“Khả luật sư, cậu có rảnh không? Không biết có thể mời cậu ăn bữa cơm được không?” Ông Trình bắt tay luật sư Khả thuận tiện hỏi.
“Chú, lát nữa cháu còn có cuộc họp, cháu không ăn cơm với mọi người được. Việc vụ án chú không cần lo lắng, cháu giao lên tòa đơn xong sẽ liên lạc lại với chú.” Khả Dĩ An khéo léo chối từ.
Khả Dĩ An đưa ông Trình và Phương Chi Viễn ra cửa, Khả Dĩ An tới gần Phương Chi Viễn, nói nhỏ vào tai anh: “Bác sĩ Phương, cậu từ khi nào nhiệt tình với chuyện của người khác như vậy? Cậu cùng con gái người ta là quan hệ như thế nào? Không đơn giản là quan hệ bạn bè thôi chứ?”
Mặt Phương Chi Viễn trầm xuống: “Đừng nói lung tung, con gái chú ấy là bệnh nhân của tôi.”
Khả Dĩ An nháy nháy mắt với Phương Chi Viễn: “Cậu không cần giấu đầu hở đuôi. Làm sao vẫn giống như khi còn đi học thế? Cố ý làm ra vẻ thần bí, trong lòng có chuyện gì cũng không thoái mái mà nói ra.”
Cơ mặt của Phương Chi Viễn hơi giật giật, đang chuẩn bị phát giận, Khả Dĩ An liền vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, đùa với cậu tí mà, không có chuyện cũng gọi điện liên hệ, có thời gian chúng ta đi đánh tennis!”
Khả Dĩ An lại nói với ông Trình: “Chào chú, có gì liên lạc ạ.”
Khả Dĩ An vẫy tay bước vào văn phòng luật sư, ông Trình và Phương Chi Viễn đi ra, hai người men theo cầu thang đi xuống, ông Trình vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh kích thích vừa nãy, ông không thể tưởng tượng, nếu Trình Mai Tây nhìn thấy cảnh này, liệu có lại phát bệnh nữa hay không.
Phương Chi Viễn dường như nhìn rõ tâm sự của ông, anh hiểu tâm tình lúc này của ông chắc chắn tuyệt đối không tốt, lựa chọn im lặng một lúc lâu, Phương Chi Viễn cẩn thận lựa chọn lời nói: “Chú, tình hình đã như thế, chú cũng đừng quá đau khổ, bây giờ đã tìm được bằng chứng Lục Tử Minh ngoại tình, Mai Tây chắc chắn sẽ thắng vụ kiện này.”
“Chú không đau khổ vì bản thân mình, mà đau khổ vì Mai Tây, nó bị ốm còn nằm viện, Lục Tử Minh lại mang bồ nhí về nhà vui vẻ, cái nhà đó, là Mai Tây khổ sở gây dựng nên.” Ông Trình cực kỳ đau lòng.
“Chú, Mai Tây quay về Trùng Khánh cũng không nói cho cô chú biết chuyện Lục Tử Minh ngoại tình. Cô ấy chắc chắn là không muốn cô chú đau lòng vì chuyện của cô ấy. Bây giờ cô ấy và Lục Tử Minh đã xong rồi, giờ nguyện vọng duy nhất của cô ấy là tranh được tài sản, làm cho Lục Tử Minh và con bồ nhí kia bị báo ứng, không bao giờ dám nghênh ngang như thế nữa.” Phương Chi Viễn khuyên nhủ ông Trình.
Phương Chi Viễn mở khóa xe, rồi đi tới bên ghế lái phụ, giúp ông Trình mở cửa xe, đưa tay đỡ ông lên xe, ông Trình nhất thời có chút được coi trọng mà sợ, tất cả những sự kính trọng mà ông không có được từ chỗ Lục Tử Minh, đều được bồi thường từ trên người Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn nhìn rõ tất cả phản ứng của ông Trình, không nói năng gì mà lên xe, lại hơi nghiêng người giúp ông Trình cài dây an toàn, ông Trình lại càng thêm vừa ý Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn hoàn toàn cảm nhận được thiện ý của ông Trình, chỉ là cố gắng kìm chế nụ cười.
Đến dưới khu nhà, ông Trình mở miệng mời Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, cháu lên nhà ăn cơm tối đi. Cô cháu sáng sớm đã đi mua đồ ăn, vì chuẩn bị cho tối nay cháu tới ăn cơm đấy.”
“Cô đúng là tốt với cháu quá. Nhưng mà vừa rồi cháu đổi ca cho đồng đồng nghiệp, bây giờ còn phải đi bệnh viện, chú, ngày mai cháu lại tới.” Phương Chi Viễn đầu tiên thể hiện sự vui mừng, sau đó lại là tiếc nuối, anh biết rõ biểu hiện của mình ngày hôm nay đã được ông Trình cộng rất nhiều điểm, việc tốt quá lại hóa dở, không bằng trước tiên lui một bước.
“Cháu không tới, vậy cô ấy sẽ thất vọng lắm đấy.” Lấy bà Trình ra nói chuyện lúc này chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, khẩu khí của ông Trình sớm đã biểu lộ cảm xúc của ông.
Phương Chi Viễn cũng nghe ra sự thất vọng của ông Trình, nhưng lại vô cùng khách sáo mỉm cười: “Chú, cháu cũng tiếc lắm, không ăn được đồ ăn cô làm mới là cháu thiệt thòi chứ.”
“Có chuyện này, chú không biết có nên nói hay không.?” Ông Trình có chút khó mở miệng.
“Chú, chú cứ hỏi đi, nếu cháu biết, nhất định sẽ nói cho chú.” Phương Chi Viễn đồng ý nhanh chóng.
“Nghe nói bà Lục hôm nay mổ, sáng nay cháu cũng có ca mổ, có phải là cháu mổ ca mổ của bà Lục không? Ca mổ có thành công không?” ông Trình lắp bắp hỏi.
“Bà Lục đúng là hôm nay mổ, nhưng không phải cháu mổ. Bà Lục trước đây là do khoa cấp cứu chuẩn đoán, sau khi kiểm tra xong đã chuyển tới khoa não ngoại, tối qua bác sĩ Lý chủ nhiệm khoa đã về viện gấp, sáng nay làm phẫu thuật cho bà ấy. Sáng nay cháu mổ xong ca mổ ngoại thương liền chạy tới đây, cũng không rõ tình huống ra sao, lát nữa cháu về bệnh viện hỏi thăm, rồi nói cho chú nhé?”
“Không cần, không cần. Chú thuận miệng hỏi vậy, cháu không cần hỏi thăm đâu.” Ông Trình thấy mình suy đoán nhầm, vội xua tay để Phương Chi Viễn đừng đi hỏi thăm.
“Vậy nếu không còn chuyện gì, cháu xin phép về bệnh viện.” Phương Chi Viễn khách sáo xin ý kiến ông Trình.
“Không có việc gì, không có việc gì. Chú xuống xe đây, cháu đi đường cẩn thận!” ông Trình vội vàng đi xuống xe, sợ Phương Chi Viễn nhìn ra tâm tư của mình.
Nhìn bóng lưng ông Trình đi xa dần, ánh mắt Phương Chi Viễn dần ươn ướt, anh vùi đầu vào tay lái, thực ra, các kí ức về cha mẹ anh đều đã chôn dấu kỹ, không dễ dàng động tới. Nhưng giờ phút này, các kỉ niệm đã qua lại nhấn chìm anh, người cha trong trí nhớ của anh vốn đã trở nên mơ hồ, trong bệnh viện gặp được ông Trình tuổi gần gần như thế, Phương Chi Viễn cảm thấy sự gần gũi và quen thuộc đã lâu không còn, nhìn thấy ông Trình cẩn thận che chở cho Trình Mai Tây, làm anh không nhịn được mà nhớ tới cha mình.
Khả Dĩ An nhắc tới chuyện đánh tennis cũng làm anh nhớ tới ba. Ba hồi đó thường hay dẫn anh đi chơi tennis. Lúc nhỏ Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An cũng hay chơi tennis cùng nhau. Khả Dĩ An muốn cùng so tài đánh cầu với người bạn đã nhiều năm, lại không biết rằng, từ sau khi ba anh mất, anh đã không hề đánh tennis nữa. Chiếc vợt ba anh tặng vào dịp sinh nhật anh 15 tuổi năm đó, cũng được anh cất giữ ở căn gác nhỏ, đóng kín cùng những kí ức của anh, nhưng mà, hôm nay, lại bị Khả Dĩ An không để ý mà mở ra.
Phương Chi Viễn để mặc bản thân đắm chìm trong cảm xúc đau thương không thể kìm chế, cho tới khi bốn phía truyền tới âm thanh còi xe, anh mới phát hiện chính mình chặn đường xe khác đi vào khu chung cư. Anh dường như tỉnh mộng, quay đầu xe đi về phía nhà mình, thực ra anh nói dối với ông Trình, hôm nay anh làm ca sáng, khi bệnh viện đi làm bình thường, sứ mệnh của khoa cấp cứu bọn anh đã kết thúc, cũng không làm việc liên tục như lúc nghỉ đông.
Về nhà, Phương Chi Viễn cho xe vào gara. Năm đó nhà anh chính là một biệt thự nhỏ kiểu Pháp, bên trái có một gara, bên phải có một nhà ấm trồng hoa.
Phương Chi Viễn mở cửa, đi theo cầu thang lên tầng 2, cố lấy dũng khí đi tiếp lên trên, cầu thang cuối cùng thông tới một căn gác nhỏ, nơi đây là chốn bí mật của Phương Chi Viễn, cất giữ tất cả những món đồ chơi anh yêu thích, sau khi ba mẹ qua đời, bà ngoại liền mang tất cả các thứ có liên quan của ba mẹ anh để nơi đây. Nơi đó liền biến thành nơi có tất cả những ký ức ngọt ngào và đau thương, từ đó về sau, căn gác nhỏ này liền trở thành một phần anh không dám chạm tới trong sinh mệnh của mình.
Trôi qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng Phương Chi Viễn cũng có dũng khí đi vào căn gác, nhìn quanh bốn phía, căn gác đầy bụi bặm, anh liếc qua liền nhìn thấy chiếc vợt tennis trong hộp giấy bên dưới bàn đã phủ lên một tầng áo bụi. Phương Chi Viễn cầm lấy vợt thử vài cái, bụi bay lên, xoay tròn qua ánh sáng nơi khung cửa kính, tất cả những ký ức dường như càng thêm rõ ràng, lúc nào lại đấu cùng Khả Dĩ An một trận, Phương Chi Viễn thầm nghĩ.
Phương Chi Viễn cầm vợt tennis xuống tầng 2, mang vào phòng vệ sinh đánh sạch sẽ, sau đó để trên balcony phơi nắng. Nếu có cơ hội đấu một trận với Khả Dĩ An, anh hy vọng người đứng bên cạnh cổ vũ cho anh, sẽ là Trình Mai Tây. Nghĩ tới Trình Mai Tây, trong lòng Phương Chi Viễn có chút đau đớn, cũng có chút ngọt ngào.
Nhớ tới lời nói của ông Trình, anh cầm điện thoại gọi cho y tá Tiểu Thiên khoa cấp cứu: “Bà Tống Xuân Lệ nằm ở phòng số 2, giờ chuyển tới khoa Não ngoại, em hỏi giúp anh chút hôm nay phẫu thuật …”
Ngắt điện thoại, Phương Chi Viễn đi tới trước tủ lạnh, lấy ra hộp sữa, rồi nướng hai miếng bánh sandwich, có chút nhớ nhung bữa tối nóng hổi do bà Trình làm. Anh cắn miếng bánh, có chút hối hận mình từ chối lời mời của ông Trình tối nay, rồi lại nở nụ cười tự giễu.
Lúc này Tiểu Thiên gọi điện thoại tới: “Bác sĩ Phương, em hỏi rồi, ca phẫu thuật của bà Tống rất thành công, nhưng mà lượng xuất huyết của bà ấy quá nhiều, có lẽ khó mà đứng dậy được, về sau cần người chăm sóc lâu dài. Bác sĩ Phương, sao anh quan tâm bệnh nhân này thế?”
“Bà ấy là bệnh nhân khoa mình chuyển sang đó mà, tôi đương nhiên là quan tâm rồi!” Bác sĩ Phương nói xong liền cúp điện thoại. Tiểu Thiên là một trong những y tá hâm mộ anh, có cơ hội cống hiến sức lực đương nhiên là vui mừng không kịp, anh đã biết rõ tình huống, sẽ không tốn công huyên thuyên.
Bên kia điện thoại, Tiểu Thiên nghe được âm thanh tít tít liền gần như muốn khóc: “Bác sĩ Phương thật là không có tình người mà, người ta cuống quýt đi hỏi chuyện bà Tống Xuân Lệ cho rồi, anh cả câu cảm ơn cũng không nói với người ta!”
“Ai bảo em tự mình đa tình thích anh ấy, cũng không soi gương nhìn lại mình xem. Nha đầu chưa dứt sữa như em, bác sĩ Phương làm sao có thể coi trọng em, đừng mơ mộng hão huyền nữa!” Bên này y tá trưởng Phương của khoa cấp cứu đang đả kích Tiểu Thiên.
“Em ít tuổi cũng không phải là lỗi của em mà! Ai bảo ba mẹ em không sớm sinh em vài năm cơ chứ?” Tiểu Thiên nhìn trời than.
“Thế về hỏi ba mẹ em đi, đừng đứng chỗ này phát bệnh mê trai. Em chẳng phải vừa nói bệnh nhân phòng bệnh số 3 đau bụng có chút ra máu à? Vừa thấy điện thoại của bác sĩ Phương là quên hết, mau qua xem chút đi.” Chị Phương trêu đùa nhéo nhéo má Tiểu Thiên.
“Ôi, sao em lại quên mất rồi. Cám ơn chị Phương, em đi ngay đây!” Nói xong, Tiểu Thiên chạy như bay vào phòng bệnh số 3.