Sợ Cưới

Chương 124: Sinh tử không rõ

Khi Lục Tử Khanh chạy tới siêu thị thì bà Lục đang nằm trên sàn siêu thị, bên cạnh có một
nhân viên đang trông nom, thấy Lục Tử Khanh đi vào, muốn nói chuyện lại
không nhúc nhích được. Lục Tử Khanh vừa thấy bộ dáng bà Lục, liền cuống
lên, túm lấy người nhân viên bên cạnh bà Lục trách móc: “Mẹ tôi ngã
xuống bao lâu rồi? Sao còn để bà ấy nằm đây, cũng không đưa bà ấy đi
bệnh viện?”

“Nhân viên của chúng tôi đã đi gọi trung tâm điều
hành xe cấp cứu rồi, chúng tôi sợ là mẹ cô bị xuất huyết não, sợ tự ý di chuyển bà ấy sẽ tạo ra thương tổn lần 2, nên đành phải sắp xếp khu cách ly ở đây, chờ nhân viên y tế tới xử lý. Chị đừng vội, chắc là cấp cứu
cũng sắp đến rồi!” Nhân viên siêu thị nhẹ nhàng an ủi Lục Tử Khanh.

“Đừng vội. Đây đúng là không phải mẹ anh, nếu như mẹ anh ngã xuống bị thương, tôi xem xem anh có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy được không?” Lục Tử Khanh nói bừa.

“Siêu thị của các anh, công tác bảo vệ là làm thế nào vậy? Mẹ tôi làm sao lại ngã ở chỗ các anh?”

Nhân viên siêu thị ăn nói khép nép nhận lỗi: “ Xin lỗi, khi tôi đi tới mẹ
chị đã ngã xuống rồi, tôi nghe người ta ở bên cạnh nói, bà ấy cùng người ta tranh nhau con cá, hai người giằng co bà ấy bị ngã xuống, thực sự
không phải là trách nhiệm của siêu thị chúng tôi!”

“Mẹ tôi tới
siêu thị của các anh mua sắm, ngã xuống bị thương đương nhiên là trách
nhiệm của các anh. Nền nhà của các anh trơn như thế, người cao tuổi đi
vào đương nhiên dễ bị ngã, các anh có để biển chú ý sàn trơn hay không?” Lục Tử Khanh khí thế bức người.

“Siêu thị chúng tôi là siêu thị
chính quy lớn, trên đầu mỗi lối đi đều treo biển, có điều, chúng tôi
cũng không có treo biển cấm khách hàng cãi nhau!” Nhân viên siêu thị cái miệng cũng không nhường ai.

Lục Tử Khanh thấy mình nói không

lại, có chút tức quá hóa giận: “Anh đây là thái độ gì? Tôi không muốn
nhiều lời với anh, gọi quản lý siêu thị các anh tới đây, tôi phải trực
tiếp khiển trách anh!”

Quản lý siêu thị nghe tin chạy tới, vội
vàng tiến lên hai bước cầm lấy tay Lục Tử Khanh: “ Chào chị, chị chính
là con của bác gái bị ngã xuống phải không ạ. Đây là do siêu thị chúng
tôi chăm sóc khách hàng không chu đáo, làm mẹ chị ngã bị thương ở đây,
tôi xin lỗi!”

Thấy người quản lý thái độ thành khẩn, giọng điệu
của Lục Tử Khanh có hơi chút dịu xuống: “Tôi nghe anh ta nói mẹ tôi là
vì giằng co với người ta mà ngã xuống, thế người đẩy mẹ tôi ngã đâu rồi? Các anh chị sao không giữ người ta lại?”

“Khi tôi đi tới bà
khách hàng kia đã nhân lúc đông người đi mất rồi, nên không giữ lại
được!” Thấy người quản lý chạy tới đây xin lỗi Lục Tử Khanh, thái độ của nhân viên kia ngay lập tức đã xẹp xuống.

Quản lý xoay người cúi
đầu với Lục Tử Khanh: “Cho dù thế nào, mẹ chị ở đây bị thương, trách
nhiệm của chúng tôi là không tránh được. Bây giờ mẹ chị không nói được,
không cung cấp được manh mối có giá trị, lúc ấy nhân viên làm việc của
chúng tôi cũng không có mặt tại đây, lúc đó cũng là nghe người ta nói có khách hàng tranh giành cá với nhau mà ngã xuống, tôi đã sắp xếp nhân
viên bảo vệ theo dõi, đến lúc đó nhất định cho chị xem chân tướng sự
việc.”

“Việc bảo vệ của siêu thị anh chị là làm thế nào vậy? Lúc
mẹ tôi bị người ta xô ngã, nhân viên bảo vệ đi đâu rồi? Mẹ tôi sau khi
bị đẩy ngã, nhân viên bảo vệ của các anh chị lại là làm gì? Vì sao không bắt lấy bà ta?” Lục Tử Khanh từng bước ép tới.

