“Mau đi thôi, trưa cháu có về ăn cơm không?” Bà Trình nhìn dáng vẻ Phương Chi Viễn ăn đồ ăn, lòng yêu mến.
“Cô, trưa cháu không về ăn cơm, cháu ăn cơm ở canteen bệnh viện, tối cháu cố gắng về sớm ăn cơm!” Phương Chi Viễn vui vẻ nói.
Lúc này ông Trình đỡ Trình Mai Tây đi ra, Phương Chi Viễn đang muốn đứng dậy hỗ trợ, bà Trình vội ngăn lại, cưng chiều nói: “Bác sĩ Phương, cháu mau ăn sáng đi, không lại đi muộn.”
Phương Chi Viễn nghe lời ngồi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trình Mai Tây, bà Trình nhìn Phương Chi Viễn khoan dung, thiên tính của người mẹ làm bà không tự chủ được mà yêu thương đứa bé đã mất đi cha mẹ đã lâu này.
Trình Mai Tây dường như biết Phương Chi Viễn vẫn đang nhìn cô từ lâu, lặng lẽ cúi mi mắt, trên khuôn mặt yên tĩnh xinh đẹp lộ ra nụ cười thẹn thùng, ánh mắt Phương Chi Viễn vẫn không rời khỏi Trình Mai Tây, cho tới khi Trình Mai Tây ngồi xuống sofa, Phương Chi Viễn quay đầu nhìn bà Trình nói: “ Cô, Mai Tây hôm nay hình như khỏe hơn hôm qua nhiều.”
“Phải không? Cô cũng không chú ý.” Bà Trình mừng rỡ nói.
Ông Trình cũng đồng ý: “Mai Tây hôm nay quả thật có tiến triển, tôi đỡ nó cũng thấy thoải mái hơn so với hôm qua”.
Phương Chi Viễn ăn xong bữa sáng, đứng lên: “Chú, cháu đi làm trước, buổi tối về kiểm tra lại cho cô ấy.”
Phương Chi Viễn đi xong, ông Trình bắt đầu đút bữa sáng cho Trình Mai Tây, bà Trình bắt đầu ăn bánh uống sữa, tùy tiện ăn vài cái, liền đứng dậy ra cửa mua đồ ăn.
Bà Trình ra cửa, thấy đối diện có một chiếc xe taxi, bà đưa mắt nhìn, rồi chỉ lo đi ra đường, cách đó không xa có một siêu thị, bà Trình đi qua thêm một đoạn vẫn không thấy chợ, liền đi vào siêu thị.
Mua xong đồ ăn, bà Trình cầm gói to gói nhỏ đi về, đi tới cửa, thấy xe taxi còn đứng ở cửa, bà cảm thấy kỳ quặc, theo bản năng nhiều nhìn vài lần, nhưng xa quá không thấy rõ người trong xe, bà liền quay người đi vào sân, sau khi vào cửa còn cẩn thận khóa chặt cửa.
Vào trong nhà, ông Trình đã cho Trình Mai Tây ăn sáng xong, chén bát cũng đã thu dọn xong xuôi, đang mát-xa chân tay cho Trình Mai Tây, thấy bà Trình đi vào liền nói: “Mẹ nó, bà mau lại đây, hôm nay Mai Tây có tiến bộ, chúng ta nhanh chóng nhân dịp này luyện tập thêm, để con tập luyện nhiều hơn.”
Bà Trình buông gói đồ trong tay, có chút nghi hoặc nhìn ông Trình: “ Ba nó, ngoài ngõ có một chiếc xe taxi, lúc tôi đi ra ngoài đứng ở đấy, lúc tôi về vẫn ở đấy, tôi thấy nghi nghi.”
“Có gì mà nghi ngờ, chẳng phải là xe taxi dừng ở đó đón khách thôi mà. Có gì mà ngạc nhiên?” ông Trình có chút không cho là đúng.
Bà Trình vẫn cảm thấy nghi hoặc, lắc đầu tiến lên đỡ lấy Trình Mai Tây, vừa đỡ lấy, bà vui mừng reo lên: “Hôm nay thân thể Mai Tây nhẹ nhàng hơn nhiều, xem ra là sắp khỏe lại rồi!”
“Ai nói không đúng chứ? Mai Tây của chúng ta cuối cùng cũng khỏe lại rồi, thật là làm cho người ta vui mừng mà!” Âm thanh của ông Trình có vui sướng vô hạn.
Chuyện luyện tập cũng vô cùng thuận lợi, ông Trình chỉ cần hơi dẫn đường, Trình Mai Tây có thể tự đi lên phía trước, bà Trình thì đi đằng sau để cẩn thận bảo vệ che chở.
Sau khi rèn luyện, mặt trời bên ngoài đã chiếu vào tới trong vườn, ông Trình đưa Trình Mai Tây vào trong vườn, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra trong vườn có một nhà thủy tinh trồng hoa, chỉ đáng tiếc là nhà ấm trồng hoa đã nhiều năm không dùng tới, lại chỉ có vài cây lá to lâu năm, hơn nữa, lại đúng là thời điểm cuối đông đầu xuân, tất cả đều là cảnh hoang tàn tiêu điều, ông Trình vội vàng dẫn Trình Mai Tây ra khỏi nhà ấm.
