Sợ Cưới

Chương 131: Sống sót sau tai nạn

Phương Chi Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, cửa mở ra không chút tiếng động, ông Trình dường như đứng chờ ở bên trong cánh cửa, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Phương Chi Viễn, liền mở cửa.

“Mai Tây đâu? Hôm nay cô ấy thế nào ạ?” Phương Chi Viễn vội vàng hỏi.

“Nó đang tắm. Mẹ nó đang ở cùng với nó trong nhà vệ sinh.” Ông Trình đưa tay ngăn cản Phương Chi Viễn đang định đi vào phòng ngủ.

Phương Chi Viễn dừng lại, mặt xoát cái đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, rồi lại kích động mà di dời ánh mắt.

Bộ dạng của Phương Chi Viễn làm ông Trình buồn cười, lại sợ cười làm Phương Chi Viễn xấu hổ, liền cố gắng kìm chế xúc động, chỉ lộ ra chút vui vẻ trên khuôn mặt.

Ông Trình đứng lên pha trà cho Phương Chi Viễn, vừa quay người đi, nụ cười bị kìm nén liền nở rộ. Phương Chi Viễn giống như là một kỵ sĩ, trực tiếp đưa người nhà họ Trình bước qua mùa đông tới mùa xuân.

Ông Trình đưa cho Phương Chi Viễn một cốc trà, Phương Chi Viễn nhận lấy, nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon.”

“Đây là trà đặc sản của Trùng Khánh chúng ta, vốn là định đưa cho ông thông gia nếm thử, ai dè gặp được chuyện thế này, lại mang luôn tới đây. Thật đáng tiếc trà ngon của chú!” Ông Trình thở dài.

“Chú, đừng nghĩ nhiều quá, có một số việc phải nghĩ thoáng lên ạ. Bây giờ quan trọng nhất là làm cho Mai Tây nhanh chóng khỏe lên, những việc khác đều không đáng phải nhắc tới.” Phương Chi Viễn an ủi ông Trình.


“Bác sĩ Phương, cháu nói đúng. Chú cũng nghĩ như vậy. Bây giờ toàn bộ sức lực của chú đều đặt trên người Mai Tây, chỉ mong nó có thể khôi phục khỏe mạnh, về sau sống cho tốt.” Ông Trình cầm khăn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt.

“Chú, về sau chú cứ gọi cháu là Tiểu Phương là được. Tuổi của cháu và Mai Tây chắc cũng không chênh nhau bao nhiêu.” Phương Chi Viễn nói rất chân thành.

“Được, Tiểu Phương, thật là một chàng trai ngoan. Nếu Lục Tử Minh được một phần mười của cháu, chú cũng đã thấy đủ rồi.” Ông Trình không hề che dấu sự hài lòng với Phương Chi Viễn.

“Chú quá khen, cháu cũng không làm gì mà. Cho dù là ở bệnh viện chăm sóc Mai Tây, cũng là việc trong trách nhiệm của cháu.” Phương Chi Viễn khách khí chối từ.

“Đó là công việc, là chức trách của cháu, làm gì có chuyện bệnh nhân xuất viện rồi bác sĩ còn tới thăm nom cơ chứ?” Ông Trình oán trách nói.

“Lần trước Mai Tây khám cấp cứu cũng là cháu khám, cho nên chúng cháu cũng không hoàn toàn là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân, coi như là bạn cũ đi.” Phương Chi Viễn thuận tiện đem chuyện cũ nói ra.

“Lần trước khám cấp cứu cũng là cháu khám? Lúc đó là tình hình gì? Chú cũng không biết, cháu mau nói cho chú biết đi.” Ông Trình vội vàng hỏi.

“ Lục Tử Minh nói là không cẩn thận bị ngã cầu thang, nhưng cháu xem miệng vết thương, giống như là va vào đâu đó bị thương, không giống ngã bị thương.” Phương Chi Viễn nhìn ông Trình, nói cẩn thận.


“Cái thằng Lục Tử Minh này, nó nói với chú là Mai Tây không cẩn thận bị thương, chính là bị thương ngoài da, thằng khốn này, xem chú làm thế nào xử lý nó!” Ông Trình nghe xong lời của Phương Chi Viễn, tức giận lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tử Minh.

Phương Chi Viễn giằng lấy điện thoại của ông Trình: “Chú, chú đừng kích động. Bây giờ mẹ anh ta đang bị ngã, còn đang hôn mê bất tỉnh, sáng sớm mai phải làm phẫu thuật, chuyện qua rồi thì bỏ qua đi thôi.”

“Thể nào sáng nay Lục Tử Khanh nghe điện thoại xong liền vội vã bỏ đi, hóa ra là mẹ nó bị ngã, thật là ông trời có mắt mà, làm cho cả nhà họ nhận được báo ứng!” Ông Trình nói xong liền nghẹn ngào.

“Đúng thế. Ông Trời là công bằng, đã làm cho Mai Tây chịu bao nhiêu đau khổ, sau này sẽ có được bấy nhiêu hạnh phúc, cô ấy sẽ không bị nhận không.” Phương Chi Viễn bằng giọng chắc chắn.

“Chú tin là Mai Tây đã chịu nhiều đau khổ như thế, sau này nhất định càng ngày càng hạnh phúc.” Ông Trình gật đầu, chấp nhận lời nói của Phương Chi Viễn.

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, bà Trình ở bên trong gọi ông Trình: “Ba nó, Mai Tây tắm xong rồi, ông mau tới bế nó lên giường đi.”

Phương Chi Viễn nghe tiếng chạy vào phòng tắm, bà Trình nhìn thấy Phương Chi Viễn, giật mình hoảng hốt. Trình Mai Tây chỉ bọc bằng cái khăn tắm vàng chanh, tóc mềm mại tự nhiên rơi trên vai, làm nổi bật bả vai trắng nõn, mắt môi như họa, sắc môi hồng tự nhiên, Phương Chi Viễn dường như ngây ngốc, nghe được âm thanh của bà Trình, anh mới giật mình tỉnh mộng.

Phương Chi Viễn hốt hoảng đi tới trước mặt Trình Mai Tây, trong suốt quá trình này, Trình Mai Tây vẫn im lặng nhìn, dường như một thiên thần vừa ngủ dậy.


Phương Chi Viễn nhẹ nhàng ôm lấy Trình Mai Tây đi ra khỏi nhà vệ sinh, bà Trình bị hành vi của Phương Chi Viễn làm cho sợ hãi, hồi lâu mới đi theo ra ngoài, ông Trình đưa tay giữ lấy bà, liếc mắt ý bảo bà không cần đi theo vào phòng ngủ.

Bà Trình có chút không hiểu: “Tôi đi vào thay quần áo cho Mai Tây, ông giữ tôi làm gì?”

“Bác sĩ Phương hình như thích Mai Tây nhà mình, để cho hai đứa nó một mình một lát.” Ông Trình nói nhỏ.

“Làm sao ông biết bác sĩ Phương thích Mai Tây nhà ta?” Bà Trình có chút bất ngờ.

“Vừa nãy nói Mai Tây đang tắm, mặt nó xoát cái liền đỏ bừng, đồ ngốc cũng nhìn ra nó thích Mai Tây.” Ông Trình có chút đắc ý.

“Bác sĩ Phương vừa đẹp trai, lại tốt bụng, nếu nó thích Mai Tây thì đúng là phúc phận của Mai Tây, nhưng mà, vì sao nó lại thích Mai Tây nhà ta?” Bà Trình có chút khó hiểu.

“Mai Tây nhà chúng ta người vừa thông minh lại xinh đẹp, chẳng lẽ bà cảm thấy Mai Tây không xứng với nó à?” Ông Trình vừa nghe bà Trình nói liền cuống lên.

“Tôi không phải nói Mai Tây không xứng với nó, nhưng mà Mai Tây nhà ta vừa lấy chồng rồi, lại không sinh con được, sợ người ta không chịu.” Bà Trình vừa mừng vừa lo.

“Chuyện của bọn trẻ, chúng ta cũng không quản lý được. Còn xem duyên phận của chúng nó đi.” Ông Trình đầy lòng chờ mong nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ.


Bà Trình nhìn vẻ mặt mong chờ của ông Trình, cũng nhìn theo cánh cửa phòng ngủ. Lúc này, tâm trạng của bà rất là phức tạp, bà cũng không xác định được sự tồn tại của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây là như thế nào, hạnh phúc tới quá đột nhiên, làm bà tâm tình không yên.

Phương Chi Viễn ôm Trình Mai Tây vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường, cẩn thận đắp chăn. Trình Mai Tây vẻ mặt thẹn thùng, vừa tắm xong, giương mặt trắng hồng rạng rỡ, lông mì dài dài chớp chớp, thân thể mềm mại như không xương để mặc Phương Chi Viễn sắp đặt.

Phương Chi Viễn vốn tưởng rằng bà Trình sẽ đi theo vào phòng, ai dè bà cũng không đi vào. Phương Chi Viễn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhìn thân thể thành thục như quả đào mật của Trình Mai Tây, cả người tỏa ra mùi vị mê hoặc làm cho người đàn ông đã từng có vài mối tình với phụ nữ như Phương Chi Viễn cũng luống cuống như cậu bé với mối tình đầu tiên. Không có bà Trình bên cạnh, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trình Mai Tây yên lặng nằm trên giường, Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, âm thanh dịu dàng khác hẳn bình thường khi làm việc: “Mai Tây, em thế nào rồi?”

Trình Mai Tây nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, hồi không mở miệng được, cô chính là tinh thần gặp chướng ngại cấp tính, nhưng tất cả ý thức đều vô cùng rõ ràng, tình cảm đặc biệt của Phương Chi Viễn với cô, cô đã hoàn toàn biết rõ.

Tính cách của Trình Mai Tây là lúc nào cũng tiến thẳng về phía trước, cho dù sau khi bị Bộc Tấn thương tổn, cô cũng đau lòng vô cùng, tình cảm của cô, là mãnh liệt nóng bỏng. Gặp Lục Tử Minh, cô đã thu hồi lại hết tất cả những gai nhọn xung quanh mình, hi vọng rằng bớt chút mong chờ trong tình cảm thì có thể có được hạnh phúc. Giờ gặp được Phương Chi Viễn, cô cũng đã là một người lùi bước và nhát gan, không dám đi yêu, cũng không dám nhận tình yêu của người khác.

Phương Chi Viễn đã thấy những tình huống khổ sở nhất của cô, bởi vì Lục Tử Minh tổn thương, mà coi nhẹ bản thân mình, lại gặp tới Phương Chi Viễn biết quan tâm săn sóc, tâm tình vô cùng không yên. Chưa từng bao giờ do dự như thế, sợ rằng đối phương là xúc động nhất thời; chưa từng bao giờ tự ti như thế, sợ chính mình không xứng đáng để đối phương yêu; chưa từng bao giờ chờ mong như thế, sợ tất cả những cảm giác của mình là hiểu lầm.

Phương Chi Viễn chỉ lặng yên đứng nhìn Trình Mai Tây, không giục giã cũng không nói gì, cho cô đủ thời gian đi cảm nhận và hiểu rõ. Không khí yên lặng lưu chuyển giữa hai người, thật lâu sau, Trình Mai Tây mới nói: “Cám ơn!”

Ánh mắt Phương Chi Viễn có sự bất ngờ vui sướng, ngay lập tức chạy tới ôm chầm lấy Trình Mai Tây: “Mai Tây, em có thể nói chuyện rồi, em thực sự có thể nói chuyện rồi. Thật tốt quá!”.

Trình Mai Tây chỉ khăn tắm bao bọc lấy thân mình, cái ôm đầy tình cảm mãnh liệt của Phương Chi Viễn, làm hai luồng đầy đặn của Trình Mai Tây lập tức trượt ra ngoài, trong nháy mắt, hai má của Phương Chi Viễn được vùi vào hai luồng mềm mại đến tận xương.