“Chị đừng vội.
Đợi xem xong camera theo dõi, nếu xác định mẹ chị là bị người ta đẩy
ngã, chúng tôi sẽ báo công an ngay, hỗ trợ cảnh sát tìm hung thủ, nếu
điều tra ra siêu thị chúng tôi có trách nhiệm trong sự việc này, chúng
tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất cho các vị, tuyệt đối sẽ không để mẹ
chị bị thương vô ích!” Quản lý siêu thị thề thốt.


“Nói dễ dàng
quá nhỉ? Bồi thường tổn thất? Mẹ tôi bị ngã thành thế kia còn chưa biết
có phục hồi được hay không? Đây là chuyện tiền có thể giải quyết được à? Các anh chị bồi thường như thế nào? Các anh chị có tiền là giỏi lắm à?
Nếu sức khỏe của bà ấy không phục hồi được, các anh chị lại bồi thường
bao nhiêu cho chúng tôi đây?”

“Tâm tình của chị chúng tôi có thể
hiểu, nhưng hiện nay tình huống cũng không rõ ràng. Chúng ta trước hãy
chờ xe cứu thương tới, đưa mẹ chị đi bệnh viện cứu chữa, được không? Các vấn đề khác chúng ta lại bàn sau!” Quản lý siêu thị gặp phải Lục Tử
Khanh chỉ có thể lùi một bước.

Lúc này, cuối cùng xe cấp cứu cũng tới, nhân viên y tế nâng cáng chạy vào siêu thị, các khách hàng của
siêu thị tự động nhường một đường đi. Nhân viên y tế tới sau, trước xem
xét tình hình của bà Lục, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tử Khanh: “Chị là
người nhà?”

“Vâng, mẹ tôi làm sao vậy?” Lục Tử Khanh ngẩng đầu hỏi bác sĩ.

“ Bước đầu chuẩn đoán là kích thích đột ngột tạo nên xuất huyết não cấp
tính, tình huống cụ thể phải vào bệnh viện kiểm tra mới biết được.” Bác
sĩ nói qua tình huống.

Sau đó, bác sĩ dặn dò nhân viên siêu thị
và nhân viên y tế cùng nhau nâng bà Lục lên cáng: “Cẩn thận một chút, cố gắng hết sức di chuyển nhẹ nhàng, nếu không sẽ tạo thành tổn thương lần 2, tôi đếm 1 2 3, mọi người cùng dùng lực nhé.”

Lục Tử Khanh đưa tay bảo vệ đầu bà Lục, mọi người cùng nhau hợp lực đưa bà Lục lên cáng, hai y tá nam nâng bà Lục chạy chầm chậm ra ngoài, bác sĩ và Lục Tử
Khanh ở hai bên đỡ cáng, nhân viên quản lý siêu thị đi theo cùng lên xe
cứu thương.

Lúc xe cứu thương chạy mà Lục Tử Minh còn chưa tới,
Lục Tử Khanh vội vàng gọi điện cho anh trai: “Anh, anh tới đâu rồi, xe
cứu thương đã đi bệnh viện rồi, anh bảo lái xe quay đầu đi, nếu anh tới
trước thì lấy số khám gấp cho mẹ nhé.”

Lục Tử Minh dặn dò lái xe
quay đầu về bệnh viện, lái xe có chút bực mình: “Anh không phải là không có chuyện gì gọi tôi chơi đấy chứ?”


“ Cũng có phải không trả
tiền cho anh đâu, anh nói lắm lời vô nghĩa thế làm gì?” Lục Tử Minh đang một bụng tức giận không có chỗ xả, anh tài xế taxi lắm miệng này coi
như đụng phải họng súng rồi.

Lái xe bị Lục Tử Minh mắng, hận
không thể tự mình bạt tai vài cái, đầy bụng lửa giận biến thành tốc độ
lái xe. Lục Tử Minh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trong nhà liên tiếp có người bị thương nằm viện, bây giờ Lục Tử Minh mới hiểu được cái gì
gọi là phúc vô song chí, họa vô đơn chí.

Đến bệnh viện, Lục Tử
Minh ném cho lái xe tờ 100 tệ, liền vội vàng chạy xuống xe, liền ngay cả lời hét của lái xe: “anh đừng vội chạy, còn chưa trả lại này!” cũng
hoàn toàn không để ý.

Lái xe lấy tờ 10 tệ định trả lại cho Lục Tử Minh, khinh miệt cười nhạo: “Thật đúng là người có tiền. Lòng như lửa
đốt vội vàng mang tiền tới cho bệnh viện mà!”:

Lục Tử Minh lúc đó đã chạy đi xa, không nghe được tiếng cười nhạo của người lái xe, đoán
chừng với tâm trạng của hắn lúc này, nếu nghe được lời của người lái xe, nhất định sẽ thoải mái đánh nhau một trận rồi mới vào bệnh viện, đoán
chừng người nhà họ Lục sẽ có bệnh nhân thứ 4.

Khi nhìn thấy bà
Lục nằm trên cáng, bác sĩ Phương cau mày: “Đây là làm sao thế này? Sáng
sớm nay lúc bà ấy đến đưa cơm tôi có gặp ở hành lang, lúc ấy chẳng phải
không vấn đề gì sao? Thế nào mới có hai tiếng đồng hồ đã thành ra thế
này rồi?” Bác sĩ Phương thực sự không thể lý giải nổi người của gia đình không tầm thường này, người nhà này trong vòng 1 tuần lễliên tiếp vào khám cấp cứu.

“Mẹ tôi đi siêu thị mua đồ ăn, sàn nhà trơn nên không cẩn thận trượt chân” Lục Tử Khanh giải thích qua loa.

Quản lý siêu thị vội vàng giải thích: “Không phải sàn siêu thị rất trơn,
nghe khách hàng nói là bà ấy tranh cá với người ta, trong lúc giằng co
mới bị ngã.”

“Anh không nói câu nào, người ta cũng đâu bảo anh
câm đâu. Anh cho là đây là đồn cảnh sát à, đang trình bày vụ án với cảnh sát à? Lục Tử Khanh nắm được cơ hội liền châm chọc khiêu khích.

“ Là tôi muốn cho bác sĩ hiểu rõ tình huống của bệnh nhân, để thuận tiện
chuẩn đoán bệnh.” Quản lý siêu thị bị Lục Tử Khanh trách móc, nhẹ giọng
trả lời.


Nghe được lời của người quản lý siêu thị, vẻ mặt bác sĩ
Phương bừng tỉnh đại ngộ. Xem cái tính làm loạn của người nhà này, anh
vừa nhìn đã thấy bà Lục ngã xuống chắc chắn không đơn giản. Xem ra là bà Lục gặp được kẻ mạnh hơn, bà vốn là chiếm ưu thế khi đứng cùng nhà họ
Trình, thế mà cũng có lúc bại trận. Thấy có thể cho cả nhà Trình Mai Tây hả giận, trong lòng bác sĩ Phương cũng vô cùng sảng khoái.

Bác sĩ Phương ngoài mặt cũng không biểu lộ gì, hỏi Lục Tử Khanh: “ Mẹ cô trước kia đã từng bị xuất huyết não chưa?”

“Chưa. Nhưng mà mẹ tôi máu, huyết áp, lượng đường máu đều cao, có phải đó là
nguyên nhân lần xuất huyết não này không?” Lục Tử Khanh nghĩ lại rồi trả lời.

“ Huyết áp cao là một nguyên nhân lớn, đã có chỉ số 3 thứ
đều cao như thế, lại còn hay kích động vậy, đã lớn tuổi rồi, hơi tí còn
động tay động chân,chẳng trách xuất huyết não!” Lời nói của bác sĩ
Phương rất nghiêm khắc.

“Chúng tôi biết sai rồi, sau này sẽ khuyên bà không nên kích động như vậy nữa!” Lục Tử Minh ăn nói khép nép nhận sai.

Bác sĩ Phương lắc đầu, anh thực sự nhìn không nổi một nhà này thi nhau nhập viện, cho dù trong lòng vui sướng, nhưng dù sao cũng là trái tim thầy
thuốc, anh vẫn là cảm thấy không nhẫn tâm.

“Tôi sẽ chụp CT cho bà ấy trước, rồi làm thêm đo lưu đồ máu não, anh chị đưa bà ấy đi kiểm tra luôn đi, về sau tình huống rõ ràng rồi lại chụp CT vùng đầu” Bác sĩ
Phương nói xong đưa 2 tờ giấy kiểm tra cho Lục Tử Minh.

Lục Tử
Minh cầm giấy ra khu vực thu phí nộp tiền, Lục Tử Khanh và y tá cùng
nhau đưa bà Lục ra khu vực chụp trước, Lục Tử Khanh vừa tới khu chụp
chiếu, Lục Tử Minh đã cầm phiếu quay lại.

Kiểm tra xong, Lục Tử
Minh và Lục Tử Khanh đưa bà Lục quay về văn phòng bác sĩ Phương, trên
đường Lục Tử Khanh oán trách Lục Tử Minh: “ Các ngươi cố tình muốn ăn
cái cá gì, hại mẹ thành ra thế này, có phải do cái tiểu yêu tinh kia ra
yêu sách hay không? Nếu mẹ khôi phục không tốt, để xem em tính sổ với
các người như thế nào!”

“Em đừng trách anh hết, em không

nghebác sĩ Phương nói à, mẹ là do huyết áp cao mà thành. Mẹ ăn cơm đều ăn mặn, nhiều dầu mỡ, tính tình lại hay kích động, cho dù hôm nay không phát bệnh, sau này cũng sẽ phát bệnh!” Lục Tử Minh là không chịu nhận
trách nhiệm về bản thân mình.

“ Tôi sắp xếp cho mẹ anh chị ở
phòng bệnh số 3 luôn để thuận tiện cho mọi người chăm sóc, như vậy được
không?” Bác sĩ Phương nhìn thấy là Lục Tử Minh đi vào văn phòng, liền mở miệng nói.

Lục Tử Minh trầm ngâm suy nghĩ một chút, nghĩ lại
cũng không có biện pháp nào khác, đành gật đầu đồng ý, bác sĩ Phương đưa ra tờ giấy nói: “Đi làm thủ tục nhập viện đi thôi!”