanh niên, Chị Phương y tá trưởng năm nay 36 tuổi, đã là người lớn tuổi nhất trong số họ. Hôm nay mọi người đi ra ngoài, chị Phương thấy mình chính là người già nhất ở khoa này: “ Các cô cậu cả đám cô đơn đi Lễ tình nhân, bà già như tôi có chồng có con đi tham gia cái gì chứ?”

“Chị Phương, không có chị còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chính là vì chị có chồng rồi, nên mới cần ở chung với tụi trẻ chúng em chứ? Không có người chèo lái, nhỡ đâu chúng em gây ra chuyện gì thì sao?” Bác sĩ Triệu tuổi sấp xỉ Phương Chi Viễn cười nói.

“Bác sĩ Triệu, tôi còn mong các cô các cậu gây ra chuyện đây này! Cậu khi nào thì có thể thành thục như bác sĩ Phương, nói không chừng, cũng có cả dàn các em gái theo đuổi ấy chứ!” Chị Phương trêu lại bác sĩ Triệu


“Chị Phương, sao chị toàn so sánh em với bác sĩ Phương thế? Em đây ngoại hình không bằng, chỉ có thể trách cha mẹ em không sinh ra em đẹp trai, em mà có ngoại hình như bác sĩ Phương nhé, em cũng không cần kết hôn muộn, sớm đã mang một đống bạn gái về ra mắt mẹ em rồi!” Bác sĩ Triệu nghe được lời nói của chị Phương có chút không vui.

Một đám người vừa cười vừa nói đi ra tới cổng bệnh viện, Lâm Như Sơ đã đứng chờ ở cổng. Bác sĩ Triệu đang chém gió nước miếng tung bay, thấy bác sĩ Lâm liền im bặt, dường như sợ kinh động tới em Lâm từ trên trời rơi xuống này (*)

Tiểu Thiên thấy bác sĩ Triệu vừa thấy bác sĩ Lâm liền thành như vậy, không nhịn được che miệng cười: “Bác sĩ Triệu, ngày thường anh ăn nói giỏi lắm mà, sao gặp bác sĩ Lâm lại thành ra thế này?”

Bác sĩ Triệu quay lại nhìn Tiểu Thiên: “Bác sĩ Lâm là bác sĩ của bệnh viện mình à? Sao trước giờ anh chưa gặp nhỉ?”

“Người như tiên nữ thế này, làm sao cho anh gặp được? Vừa thấy người ta liền nhìn chằm chằm, cũng không sợ làm em Lâm của chúng ta sợ hãi?” Chị Phương nói xong liền ôm bả vai Lâm Như Sơ cười cười.

Lâm Như Sơ vừa thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của bác sĩ Triệu cũng che miệng cười, bác sĩ Triệu đưa tay về phía Lâm Như Sơ: “Bác sĩ Lâm, hân hạnh!”

Lâm Như Sơ miệng mỉm cười, cũng đưa tay về phía bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu nắm lấy tay Lâm Như Sơ, hồi lâu cũng không buông, chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Như Sơ cười cười, Lâm Như Sơ muốn rút tay về, lại ngại bác sĩ Lâm mất mặt.

Phương Chi Viễn thấy Lâm Như Sơ khó xử, quay lại nhìn Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, cô đặt là nhà hàng lẩu Cay tận trời đối diện đúng không? Chúng ta mau đi thôi, không lát nữa lại có cấp cứu!”

“Đúng thế, chúng ta mau đi thôi, không lát nữa lại có người thổ lộ thất bại, là bữa tối chúng ta cũng khỏi ăn luôn!” Tiểu Thiên thúc giục mọi người, thế này bác sĩ Triệu mới không tình nguyện buông tay Lâm Như Sơ.


Lúc qua đường, bác sĩ Triệu như là hộ vệ bảo vệ trái phải Lâm Như Sơ, Lâm Như Sơ tuy là có chút phiền, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp cùng một bệnh viện, cũng đành cố chịu.

Đến lúc ăn cơm, lại có chút chuyện nhỏ thú vị. Vốn là, chị Phương là người lớn tuổi nhất, mọi người nhường chị vị trí chủ tọa, bác sĩ Triệu và Phương Chi Viễn lần lượt ngồi hai bên, chị Phương mời Lâm Như Sơ ngồi vào bên cạnh Phương Chi Viễn, Tiểu Thiên không được ngồi cạnh Phương Chi Viễn liền mất hứng, còn bác sĩ Triệu lại một lòng muốn ngồi cạnh Lâm Như Sơ, Chị Phương đành đổi chỗ cho Lâm Như Sơ, lại sắp xếp Tiểu Thiên ngồi ở bên còn lại của Phương Chi Viễn, thế này mọi người mới đều vui vẻ.

Chị Phương là người từng trải, đương nhiên rõ như lòng bàn tay những lăn tăn trong lòng thanh niên, nhìn thấy những tâm sự của người trẻ tuổi, chị cũng thấy dường như mình trẻ lại rất nhiều.

Bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu là lúc nào cũng sẵn sàng có điện thoại gọi về, nên là không dám uống nhiều rượu. Ngày mai Phương Chi Viễn nghỉ, thật ra là có thể uống rượu, nhưng lại phải lái xe, cuối cùng mọi người cũng chỉ gọi rượu uống cho vui vẻ, chứ không uống nhiều.