Ông Trình có chút tiếc nuối, nhà ấm trồng hoa đẹp như vậy, tiếc là không có ai trăm sóc. Căn vườn nhỏ của ông ở Trùng Khánh giờ này chắc chắn là bức tranh xuân trăm hoa đua nở rồi, nghĩ thế ông liền quay đầu nói với Trình Mai Tây: “ Tây Tây, chờ con ở bên này xử lý xong, chúng ta cùng nhau về Trùng Khánh tĩnh dưỡng một thời gian?”
Trình Mai Tây không phản ứng cũng không trả lời, vẫn là bộ dáng nhiều tâm sự, ông Trình đặt Trình Mai Tây lên trên ghế nằm, ông nghĩ tới chuyện sau đó, dường như nói chuyện quay về Trùng Khánh lúc này, cũng còn là quá sớm.
Bà Trình đã làm xong cơm trưa, gọi cha con hai người vào ăn cơm. Ông Trình thấy trạng thái của Trình Mai Tây khá tốt, liền đặt cô ngồi lên ghế cạnh bàn ăn, thế mà cô có thể ngồi vững vàng, ông Trình hưng phấn nói: “ Hôm nay chúng ta có thể cùng nhau ngồi ăn cơm rồi.”
Bà Trình xới xong cơm, đặt lên bàn ăn, ông Trình nhíu mày: “Tiểu Phương không về ăn cơm, bà liền làm vài món thế này qua loa cho hai ba con chúng tôi?”
Bà Trình liếc mắt mắng ông Trình: “Ai bảo có hai món đồ ăn, chẳng phải còn có món canh à? Buổi trưa làm ít đồ ăn chút, tránh cho chiều lại phải ăn thừa, tối bác sĩ Phương còn về nhà ăn cơm.”
“Ai dà, hai ba con chúng tôi còn chưa bằng một mình bác sĩ Phương, thật là quá đáng!” ông Trình khoa trương thở dài.
Lúc Lục Tử Khanh ngủ dậy, hai đứa bé còn đang trong giấc mộng, Lục Tử Khanh mở cửa phòng nhìn qua, quyết tâm trong lòng càng thêm kiên định, cô nói với ô-sin: “Tiểu Tống, chờ hai đứa ngủ dậy, cho chúng nó ăn sáng, để chúng nó làm bài tập, thời gian chơi máy tính cũng phải khống chế nghiêm khắc, tôi chắc không về ăn cơm trưa, đừng cho chúng nó ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
Tiểu Tống liên tục gật đầu, xong lại có chút muốn nói lại thôi, Lục Tử Khanh đoán được ý tứ của Tiểu Tống, không đợi cô mở miệng liền dặn dò: “Hai lần tiền lương của cô tháng này tối về tôi sẽ đưa, cô chỉ cần yên tâm giúp tôi chăm sóc tốt cho chúng nó là được, chuyện khác không cần lo lắng.”
Lục Tử Khanh vừa đi ra cửa, Chu Anh Kiệt liền từ trên xe bước xuống, mở cửa đón Lục Tử Khanh lên xe: “Tử Khanh, tôi còn tưởng là hôm qua em mệt mỏi, muốn ngủ thêm 1 lát. Sao dậy sớm thế?”
Lục Tử Khanh cười: “Nếu không làm được phu nhân giàu có, thì đương nhiên phải cố gắng vì sinh hoạt của hai đứa con gái bảo bối rồi!”
Trong lòng Chu Anh Kiệt vui vẻ, tuy rằng Lục Tử Khanh không nói rõ, nhưng cũng đã đủ cho thấy thái độ của cô. Chu Anh Kiệt đóng cửa xe cho cô rồi đi sang bên kia. Khi Chu Anh Kiệt lái xe về công ty, tâm trạng anh ta dường như đang nhảy nhót, trước kia là đi tới công ty người khác, nay công ty đã có một nửa là của anh ta.
Chu Anh Kiệt đã nhìn ra được 8-9 phần suy nghĩ của Lục Tử Khanh, chỉ còn chờ Lục Tử Khanh tự mình lên tiếng, Lục Tử Khanh lại nhìn phía trước không chớp mắt, miệng ngậm chặt không nói năng gì, Chu Anh Kiệt cuối cùng vẫn không nhịn được: “ Tử Khanh, chuyện ngày hôm qua, em suy nghĩ tới đâu rồi?”
“Anh (*) cứ chuyên tâm lái xe đi, đến công ty rồi nói.” Lục Tử Khanh nói rõ ràng, Chu Anh Kiệt như là ăn được thuốc an thần, cả quãng đường tới công ty.
Tới công ty, Lục Tử Khanh không đi vào văn phòng Chu Anh Kiệt, mà là dẫn Chu Anh Kiệt tới văn phòng của Trương Bác Tùng: “Về sau, đây chính là văn phòng của tôi, tôi sẽ làm việc ở đây.”
Chu Anh Kiệt “a” lên một tiếng, mở miệng hồi lâu chưa khép lại được: “Được, em có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói ra.”
“Văn phòng này giữ nguyên hiện trạng tất cả, chỉ cần sắp xếp một người làm vệ sinh sạch sẽ, đồ dùng trên giường tất cả đổi một bộ mới cho tôi, đồ cũ kia tất cả đem vào kho cất đi.” Lục Tử Khanh bình tĩnh dặn dò.
“Được, để tôi sắp xếp.” Chu Anh Kiệt nhất thời còn chưa phục hồi.
“Về hợp tác, hai chúng ta trước ký cái giao ước.” Lục Tử Khanh tiếp tục lên tiếng.
“Được, vậy qua phòng làm việc của tôi đi.” Chu Anh Kiệt dò hỏi.
Lục Tử Khanh nhìn quanh bốn phía, văn phòng của Trương Bác Tùng dường như vừa bị quân địch càn quét, vô cùng thê thảm, vì thế gật đầu đồng ý ý kiến của Chu Anh Kiệt.
Sau khi ngồi xuống trong văn phòng Chu Anh Kiệt, Lục Tử Khanh nói thẳng: “Anh hiện nay có thể đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Khoảng 120 vạn.” Chu Anh Kiệt tính toán qua rồi trả lời.
“Được, vậy anh đưa cho tôi 20 vạn trước đi.” Lục Tử Khanh mở miệng
“Em muốn 20 vạn làm cái gì? Phẫu thuật của mẹ em chẳng phải làm xong rồi à?” Chu Anh Kiệt ngập ngừng hỏi.
“Điều này anh cũng đừng quan tâm. Anh có lấy 20 vạn cho tôi được không?” Lông mày Lục Tử Khanh dựng thẳng lên.
Chu Anh Kiệt lập tức gật đầu: “Được, Tử Khanh, em nói 20 vạn thì 20 vạn. Anh chuyển khoản cho em luôn đây.”
Lục Tử Khanh gật đầu: “Chúng ta bàn bạc cái giao ước, trước lúc anh đăng ký công ty mới, chúng ta vẫn hoạt động dưới danh nghĩa của hậu cần Bác Thông, chờ công ty anh đăng ký thành công, chúng ta lại bàn chi tiết chuyện hợp tác.”
Chu Anh Kiệt vội vàng tự hỏi, nếu trong lúc công ty đăng ký, Trương Bác Tùng quay lại, vậy tính toán của anh ta sẽ thất bại toàn bộ, Lục Tử Khanh thấy Chu Anh Kiệt do dự, nhường anh ta một quân: “ Nếu anh còn nghi ngờ, chúng ta lại đợi thêm đi, đợi công ty phá sản rồi lại bàn!”
Chu Anh Kiệt hít sâu một hơi: “Tử Khanh, nghe em vậy. Chỉ cần có thể giúp em vượt qua lúc khó khăn này, dù thế nào anh cũng tình nguyện!”
Ngay lập tức, Chu Anh Kiệt chuyển 20 vạn vào tài khoản của Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh chuyển sang cho Lục Tử Minh trước, bà Lục cần đúng hẹn vào phòng mổ.
Lục Tử Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ bên ngoài phòng mổ, 12 giờ rưỡi, bà Lục đã vào phòng mổ gần 3 tiếng, Lục Tử Minh chờ ở bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, giữa chừng còn chạy qua thăm Cốc Thư Tuyết một lần, bà Lục vẫn chưa từ phòng mổ ra, Lục Tử Minh ở bên ngoài đi qua đi lại, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.
Thẳng đến khi cửa phòng mổ “cạch” một tiếng mở ra, Lục Tử Minh mới yên tâm, hắn vội chạy tới hỏi bác sĩ: “Mẹ tôi thế nào?”
Chủ nhiệm Lý gỡ khẩu trang xuống, lắc đầu với Lục Tử Minh: “Tình hình của mẹ anh nghiêm trọng hơn so với chúng tôi dự tính, lượng xuất huyết của bà ấy rất lớn, mặc dù chúng tôi đã làm sạch, nhưng khả năng bà ấy tỉnh lại là rất nhỏ.”
“Vậy mẹ tôi liệu có nguy hiểm đến tính mạng không? Liệu có không xuống được bàn phẫu thuật hay không?” Lục Tử Minh vội vàng hỏi.
Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Phẫu thuật của mẹ anh là thành công, phần xuất huyết cũng được làm sạch rồi, về cơ bản là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nếu sau phẫu thuật 24 tiếng mà bình thường, là đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bà ấy có khả năng lớn sau này sẽ sống đời sống thực vật!”
(*) Từ chương này, vị thế của Lục Tử Khanh trước Chu Anh Kiệt là tương đương, thậm chí là thấp hơn một chút, nên mình để xưng hô là “Anh- tôi vs em- tôi” nhé. Không còn là bà chủ cao cao tại thượng như xưa nữa rồi