Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 3: Big bang

Im lặng. Mọi thứ đều im lặng.

Sự im lặng tuyệt tuyệt đối. Thứ im lặng chắc chắn đang kéo rắc rối theo sau. Thứ im lặng, tôi hình dung, đã ngự trị trước khi vụ nổ lớn Big Bang tạo ra vũ trụ. (Hoặc giả nếu bạn tin vào các thuyết sáng tạo, thì là thứ im lặng ngự trị lúc Chúa gãi đầu tự hỏi nên cho đại dương có màu xanh hay màu hồng đào xinh xẻo.) Văn phòng của chúng tôi đang ngự trị thứ im lặng đó. Mọi người nín thở. Mọi người chờ đợi Big Bang.

Năm người trong văn phòng chúng tôi chờ đợi nó, nhưng khi nó xảy ra, khi vụ nổ đến, vẫn có đến bốn người nhảy thót lên. Tôi, gần tâm vụ nổ nhất, nhảy ít nhất - vì ngay lập tức bị kẹt trong khói lửa và không thể cử động được nữa, dù rất muốn.

“Ý CÔ LÀ SAO, CHƯA COI PHIM LÀ SAO? CÁI GÌ, CHƯA XEM MỘT PHIM NÀO HẾT LÀ SAO?” Big Bang gầm lên.

Đây là Renée. Sếp tôi. S-Ế-P. Chị hết sức dễ thương, tôi nói thật tình đấy. Tôi lúc nào cũng thích Renee, lúc nào cũng có một sự tôn trọng sâu sắc dành cho chị. Ngay cả vào những lúc như thế này, khi chị đang gào vào mặt tôi.

Tôi vừa bảo Renee là tôi chưa làm “bài tập về nhà” cuối tuần rồi, và vì tôi chưa làm bài, cuộc họp chị đã định vào chiều nay sẽ không được như mong đợi. Tôi đã làm chị thất vọng; và thay vì ngồi đó vừa từ từ nổ bung vào trong vừa im lặng trừng phạt tôi bằng các màn nhìn-chằm-chặp, cong-cớn-môi và nhe-nhởn-răng, chị đã chọn cách bùng nổ.

*

Trên giấy tờ, trên CV, tôi đã làm việc cho West Yorkshire International Film Liên hoan[4] (WYIFF) được gần 11 năm.

[4] Tạm dịch: Liên hoan Phim Quốc tế Tây Yorkshire.

Từ hồi tôi còn là một con bé con, tôi đã bị ám bởi phim ảnh và truyền hình. Hồi ấy tôi không được cho ra ngoài chơi nhiều, lúc lớn hơn cũng chẳng được tiệc tùng gì, thành ra tôi trải nghiệm cuộc sống qua chiếc TV của mình, nhìn những diệu kỳ của cuộc đời, tình yêu và mọi thứ qua cái hộp ở góc nhà. Sự ham mê dành cho phim ảnh đó không bao giờ rời bỏ tôi.

Năm đầu đại học, chúng tôi có kỳ thực tập bốn tháng trong một ngành nghề mình yêu thích. Tôi xin làm tại một phim trường Hollywood - tôi được nhận vào WYIFF.

Tôi dùng phần lớn khoảng thời gian từ tháng Ba cho đến tháng Sáu đó của mình làm đầy tớ không công cho WYIFF, nghiên cứu và pho-to tờ rơi, và tôi thích mê công việc này. Hầu hết mọi người kêu trời vì không được trả lương, vì bị người khác đối xử như công dân hạng tư. Tôi thì không. Ừ thì tôi phải pha trà, pho-to giấy tờ và chạy việc, thì đã sao chứ? Tôi được ngồi cùng văn phòng với một nhóm người biết nhiều kinh khủng về phim, một trong số đó từng cặp với một đạo diễn có tiếng của Mỹ. Và một người nữa thì từng là diễn viên rất nổi tiếng hồi còn nhỏ. Sau bốn tháng làm việc, tôi tiếp tục “tạt qua” văn phòng - cũng kiểu kiểu như “tạt qua” nơi bạn biết một người mình mê hay lui tới - để giúp việc vặt.

Đến tháng Chín, trong hai tuần Liên hoan chính thức, tôi lại quay lại đó. Tôi đứng giữa bàn dân thiên hạ, tự hào mặc một chiếc áo WYIFF, dẫn mọi người tới chỗ ngồi, xé vé, phát những tờ rơi có tên tôi trên đó. Tên tôi. Thành quả của tôi đó. Tôi đã tự nộp thân, dâng hiến linh hồn cho “thần” WYIFF, tôi đã cơ bản bước vào thiên đường công việc theo mơ tưởng của mình và không muốn rời. Thế là tôi không rời. Mỗi dịp lễ Phục sinh, mỗi mùa hè, mỗi kỳ Liên hoan, bất cứ lúc nào không phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà hay tiền ăn, trong suốt 5 năm sau, tôi đã ở đó, lượn ờ quanh văn phòng, xin được giúp một tay. Sau cùng họ cũng thấy tội nghiệp mà trả tiền để tôi soạn quảng cáo. Sau đó nữa, họ cho tôi một vị trí toàn thời gian, làm Trợ lý Liên hoan phim. Và sau một năm chẵn tròn, tôi trở thành Phó tổng Phụ trách Liên hoan. Đấy là bốn năm trước.

Trên thực tế, điều đó hầu như chả có nghĩa gì mấy vì giờ WYIFF chỉ có ba thành viên chính thức - Renée, Tổng Phụ trách Liên hoan, Martha - Quản lý hành chính, và tôi. Tôi, người có một tập phim xếp chồng trong phòng khách phải xem và báo cáo lại với Renée trước cuộc họp của chị với hãng sản xuất phim vào chiều nay.

Từ văn phòng nhỏ của chúng tôi, một sự kiện khổng lồ tụ hội rất nhiều ngôi sao, qua đó giới thiệu West Yorkshire như một địa chỉ nghệ thuật được đặc biệt quan tâm, sẽ diễn ra vào giữa tháng Chín. Chúng tôi tổ chức, nghĩ chủ đề, mời khách khứa, sắp xếp chương trình. Thêm nữa, các buổi công chiếu lớn ở đây cũng được chúng tôi tổ chức - bao gồm từ khâu phát giấy mời cho đến lôi kéo báo giới, cũng như lo ăn ở cho các diễn viên.

Trên hết, thỉnh thoảng chúng tôi còn làm công tác tư vấn. Nếu thấy một hãng sản xuất có tiềm năng hoặc nếu có thời gian, chúng tôi sẽ cho họ lời khuyên về việc tìm tài trợ, biên tập tác phẩm, thử vai và kịch bản. Chính là điều Renée sẽ phải làm chiều hôm nay đây, nếu không phải vì tôi.

Nhưng mà, nhưng mà, ngày thứ Bảy đã xem như đi tong ngay khi tôi mặc bộ pyjama vào. Tôi không thể chịu nổi việc xem một thứ nhiều khả năng là một bộ phim gớm ghiếc, và tiêu đề của nó - Mừng bạn đến Trung tâm Nôn mửa - cũng không đợi được bao nhiêu tin tưởng vào sản phẩm. Chủ nhật, giữa các tập phim T4, Eastenders và chạy vòng quanh thành phố để lo quà sinh nhật cho Jen... tôi không có đủ thời gian.

Tôi ngước lên nhìn Renée bằng ánh mắt mà tôi hy vọng là đầy vẻ đau thương, van lơn và cục nữa nếu cần. Còn Renée thì liếc lại với chữ “giết” lồ lộ nơi cửa sổ tâm hồn.

Chị thường có cái vẻ của một diễn viên nhí-hóa thành-nhà sản xuất-hóa thành-tên tuổi quan trọng trong làng phim Bắc nước Anh. Chị tinh tế từ đầu đến chân: tóc đen mượt, mắt đánh phấn và chải kĩ mascara, làn da màu ô liu được tẩy rửa, bôi kem giữ ẩm đắt tiền, môi màu trung tính. Quần áo lúc nào cũng là hàng hiệu, không nhăn không xù, dĩ nhiên. Giày lúc nào cũng đi với túi. Đã sơn móng tay là đồng màu với son môi.

“TÔI SẼ NHƯ MỘT CON NGỐC TRONG CUỘC HỌP!” Renée rủa xả. “KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CÔ LẠI LÀM TRÒ NÀY VỚI TÔI!” Những ngón tay chị cũng dài và gầy như người, luôn làm tôi nhớ tới loại sô-cô-la thỏi Caldbury, khớp rất nhỏ không làm hỏng độ dài và hình dáng của chúng. Và bạn biết không, những ngón tay đó tạo ra những tiếng ồn cực lớn lúc chúng đập lên bàn, nhấn từng lời chị nói - chắc tương đương với cái lõi bánh quy trong các thỏi sô-cô-la.

KHÔNG THỂ (ầm) TIN ĐƯỢC (ầm) CÔ LẠI (ầm) LÀM TRÒ NÀY (ầm).

Tôi không cần liếc qua phòng cũng biết Martha, Quản lý hành chính, đang nhìn trân trối vào màn hình máy tính trước mặt, và hai con bé thử việc thì đang đào một số đường hầm tẩu thoát dưới gầm bàn. Đây là bài diễn tập tháo chạy thường xảy ra khi Renée nổi xung. Mà dạo gần đây, phải nói là chuyện này xảy ra khá thường xuyên. Tâm tính thường ngày của Renée vốn đã rất mong manh, chẳng cần gì mấy cũng ném được chị vào một cơn tam bành thứ thiệt rồi. Nhưng gần đây, ngay cả câu “Buổi sáng tốt lành,” cũng có thể rẽ thành hai hướng: một câu “Chào,” trở lại hoặc một bài thuyết dài rằng buổi sáng thì có cái quái gì mà tốt lành cơ chứ.

Tôi biết điều này. Thế nên tôi mới nói, “Ít nhất em không ngủ với chồng chị.” Amber kinh điển là thế đấy. Khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, dù là xấu nghiêm trọng hay tối nghiêm trọng, tôi bắt buộc phải làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn bằng một nỗ lực nói đùa. Nên nhớ là bắt buộc. Tôi thật sự không thể điều khiển được nó. (Cái vụ “Anh là cái taxi” cũng từ đó mà ra.) Rất nhiều tình huống suýt chiến tranh đã được tôi tránh đi bằng cách làm cho người khác cười hoặc ít nhất là nhếch mép. Tôi không đừng được. Tôi nghĩ điều này phát nguồn từ một niềm tin thâm căn cố đế rằng người ta sẽ ít có khả năng đánh chửi bạn hơn khi bạn đang cố làm cho họ cười.

Chỉ có điều, điều tôi vừa nói chẳng buồn cười một tí tẹo nào. Và chỉ vài giây sau câu nói ấy, lý trí của Renée bổ khỏi ngưỡng bình tĩnh.

“Cô. Nói. Cái. Gì,” chị rít, sốc đến độ không hét hay đập bàn gì được.

“Chỉ là một cuộc họp thôi mà, có phải lần cực khoái thứ hai của chị đâu,” tôi nói, rồi nháy mắt.

Thật sự, hoàn toàn không cần phải tiếp tục trêu chọc một phụ nữ mà đầu đã bừng bừng lên như thế, nhưng tôi hình như không dừng lại được.

Làn da không tì vết của Renée đỏ đến tận chân lông vì giận dữ. Tôi không biết là con người ta có thể chuyển màu đỏ đến như vậy mà không ngất xỉu.

“SAO CÔ DÁM NÓI NHƯ THẾ? CÔ TƯỞNG CÔ LÀ AI?” chị gào lên.

“Ôi, thú thật, chị Renée, em thừa biết chị muốn hoãn cuộc họp này mà.” Chúng tôi đang rơi vào một “hố đen” của sự hài hước - Renée càng bốc hