Sợ Cưới

Chương 145: Trở lại với công việc

Lục Tử Khanh về Thẩm Dương, đầu tiên là về nhà, ô-sin và Ngữ Hoan Ngữ Nhạc đang ở nhà, nhìn thấy Lục Tử Khanh rất ngạc nhiên: “Anh ấy chẳng phải nói chị sẽ ở lại 1-2 tuần à? Sao quay về nhanh thế?”

Lục Tử Khanh liếc nhìn đồ ăn nhanh trên bàn: “Cô sao lại thế này? Chẳng phải đã nói không cho Ngữ Hoan Ngữ Nhạc ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe à? Sao tôi không có nhà là cô coi lời tôi là gió thoảng bên tai thế?”

“Hai đứa kiểu gì cũng đòi ăn, chị lại không có nhà, tôi làm sao cũng không nói được hai đứa, đành phải gọi giao hàng. Lần sau không dám nữa.” Cô ô sin Chu Quyên vội vàng đi thu dọn đồ ăn nhanh trên bàn.

“Hai đứa chúng nó đâu? Đâu cả rồi?” Giọng Lục Tử Khanh nghiêm khắc.

“Đang ở trong phòng chơi máy tính.” Chu Quyên sợ hãi nhìn về phía phòng máy tính.

Lục Tử Khanh đùng đùng nổi giận đi vào phòng máy tính, hai đứa con gái đang vây quanh cái máy tính chơi quên trời đất, hoàn toàn không phát hiện được Lục Tử Khanh đã đi vào phòng.

“Trương Ngữ Hoan, Trương Ngữ Nhạc, các con đang làm cái gì thế?” Công phu sư tử rống của Lục Tử Khanh là được gia truyền, làm cho hai chị em sợ run cả người.

Dường như là phản xạ có điều kiện, nghe được tiếng mẹ quát, hai chị em Ngữ Hoan Ngự Nhạc nhảy dựng lên từ trên ghế xuống trước mặt Lục Tử Khanh: “Mẹ, mẹ đã về rồi ạ?”


“Mẹ đi vào cũng không nghe thấy gì, hai đứa chơi cái gì mà mê mẩn tới mức ấy? Hai con đã chơi bao lâu rồi? Còn cần đôi mắt này không hả?” Nhìn hai đứa con say mê chơi, Lục Tử Khanh giận dữ quát.

“Mẹ, con sai rồi, mẹ không ở nhà, chúng con chơi máy tính lại không biết nghỉ ngơi. Lần sau con không dám nữa.” Trương Ngữ Hoan Trương Ngữ Nhạc hai đứa đồng thanh nhận lỗi.

“Được rồi, ba con đi đâu rồi?” Vài ngày không gặp, Lục Tử Khanh không đành lòng vừa gặp đã nói nặng lời với con, giọng dịu hẳn đi.

“Ba nhận được điện thoại nói có việc gì đó liền đi ra ngoài, giờ còn chưa về đấy.” Trương Ngữ Hoan là đứa bé rất người lớn, chuyện trong nhà đều có thể làm đúng lời dặn của người lớn tới 8-9 phần.

“Lúc ba đi có nói gì với bọn con không?” Lục Tử Khanh cố hỏi xem có ra chút gì không?

“Không, chỉ bảo chúng con phải nghe lời cô Chu, đừng chạy lung tung.” Trương Ngữ Nhạc nghe thấy không nhịn được chen miệng.

“Mẹ, làm sao thế ạ? Ba đã mấy ngày không về, không có chuyện gì chứ?” Trương Ngữ Hoan là một đứa bé rất biết quan tâm.

“Không có chuyện gì, mẹ hỏi thăm thôi. Quần áo các con sao bẩn thế? Tiểu Tống, mau đi thay quần áo cho bọn trẻ, bẩn thế này rồi!” Lục Tử Khanh nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Mở két trong phòng ngủ, tiền mặt và sổ tiết kiệm đều không còn, lúc này lòng Lục Tử Khanh liền cuống lên, tiền mặt và sổ tiết kiệm trong này ở lúc bình thường là không thể sử dụng, cô đã thỏa thuận cùng Trương Bác Tùng, hai vợ chồng đồng ý mới được dùng, nay Trương Bác Tùng đã dùng tới số tiền này, là biết tình hình khẩn cấp tới mức nào.


Mở ra ngăn kéo nhỏ ở tủ quần áo, trong lòng Lục Tử Khanh mới có chút yên tâm. 10 vạn tiền riêng bên trong đó còn nguyên, như vậy ít ra đủ nửa năm sinh hoạt của ba mẹ con. Cho dù công ty có phả sản, hai đứa con gái của cô cũng chưa tới mức phải ra đường ăn xin.

Lục Tử Khanh lấy quần áo che lại, khóa ngăn tủ lại như cũ, lại xóa dấu vết, rồi mới yên tâm thay quần áo. Quần áo trên người vẫn là bộ mặc từ hôm đi, mấy ngày ở thành phố T chạy ngược chạy xuôi giữa nhà và bệnh viện, đã mệt mỏi rã rời.

Lục Tử Khanh lấy ra bộ đồ công sở đã 2 năm không mặc tới, từ sau khi rời bỏ chức tổng giám sát tài vụ, cô đã không mặc lại đồ công sở nữa. Nay lại áo giáp ra trận, tự nhiên là loại tâm tình khác, lúc ấy là xuôi dòng mà đi, còn giờ lại là ngược dòng mà lên.

Giữa quần áo gia đình và đồ công sở, Lục Tử Khanh vẫn chọn vế sau. Lúc này cô đã 2 năm không động tới nghiệp vụ của công ty rồi, lại ra trận, không chỉ có tâm lý cần chuẩn bị vững vàng, càng cần dùng hình thức tới khích lệ chính mình, đối với hình thức phu nhân hoa lệ, hình ảnh nữ doanh nhân vẫn cứ để Lục Tử Khanh thấy tự tin hơn.

Lục Tử Khanh từ phòng ngủ đi ra, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc thấy mẹ như thế liền vỗ tay: “Mẹ mặc thế này rất đẹp đấy. Như là nữ doanh nhân ấy.”

Lục Tử Khanh nhéo nhéo mũi hai đứa nhỏ: “Hai con quỷ nhỏ, mẹ có việc phải ra ngoài, hai con ở nhà nghe lời cô Tiểu Tống nhé.”

Trương Ngữ Nhạc bĩu môi: “ Mẹ đi mấy ngày rồi, vừa về nhà, cũng không ở nhà chơi với bọn con một lát à?”

“Ngoan nào, mẹ có việc, các con ở nhà chơi vui nhé, ít xem TV ít chơi máy tính thôi, không có việc gì tự chơi đồ chơi, gọi cô Tiểu Tống tới chơi cùng các con. Đừng ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe.” Lục Tử Khanh lại lải nhải, bản tính bà nội trợ lộ rõ dưới bộ quần áo công sở.

“Được rồi, được rồi, mẹ đừng lải nhải nữa, chúng con biết rồi.” Ngữ Hoan Ngữ Nhạc che lỗ tai.

Lục Tử Khanh cúi đầu cười khổ, hai cái đứa bé còn hồn nhiên, chưa biết khủng hoảng kinh tế gia đình đang tới. Chỉ mong hai đứa vĩnh viễn lưu giữ được sự tinh khiết vui vẻ như giờ phút này, mãi mãi không cần biết cuộc sống còn có hai chữ cực khổ.


Khi ra ngoài gọi xe, vừa nói ra vài chữ “Công ty hậu cần Bác Thông”, người lái xe nhìn Lục Tử Khanh một cái: “Bác Thông đã đóng cửa rồi, chị còn tới đó làm gì?”

“Ai bảo Bác Thông đóng cửa? Lời như vậy cũng không được nói lung tung.” Mỗi sợi tóc gáy của Lục Tử Khanh đều dựng ngược lên, hận không thể tranh đấu cùng tài xế.

“Tôi cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở chị, đừng có đi theo công ty Bác Thông đó mà thôi. Bây giờ trong giới hậu cần, ai mà chẳng biết danh dự công ty Bác Thông không đảm bảo, đưa hàng thì muộn lại có vấn đề, thậm chí còn đánh mất hàng, ai còn dám đi giao hàng chỗ họ cơ chứ?” Lái xe thấy phản ứng của Lục Tử Khanh quá mãnh liệt, vội vàng mềm giọng.

“Đây là ai nói? Công ty Bác Thông là công ty hậu cần hàng đầu Thẩm Dương chúng ta, luôn luôn giữ chữ tín, nhanh nhẹn, giá cả thấp, làm sao lại không có uy tín?” Lục Tử Khanh không đồng ý.

“Được, được, công ty hậu cần Bác Thông tốt, chị đi tới đó gửi hàng là được, không ai cản trở chị.” Lái xe thấy Lục Tử Khanh không dễ chọc, hận không cho mình hai cái bạt tai, vừa bực mình lắm miệng, lại bực chính mình có mắt như mù, không biết rằng đó chính là chính cung nương nương tạo ra Bác Thông, còn ở trước mặt nương nương nói này nói kia, không bị đánh cho đã là may mắn.

Vừa vào công ty hậu cần Bác Thông, cảnh xe cộ tấp nập ngày xưa đã không còn, vào khu văn phòng, khắp nơi đều là các loại bảng biểu và giấy tờ lộn xộn. Lục Tử Khanh tới văn phòng Tổng Giám đốc, Chu Anh Kiệt đang ngồi ở bàn làm việc, vừa thấy Lục Tử Khanh, dường như nhìn thấy cứu tinh: “Chị dâu, sao chị lại tới đây? Chẳng phải chị đi thành phố T à?”

“Hôm nay tôi vừa về gấp, vừa về nhà một chuyến, liền chạy tới đây.” Lục Tử Khanh ngồi vào ghế đối điện Chu Anh Kiệt.

“Chị dâu, sang bên kia ngồi đi. Em nhiều việc choáng váng đầu óc, còn chưa đun nước đây. Để em gọi Tiểu Lưu mua cho chị chai nước nhé?” Chu Anh Kiệt có chút bối rối xoa tay.

“Tôi không khát, không uống nước đâu. Cậu nói cụ thể tình hình công ty cho tôi xem nào.” Lục Tử Khanh vội vàng thúc giục.


“Chính là hôm mùng 1 em nhận được điện thoại của quản lý kho trực ban, vốn là định 8 giờ tối hôm đó có 1 lô hàng nhập kho còn chưa nhập kho, gọi điện cho quản lý Tài vụ Hách Kiếm lại gọi không được.”

“Lô hàng này tại sao lại là giám đốc tài vụ quản lý? Công ty chẳng phải có quản lý mua hàng sao?” Lục Tử Khanh có chút không hiểu.

“Đúng thế, theo lý mà nói, tất cả việc mua hàng đều do người quản lý mua hàng phụ trách, bao gồm cả xe, phụ kiện, nguyên liệu, cho dù to nhỏ đều là quản lý mua hàng phụ trách. Nhưng lô hàng này là do Giám đốc tài vụ đề cử với Tổng giám đốc Trương, anh ta nói bạn anh ta có cách đặc biệt, anh Trương liền giao cho anh ta phụ trách, ai biết anh ta cấu kết cùng công ty đối phương, tiền đã chuyển toàn bộ, nhưng hàng hóa lại không đúng hẹn chuyển tới.” Chu Anh Kiệt vô cùng ảo não.

“Anh ấy sao lại có thể tự mình không tuân thủ quy định của công ty thế cơ chứ? Để cho tài vụ có quyền hạn lớn như vậy? Không loạn mới lạ! Cậu sao cũng không khuyên anh ấy chút?” Lục Tử Khanh nghe xong vô cùng oán giận, còn trách ngược lại Chu Anh Kiệt.

“Không biết cái thằng Hách Kiếm kia rót cho anh ấy cái mật gì, anh Trương đối với hắn ta đúng là nói gì nghe nấy, còn làm sao nghe được lời can gián của trung thần như em?” Lời nói của Chu Anh Kiệt có sự ghen tị mạnh mẽ.

“Anh Kiệt, cậu cũng đừng tính toán chuyện đó. Trương Bác Tùng người kia cậu cũng không phải không rõ, anh ấy cũng không có ý gì. Anh ấy tôn trọng cậu mà, Bác Thông có thể phát triển tới ngày hôm nay, không thiếu được sự phụ giúp của cậu.” Lục Tử Khanh vô cùng trấn an Chu Anh Kiệt.

“Chỉ có những người cùng nhau trải qua những bước khởi đầu của công ty, mới biết công ty có được ngày hôm nay thật không dễ dàng!” Lời nói của Lục Tử Khanh, làm Chu Anh Kiệt có chút cảm khái, lại càng nhiều đau đớn.

“Thế số tiền kia làm sao chuyển ra ngoài, phải là Tổng giám sát tài vụ, Tổng giám đốc và cậu ký mới chuyển được cơ mà? Vì sao cậu không ngăn cản?” Lục Tử Khanh vẫn đưa ra câu hỏi vẫn trong đầu cô.

“Khoản tiền này sau khi Hách Kiếm ký xong, Tiểu La chạy tới đòi em ký, em nói cần xin ý kiến anh Trương đã rồi mới ký, Tiểu La nói Tổng giám sát Hách đã xin chỉ thị của Tổng Giám đốc Trương, em nói, thế em đưa cho anh Trương ký là được, anh sẽ không ký. Kết quả Tiểu La ở trước mặt em gọi cho anh Trương, em nói tình huống cụ thể cần anh Trương xem xét lại rồi hãy duyệt, anh Trương nói anh ấy đã biết tình hình, bảo em ký, em cũng đành ký thôi. Ai biết đó là bẫy của bọn họ?” Chu Anh Kiệt vô cùng hối hận.

“Cái cô Tiểu La này, làm sao cô ta dám uy hiếp cậu? Cô ta chẳng phải chỉ là kế toán thôi à?” Đến bây giờ, Lục Tử Khanh đã rõ ràng chân tướng sự việc, ngược lại cảm thấy khó hiểu với cô Tiểu La vô cùng mạnh mẽ này


“Chị dâu, chị là thật sự không biết hay giả vờ không biết? Cái cô Tiểu La này, chính là tương đương với bà chủ thứ 2 của công ty, Hách Kiếm đối với cô ta, đúng là nói gì nghe nấy, ngay cả anh Trương đối với cô ta cũng là nói gì nghe đó!” Chu Anh Kiệt cảm thấy hết sức kinh ngạc.

“Tôi đã gặp cô ta một lần, đã nói với Trương Bác Tùng, trên người phụ nữ này có vẻ vô cùng dụ dỗ đàn ông, bảo anh ấy cho cô ta nghỉ việc. Anh ấy vẫn nói đã cho cô ta nghỉ rồi, hóa ra chỉ là lừa bịp!” Lục Tử Khanh mất hết bình tĩnh.