Một tuần trôi vèo bác bỏ mọi lý thuyết về tính tương đối giữa thời gian và niềm vui.
Bước chân ra khỏi khách sạn, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu. Tôi có một tuần nghỉ ngơi, đồ đạc đã đóng gói sẵn sàng nhưng tôi không thể đối diện với ngôi nhà của mình. Tôi đã mời Greg chuyển đến sống chung; tôi đã sống ở đó gần như suốt bảy tháng qua với hắn, tôi không thể đối diện. Nhưng tôi chẳng còn chỗ nào khác để đi nữa. Cuối cùng, tôi gọi một cuộc điện thoại điên cuồng cho Eric để hỏi nên làm gì. Eric, mặc dù cũng đang ngụp lặn trong địa ngục của mình, bảo tôi hãy đón tàu đi Edinburgh và anh sẽ đợi tôi ở đó.
Tôi chưa bao giờ ở trọn cả tuần, không, chín ngày với Eric và Arrianne. Trải nghiệm này trong hoàn cảnh trớ trêu hiện tại của tôi cũng chẳng vui vẻ gì lắm. Nếu không biết thì bạn cũng sẽ chẳng nhận ra được giữa họ đang có chuyện: giữa họ không có đến một cái sượt tay cũng không xa cách hoàn toàn. Hay cãi cọ. Hay thậm chí kinh hãi khi phải tỏ ra lịch sự với người kia. Họ cư xử với nhau bình thường. Bình thường như là cư xử với tôi thôi.
Eric và Arrianne, là những nhà tâm lý học thật sự, đã để yên cho tôi ngủ trong ngày đầu tiên. Hai ngày tiếp tôi cũng được mặc sức rầu rĩ, than thở, khóc lóc, ủ rũ. Ngày tiếp theo, họ kiếm việc cho tôi phải bận rộn. Tôi bị lôi dậy từ sớm, đi lấy củi và than, rửa bát đĩa, nấu nướng, lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Và nó có tác dụng. Tôi không có thời gian nào để nghĩ về Greg và Jen. Jen và Matt. Matt và FranVois. Matt và Greg. Và tất cả những gì tôi biết. Những suy nghĩ đó đã được đẩy ra cho đến khi sự tĩnh lặng của màn đêm bủa vây xung quanh tôi, những khoảnh khắc đầu óc tôi chập chờn giữa tỉnh và mơ, khi tôi không thể chạy trốn khỏi những kỷ niệm đã găm sâu trong trí nhớ mình. Hầu hết các tối, tôi phải dùng bài thuốc dành cho trẻ hiếu động để có thể ngủ được: Eric đưa tôi đi dạo thật lâu, ra ngoại ô nơi họ sống, lên đồi, xuống thung lũng. Arrianne đi cùng chúng tôi một lần, rồi thấy rằng dân Anh chúng tôi đi quá chậm và không đi cùng nữa.
Ngày cuối cùng, tôi tạm biệt Arrianne khi bình minh vừa rạng. Tôi sẽ đón chuyến tàu đầu tiên trở lại Leeds, và Eric đưa tôi ra ga.
“Anh lại vừa mất một cô giúp việc không ăn lương rồi,” Eric nói khi tôi chuẩn bị lên tàu. “Nhà bọn anh chưa bao giờ sạch sẽ thế. Ngay cả khi Mẹ đến cũng không được
“Các anh không dọn dẹp hàng ngày à?”
“Đương nhiên là không, bọn này còn phải sống chứ. Cũng có người dọn dẹp nhưng anh ta còn phải đi nghỉ mấy tuần... Cô đến đúng vào thời điểm hoàn hảo đấy.”
“Bị chính anh trai mình lừa. Không có điểm dừng cho sự phản bội dành cho em hay sao chứ?”
“Thế là tốt mà, để cô đừng có dành quá nhiều thời gian suy nghĩ lẩn quẩn. Và tất cả chúng ta đều biết cô lúc nào cũng phức tạp hóa vấn đề.” Mặt tôi có vẻ như biểu lộ điều gì đó nên Eric nói tiếp. “Đó là câu cậu ta vẫn hay nói phải không?”
“Trước khi mọi chuyện xảy ra... Khi bọn em vẫn còn là bạn.”
“Bạn bè rồi thành người yêu, có lẽ là kiểu quan hệ đầy đủ nhất. Cô luôn bắt đầu từ việc biết về nhau quá nhiều. Và đôi khi biết nhiều quá lại thành ra nguy hiểm lắm. Thôi, Gerbil, lên tàu đi.”
Khi tôi bước lên bậc lên xuống, Eric nói, “Hãy nhớ những gì anh nói nhé.”
Và đây là điều mà ông anh trông như kẹo bơ lạc nhưng có trái tim caramel của tôi đã nói.
*
Trong lần đi bộ đêm cuối cùng, chúng tôi dừng chân ở một sườn đồi, ngồi bên nhau trên đá cỏ thấm đẫm hơi sương. Từ chỗ này, tất cả những gì chúng tôi có thể nhìn thấy chỉ là những đốm sáng từ các ngôi nhà dưới làng. Nhìn chúng lấp lánh và xa vời như những ngôi sao trên trời. Một thiên đường dưới mặt đất.
Sự tĩnh lặng bao trùm bầu không khí, bao phủ chúng tôi đến ngột ngạt. Tôi cố nặn ra một từ gì đấy để phá vỡ vỏ bọc đang choàng lấy chúng tôi.
“Anh không thể tin nổi là Greg đã ngủ với cái đứa lẳng lơ đấy,” Eric nói vào bóng đêm. Eric và Arianne không hề đả động gì đến chuyện này từ lúc tôi kể cho họ mọi chuyện. Và bây giờ anh đang lôi chuyện đó ra, bắt đầu bằng những câu bình luận đó.
“Jen không phải là đứa lẳng lơ,” tôi trả lời, gần như là phản xạ.
Eric lắc đầu buồn bã rồi trả lời, heo như anh đoán thì cô sẵn lòng tha thứ mọi chuyện cho Jen, nhưng Greg thì bị đày xuống địa ngục.”
“Anh ngạc nhiên đến thế cơ à? Anh ta là à một gã đàn ông và đó là những gì đàn ông làm, bất cứ gì chỉ để làm tình, không cần biết là với ai. Hoặc sẽ làm ai tổn thương.” Tôi quay sang Eric. “Ngay cả anh cũng lăng nhăng còn gì.”
Đôi mắt xanh của Eric nheo lại và nhìn tôi hồ nghi. “Sao lại nói vậy?”
“Ồ, thôi nào, Ez, là em mà. Bố đẻ của em đã làm thế, em biết những người đàn ông khác cũng làm thế. Em hay nghĩ là hình như em có một cái máy dò phát hiện ra chuyện này ấy. Cho đến Greg. Và em hiểu anh, cách anh thể hiện khi đến thăm em, tín hiệu rất rõ ràng. Vậy chuyện đó diễn ra được bao lâu rồi? Anh đã lừa dối Arianne được bao lâu? Anh đã cư xử với Arrianne như cách bố em đối xử với mẹ được bao lâu? Hay bây giờ anh vẫn còn đang tiếp tục?”
Eric lắc đầu. “Chẳng có chuyện gì cả. Anh thậm chí còn chưa hôn cô ấy. Khi đến Leeds, anh đã định sẽ tán tỉnh một chút, nhưng rồi cô nói những chuyện trong quán rượu làm anh không thể không suy nghĩ... Thêm nữa, mọi chuyện với Arrianne sẽ chấm dứt nếu anh làm thế. Sẽ không bao giờ anh lại có được cảm xúc như với cô ấy. Nếu phát hiện ra mọi chuyện, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh hay để anh quay lại. Anh vẫn nhớ điều đó, tạ ơn Chúa. Đó là một chuyện tán tỉnh ngu ngốc đã kết thúc trước khi bắt đầu... Nhưng, chúng ta cũng không nói chuyện về anh. Chúng ta nói về chuyện tại sao cô lại kết tội Greg trong khi tha bổng cho Jen.”
“Và em đã trả lời câu hỏi của anh rồi.”
“Ừm. Cô muốn biết vì sao anh không ưa Jen không?”
Không thật muốn biết lắm, tôi nghĩ. Nhưng nếu tôi nói không, Eric sẽ không bao giờ nói cho tôi nghe nữa, bất kể tôi nài nỉ thế nào. Ngay cả không phải vì bị tính tò mò thôi thúc, tôi cũng phải tìm ra câu trả lời ngay bây giờ. Tôi đã có bài học rồi “vì sao?” tôi hỏi bằng giọng bình thản.
“Vì lần mà anh gặp cô ta trong quán rượu, bọn mình ngồi đó mới mười phút mà cô ta đã đặt tay lên đùi anh.”
Gì chứ? Tôi sốc nặng, tất cả các cơ trong người tôi đều cứng lại vì kinh hoàng.
“Cô ta không ngừng lại. Vẫn cứ tiếp tục động chạm vào anh ngay cả khi anh gạt tay cô ta ra. Lúc em đi lấy đồ uống, cô ta bắt đầu tuôn ra một tràng những điều tục tĩu về anh và cô ta. Anh nhắc cô ta mình đã có vợ và cô ta bảo chuyện này sẽ là bí mật của riêng hai người thôi.”
GÌ CHỨ?
“Đáng lẽ chuyện đó sẽ không ghê tởm đến thế nếu anh tin là cô ta thích anh thật, nhưng đâu phải thế.
Hiển nhiên là không. Anh đoán là cô ta chỉ muốn phá hỏng mối quan hệ giữa anh em mình. Anh biết là nếu anh ngủ với Jen, em sẽ được biết ngay mọi chuyện.”
“Tại sao? Tại sao nó phải làm thế? Nó là bạn của em cơ mà.” Đứng bên ngoài nhìn vào thì câu chuyện này thật là thê thảm. Nhưng tôi là người trong cuộc, ngay trung tâm câu chuyện, tôi mới thật là thê thảm.
“Jen có một nỗi ám ảnh bệnh hoạn về em. Còn em thì không có khả năng nhìn thấu con người cô ta. Thêm nữa, qua cách Jen cư xử rất kì cục với Mẹ và Bố, anh cũng đoán luôn là cô ta có rất nhiều vấn đề với chính bố mẹ mình... Nhưng những gì anh đang cố nói chuyện em hiểu chỉ là Jen không phải là một người bạn hoàn hảo như em vẫn nghĩ đâu. Em nên nghĩ rằng Jen là một kẻ chuyên đi quyến rũ, chỉ xứng đáng với tình cảm thoáng chốc mà thôi. Và cũng đừng vội kết luận Greg là một kẻ lừa tình. Khi chưa nói chuyện với họ, em đừng vội kết luận điều gì.”
Tôi lơ đãng gật đầu. Không thực sự lắng nghe lắm. Tôi đang nhớ lại kỳ nghỉ cuối tuần của Jen với gia đình tôi. Nó có vẻ rất căng thẳng khi có sự có mặt của Mẹ và Bố2, nhưng vì tôi cũng luôn căng thẳng khi gặp bố mẹ ai đó nên chẳng để tâm gì nhiều. Tôi chưa từng nghĩ nó đã từng làm gì đó với Eric. Anh trai của tôi. Tôi không thắc mắc rằng chẳng bao giờ nó hỏi tại sao Eric lại không thích nó. Vì nó rất hiểu tại sao. Còn tôi, tôi có hiểu chút gì về Jen không?
“Em định làm gì khi quay lại? Em định giải quyết mọi chuyện thế nào?” Eric hỏi.
Tôi hít một hơi. Không khí ban đêm truyền cho tôi một cảm giác thật mát mẻ và trong lành. Tôi chưa nghĩ về chuyện này. Bản chất chuyện này là gì? Tôi chỉ luẩn quẩn mãi về những gì đã xảy ra, còn tương lai chưa hề được đặt trong suy nghĩ của tôi. Thêm nữa, tôi cũng không biết cách lập kế hoạch cho tương lai cơ mà. Tôi nhún vai với Eric.
“Nói thật với anh đi. Em yêu Greg chứ?”
Chưa ai từng hỏi tôi thẳng thắn đến thế. Ngay cả Greg. Và, dù tôi biết rất rõ tình cảm của mình thì việc nói thẳng tưng ra ngoài vẫn hết sức khó khăn.
“Em đã nghĩ là hắn yêu em,” tôi nói “ nhưng hóa ra hắn ở bên em chỉ để với được đến Jen thôi.”
“Ừ,” Eric nói đầy thông cảm. “Thật khốn nạn phải không? Greg mặc cả một bộ com-lê để gặp mẹ em, kiên nhẫn với em khi bị em gọi là ‘bạn trai’, uống whisky để làm vừa lòng anh và bố ngay cả khi cậu ta ghét cay ghét đắng cái loại đồ uống ấy chỉ vì muốn có Jen.
“Và khi ra quán rượu, cậu ta bảo với Bố rằng rất tự hào về tình cảm với em, rằng cậu ta yêu em một cách vô vọng...” Tôi quay ngoắt đầu sang nhìn Eric chằm chằm. Anh gật đầu. “Vậy đấy, cậu ta nói vậy đấy. Chính xác từng từ một. Đó là một trong những giây phút buồn cười nhất đời anh vì Bố bị choáng hoàn toàn. Nhưng, vậy đấy, Greg nói tất cả những điều này chỉ để có được Jen. Và anh nghĩ là cậu ta muốn chuyển đến sống với em chỉ sau ba tháng vì muốn Jen.”
Tôi dụi mắt, tự nhiên chúng lại cay cay. Gần như là sắp nổ ra.
“Anh biết chuyện cậu ta muốn chuyển đến sống cùng em vì lúc Bố ra quầy bar, Greg đã hỏi anh nghĩ gì nếu cậu ta đề nghị em đến sống cùng. Không phải cậu ta hỏi ý kiến anh, cậu ta xin phép anh. Anh cũng choáng nhưng giống như kiểu Bố bị choáng khi cậu ta nói tự hào về tình cảm với em. Greg muốn được chấp thuận. Cậu ta biết gia đình quan trọng với em thế nào và hi vọng được chúng ta chấp nhận. Nhưng không, không, em nói đúng, cậu ta làm những chuyện này chỉ vì muốn Jen thôi.” (Chúng tôi không cùng huyết thống nhưng Eric và tôi giống nhau như hai giọt nước khi cần thuyết phục một điều gì đó. Chứ người khác thì đã nói, “Thôi đừng có ngốc đi, cậu ta yêu em mà.”)
Mắt to nhòa nước.
“Em đã rất hạnh phúc với Greg phải không?” Eric hỏi nhẹ nhàng. “Anh chưa bao giờ thấy em hạnh phúc như thế. Rất nhẹ nhõm. Em đã rất hạnh phúc với cậu ấy phải không?”
Tôi nhún vai.
“Sao không thử cố dàn xếp mọi chuyện với cậu ta đi? Tìm hiểu xem vì sao cậu ta làm thế?”
“Nhưng đáng lẽ anh ấy không nên làm thế,” tôi nói.
“Anh hiểu, em hiểu. Cậu ấy hiểu. Ngay cả người đàn bà ở cuối phố kia cũng hiểu, nhưng không thể thay đổi chuyện đó được. Cậu ta không thể thay đổi chuyện ngủ với Jen, nhưng có thể giải thích.”
Tôi lấy tay gạt nước mắt.
“Greg đã làm những chuyện ngu xuẩn, nhưng em cũng không thể không yêu cậu ấy theo cách thế này. Em không lạnh lùng đến thế, em không...”
Tôi không nghe được gì nữa. Máu dồn lên não, đầu tôi muốn nổ tung, nước mắt giàn giụa trên mặt và tôi đang gục đầu lên đầu gối, hai tay che mặt. Khóc và khóc và khóc. Trái tim ngu xuẩn và yếu đuối của tôi nức nở và nức nở. Bởi vì chúng tôi không phải là một gia đình thích ôm ấp vỗ về nhau nên Eric cứ ngồi lẳng lặng bên cạnh và để cho tôi khóc.
*
“Tạ ơn Chúa,” Eric nói, đưa tôi một ly whisky nguyên chất và ngồi xuống cạnh tôi trên ghế sofa.
“Tại ơn Chúa?” tôi trả lời. Vẫn còn đang quay cuồng trong cơn khóc lóc thảm thiết của mình. Tôi đã không khóc như thế này đã hàng năm nay. Tôi chỉ nước nở chút ít trong giới hạn - như hồi kết thúc với Sean - chứ không suy sụp hoàn toàn như lúc ở trên đồi.
“Arianne và anh đã cá xem bao lâu thì cô mới khóc. Anh bảo ba ngày, Arri bảo hai tuần.”
“Em thật là vui khi cuộc đời em được đem ra làm trò giải trí như thế đấy.”
“Anh và Arri đã rất buồn cười vì lúc đến đây, cô sầu thảm như mất trí rồi vậy. Cô không biết là vào mùa đông, bọn anh còn hay đi dọc phố và cười vào những kẻ vô gia cư à.” Anh trai tôi, anh ấy thật là một kẻ hay chế nhạo.
“Ý của anh là, ơn Chúa cuối cùng cô cũng đã khóc. Anh đã sợ cô cảm thấy việc chạy trốn khỏi tình huống nhạy cảm này là bình thường và sẽ vượt qua mà không nhỏ alasy một giọt nước mắt nào.”
“Em không hay khóc lắm đâu,” tôi nhắc Eric.
“Điều đó chẳng có gì để tự hào cả. Hãy khóc khi em bị tổn thương, để giải thoát nỗi đau. Arrianne bảo hai tuần vì cô ấy nói em đã mất quá nhiều thời gian để nhét cuộc đời người em vào những khe đời của mọi người, và em không biết cách để thế giới biết rằng em đã bị tổn thương đến thế nào.
“Em đã cứu sống cuộc hôn nhân của bố mẹ em, em là cuộc sống của mẹ dễ dàng hơn bằng cách gần như ngay lập tức gọi Bố là Bố2. Em làm bất kỳ việc gì để tránh rắc rối, kể cả việc không nói cho mọi người biết là em bị tổn thương đến thế nào.”
“Cuộc sống thật ngắn ngủi nếu như cứ lãng phí vào những cuộc chiến vô nghĩa,” tôi giải thích.
Eric mỉm cười. “Không đơn giản vậy đâu. Đặc biệt là khi chúng ta có những thứ cần phải đấu tranh vì nó. Giống như mối quan hệ giữa em và Greg.”
“Nhưng hắn đã ngủ với Jen. Nếu như có ai đó trên cả thế giới này mà em không muốn hắn ngủ cùng thì đó là cô ta. Cô ta!”
Cô ta! Jen hoàn hảo, rực rỡ, ngôi sao của buổi diễn, người tôi không thể bì được. Và sẽ không bao giờ bì được. Người có thể quyến rũ bất kỳ ai làm bất kỳ việc gì. Quyến rũ bất kỳ ai lên giường với mình. Ngay cả Sean cũng luôn nhìn những búp tóc vàng hoe và đôi mắt màu hoàng ngọc ấy như thể chưa từng thấy ai xinh đẹp đến thế. Mọi người đều muốn có cô ta. Đều yêu cô ta. “Em có thể nhìn thấy hình ảnh của họ, ở đây,” tôi ấn ngón tay lên trán. “Em có thể nhìn thấy cơ thể họ, khuôn mặt họ, những âm thanh khi họ làm chuyện ấy. và em không thể ngừng lại được.”
“Anh đã bác bỏ lý lẽ của em về chuyện Greg sử dụng em để đến với Jen, nhưng anh không thể bảo em rằng hắn chưa từng so sánh. Rằng hắn chưa từng nghĩ đến cô ta khi ở cạnh em. Chưa từng thất vọng nặng nề khi nhìn xuống và nhận ra không phải anh ấy đang làm tình với Jen mà là với Amber.”
“Không, anh không thể. Nhưng Greg có thể. Cậu ta có thể giải thích.”
“Chẳng có gì để giải thích cả. Hắn làm tình với bạn gái của người bạn thân nhất của mình - bạn thân nhất của em - và rồi dối trá cho đến tận khi mọi chuyện vỡ lở.”
Eric xoay cốc whisky giữa hai bàn tay và nhìn chằm chằm vào nó. Anh muốn đun sôi cốc whisky bằng ánh nhìn của mình hoặc đang chìm sâu trong suy nghĩ. Tôi chỉ muốn ngả cái đầu nặng trĩu của mình xuống tay ghế mà ngủ thôi.
Eric chợt thở dài chán nản. “Em thật là hoàn hảo. Anh vẫn ngạc nhiên là em chưa có hào quang trên đầu đấy,” anh nói, “anh vẫn gọi em là Thánh Amber Salpone từ lâu rồi
“Sao anh lại mỉa mai em?” tôi hỏi, nghe mỏng manh như cảm xúc trong người mình.
“Bởi vì lớn lên với em đúng là địa ngục. Em quá tốt, lúc nào cũng tốt, nó càng làm nổi bật tính xấu xa của anh. Mà anh thì có tệ đến thế đâu.”
“Trèo cửa sổ ra ngoài để ngủ với một phụ nữ hai mươi chín tuổi khi anh mới mười sáu là không tệ hả?”
“Phải đặt trong bối cảnh là anh không bóp cổ bà già hay nghiện ma túy ấy chứ. Anh chả hư hỏng gì hơn những thằng khác cùng lứa cả, trừ em. Và thế là tuần nào anh cũng bị mắng thậm tệ. Bố luôn đưa em ra làm tấm gương sáng về một đứa trẻ mẫu mực.”
“Và 15 năm sau, anh trách móc em về chuyện đó?”
“Không... ừ, mà có. Nhưng anh nghĩ là em đã được giải thoát và đôi khi mọi chuyện trở nên tệ hại cũng là bình thường thôi. Giận dữ cũng là bình thường thôi. Thế là tự nhiên mà. Khi Bố nói với anh là sẽ chuyển đến sống cùng em và Mẹ, anh đã phát điên. Không phải vì anh không yêu quý hai người mà vì anh chỉ muốn cuộc sống của anh cứ nguyên như thế. Anh đã vật vã với Bố hàng tháng trời, kể cả sau khi đã chuyển đến. Nhưng em... em đã đón chào bố con anh rất cởi mở, cố gắng để hòa hợp với bố con anh mà không mảy may nghĩ rằng chuyện này sẽ phá hỏng cuộc đời em. Em đã gọi Bố là Bố2 để làm cuộc sống của mọi người dễ chịu hơn, và em chưa bao giờ làm điều gì sai trái.”
Eric không biết chuyện gì xảy ra khi người ta không tốt. Khi người ta không còn đi chung đường với những gì người khác muốn.
“Đó là những gì anh định nói bằng từ ‘nhẹ nhõm’ khi em ở cùng với Greg. Đó là lần đầu tiên em không bị rào cản, không cố gắng để làm mọi thứ luôn đúng. Anh chưa bao giờ thấy em thư giãn như thế, ngay cả khi em ở cùng cái gã kia.”
“Sean. Tên anh ấy là Sean,” tôi rít lên.
“Uh, anh chàng đó. Khi ở với Greg, đó là lần đầu tiên em không nhét cuộc đời em vào khe đời của người khác. Đó là lý do vì sao em sáng bừng lên. Trái tim em đã tan băng. Không phải chỉ vì cậu ấy yêu em hay em yêu cậu ấy mà vì em cảm thấy được an toàn. Anh nghĩ, hi vọng, rằng nhờ đây, em sẽ dừng lại
“Dừng... dừng gì cơ?” Tôi hỏi mệt mỏi, lắng nghe bản thân mình đang suy sụp và kiệt sức. Tất cả những mảnh mẩu đã bị Eric xỉa ra và quẳng xuống đất phải được thu dọn và gắn lại với tôi. Tôi không còn đủ năng lượng để làm việc đó.
Eric trả lời, “Em có biết em luôn luôn làm anh nhớ tới bộ phim nào không?”
Dừng gì cơ? Tôi hỏi trong câm lặng khi lắc đầu.
“Ừ, không phải cả một bộ phim, mà là một cảnh trong phim Heat. Robert De Niro, anh nghĩ đó là Robert De Niro, hay Al Pacino nhỉ, không, không, đó là Robert De Niro...” Eric dừng lại, chắc là tôi đã lộ ra vẻ không ấn tượng gì lắm. “Dù sao nó cũng giống như cảnh khi Robert De Niro nói đại loại là, ‘Đừng có trong đời mình bất cứ thứ gì mà em không thể từ bỏ trong vòng 30 giây sau khi thấy bất thường.”
“Anh định nói gì?” tôi trả lời.
“Anh nghĩ là đã rất rõ ràng rồi chứ.”
“Em có rất nhiều thứ không thể từ bỏ. Em, em đã mua một căn hộ! Và có một công việc cố định. Và...” tôi ngưng bặt. Tôi không có vẻ như có nhiều thứ không thể từ bỏ trong ba mươi giây. Nhưng có ai không? “Dù sao, nếu trí nhớ của em vẫn chính xác, lần duy nhất nhân vật của De Niro dính vào một điều gì đó không thể từ bỏ, ông ta đã bị giết. Ông ta không nghe theo lời khuyên của chính mình.”
“Em lại như thế rồi. Trừ khi nó không dính dáng đến cuộc đối thoại mà em không thể dùng như một trò đùa để phỉnh phờ cách em từ bỏ chỉ trong năm giây.”
“Eric, em có những ràng buộc. Em không thể từ bỏ cuộc sống của em trong 30 ngày chứ đừng nói là 30 giây. Em có thể ổn định mà.”
“Vậy tại sao em lại từ bỏ mối quan hệ đã làm em hạnh phúc chỉ trong vòng năm phút? Nếu chỉ mất năm phút đã làm được, em đúng là một chuyên gia về chuyện chạy trốn đấy.”
“Em ư? Không hề.”
“Đúng, em là thế đấy. Đó là những gì anh định nói Amber à, về hi vọng rằng giờ khi đã thấy an toàn, em có thể không cần chạy trốn nữa. Nhưng không, cứ thấy nguy hiểm là em lại chọn đường khác. Đó là những gì em luôn làm, chạy trốn khỏi bất kỳ điều gì mà có vẻ chỉ hơi khắc nghiệt.”
“Em đã làm ở Liên hoan hàng năm rồi và đó là một nơi khắc nghiệt,” tôi trả lời.
“Đúng, khắc nghiệt, nhưng nó ngăn em sống thực với trái tim mình. Em làm ở Liên hoan vì đó không phải là nơi em muốn thực sự.”
“Em yêu công việc của mình.”
“Anh không nghi ngờ điều đó. Nhưng em muốn thành đạo diễn. Anh biết em luôn muốn thành đạo diễn. Khi chúng ta còn nhỏ, em vãn muốn chỉ đạo anh hay bất kỳ ai khác diễn vở Monkey và The Water Margin và The Pretenders. Đó là một cực hình ngu xuẩn với bọn anh vì em luôn đưa bọn anh những câu thoại hết sức kỳ cục và ngớ ngẩn. Đó là thời khắc duy nhất mà em làm chủ. Không ai có thể tranh luận với em vì em là người xem TV nhiều nhất. Em muốn làm đạo diễn nhưng em không để bản thân mình nắm lấy cơ hội này vì em sợ thất bại; và như thế em sẽ không hoàn hảo nữa.”
Kịch bản tôi đang viết dở thoáng qua đầu.
“Em chạy trốn khỏi tất cả những gì quan trọng trong cuộc đời em vì làm việc đó dễ hơn nhiều là phải chạm đến đó và cảm nhận nó.”
“Em chẳng hiểu anh đang nói gì,” tôi thì thào.
“Đừng nói thế. Trong căn hộ của em, căn hộ mà em đã sống ở đó bao lâu nhỉ, bảy năm, vẫn còn nguyên những chiếc hộp còn đóng gói. Lần nào đến thăm em anh cũng tự hỏi liệu chúng có được mở ra không. Nhưng chúng vẫn nằm đó. Chờ em quyết định lúc nào lại chuyển đi tiếp.”
“Điều đó thì có nghĩa gì chứ?”
“Tất cả. Điều đó nói lên rằng em là một kẻ chạy trốn liên miên, em không bao giờ có ý định ổn định, bất kể em hạnh phúc thế nào. Em lại lặp lại điều này với Greg. Em chạy trốn cậu ta vì lẽ gì? Vì đã ngủ với ai đó trước khi đến với em? Ừ thì đó là Jen. Ừ thì cậu ta đã giấu diếm chuyện này. Nhưng đó là trước khi đến với em cơ mà. Em không thể bỏ một người nào đó vì anh ta đã ngủ với ai đó trước khi yêu em. Nhất là khi em cũng chưa bao giờ hỏi người ta chuyện ấy.
“Anh có thể hiểu vì sao em lại chạy trốn. Thứ nhất vì em đã từng nhìn thấy mẹ thu dọn đồ đạc để chạy trốn, và rồi sau đó bố em cũng chạy trốn. Em không thể chịu được việc người khác bỏ rơi mình nên em phải hành động trước. Em bỏ họ trước khi họ bỏ em. Nhưng chuyện đó lại luôn biến thành em chạy trốn chính mình trước khi họ bỏ em. Em tự làm mình tổn thương bằng cách biến mất và từ bỏ hoặc không dám trải nghiệm những gì có thể thực sự tuyệt vời nếu nắm bắt lấy phần bên kia của nỗi đau.”
Tôi ngả đầu lên thành ghế.
“Amber, một lần duy nhất trong đời, đừng chạy trốn nữa. Không phải bằng tinh thần hay thể chất. Một lần duy nhất trong đời, hãy nhìn xuyên suốt mọi chuyện. Hãy chấp nhận nỗi đau và xem mọi thứ có thể lấp lánh đến thế nào khi em nhìn nó từ phía khác.”
*
Eric ra hiệu “gọi cho anh” ngoài sân ga.
Tôi gật đầu khi đoàn tàu bắt đầu rùng mình lăn bánh.
Rồi chúng tôi vẫy tay tạm biệt nhau khi đoàn tàu bắt đầu khởi hành.