Lúc ăn lẩu, Lâm Như Sơ cứ ăn một miếng lại lấy khăn lau miệng, lại bị lẩu cay tới mức nước mắt ròng ròng. Bác sĩ Triệu gắp thức ăn đưa nước uống, bản thân mình lại chẳng để ý ăn uống. Lâm Như Sơ lúc đầu sợ Phương Chi Viễn suy nghĩ, muốn tránh sự chăm sóc của bác sĩ Triệu, lại bi cay tới mức không biết làm sao, nước mắt rơi như mưa, làm người ta không phân biệt nổi là bị cay thành như vậy, hay là cuống thành như vậy.

Tiểu Thiên ngồi bên cạnh nhìn Lâm Như Sơ được chăm sóc, lại nhìn Phương Chi Viễn để ý nhìn Lâm Như Sơ, trong lòng sốt ruột, gắp nhầm miếng hạt tiêu đưa vào miệng, cuống lên kêu “cay quá, cay quá!”, bên này chị Phương lại chọc thủng: “Tiểu Thiên, sao em lại cố tình ăn hạt tiêu thế? Hạt tiêu không cay mới lạ chứ?”

Tiểu Thiên từ bỏ ý định làm thục nữ trong đầu, cầm lấy đồ uống uống hẳn ngụm to, cố gắng ép nước mắt quay trở về, không hề chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ, chỉ cố quan tâm ăn uống, chị Phương nhìn Tiểu Thiên đầy cưng chiều.

Tâm tư của Tiểu Thiên, chị Phương không phải là không biết. Từ lúc Tiểu Thiên vào thực tập tại khoa cấp cứu, nhìn trúng Phương Chi Viễn. Nhưng mà Phương Chi Viễn đối xử với mọi người đều tốt, lại giống như không hề để tâm đến bất kỳ ai, với sự thông minh của anh, hẳn là vô cùng rõ ràng tâm ý của Tiểu Thiên, thế nhưng lại vẫn cứ như gần như xa.


Tiểu Thiên say mê 2-3 năm cũng không đổi được nửa ngày Phương Chi Viễn động lòng, nhưng mà sự xuất hiện của Lâm Như Sơ đã làm cho chị Phương hiểu rõ Tiểu Thiên sẽ không bao giờ có cơ hội. Tiểu Thiên chính mình là người trong cuộc, lại không hiểu được điều đó. Chị Phương coi Tiểu Thiên như em gái của mình, biết một tấm lòng của Tiểu Thiên coi như là phí công, muốn cô sớm chút đoạn tuyệt ý niệm này.

Tiểu Thiên không biết dụng ý của chị Phương, lại cảm thấy chị Phương hàng ngày sớm chiều làm việc cùng nhau, lại quan tâm tới Lâm Như Sơ hơn, nhất thời sự phẫn nộ biến thành sức ăn, ngồi cạnh Phương Chi Viễn, ăn no bụng mà cũng không đầy được nỗi tương tư.

Ăn cơm xong, bác sĩ Triệu ân cần muốn đưa Lâm Như Sơ về nhà, Lâm Như Sơ vô cùng mất tự nhiên, lại không biết làm sao mà từ chối, Phương Chi Viễn đi tới như anh hùng cứu mỹ nhân: “Bác sĩ Lâm, cô ở chỗ nào? Ngày mai tôi nghỉ, đêm nay không bận gì, để tôi đưa cô về luôn?”

Lâm Như Sơ như gặp được cứu binh, vội vàng gật đầu: “Tốt quá, em ở ngõ Học Phủ, anh có tiện đường không?”

Bác sĩ Triệu còn muốn tranh thủ: “Bác sĩ Lâm, tôi tiện đường mà, để tôi đưa em về!”

Đúng lúc này, điện thoại của bác sĩ Triệu vang lên, anh không tình nguyện mà nghe máy: “Cái gì? Phụ nữ từ chối thổ lộ bị đối phương đâm rồi? Có nghiêm trọng không? Được, để tôi qua luôn!”

Bác sĩ Triệu bất đắc dĩ nhìn Lâm Như Sơ: “ Bác sĩ Lâm, tôi muốn đưa em về cũng không được rồi. Một người từ chối lời tỏ tình bị người ta đâm rồi, đành để lần sau vậy!”

Lâm Như Sơ vẫy tay với bác sĩ Triệu như trút được gánh nặng: “Anh bận việc đi, tôi không sao đâu.”

“Nếu lát nữa cô không có việc gì, có thể giúp tôi chút chuyện không? Sau đó tôi đưa cô về?” Phương Chi Viễn ngay cả nhờ người khác hỗ trợ cũng là tự nhiên hào phóng như thế.


“Được, không sao.” Đối với một cô gái mà nói, điều quan trọng nhất trong Lễ tình nhân cũng chính là muốn được cùng trải qua với người đàn ông mình thích, về phần là làm gì, cũng không có gì quan trọng. Bây giờ, người đàn ông cô thích chủ động mời, đương nhiên Lâm Như Sơ cầu còn không được.

(*) ý chỉ Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng.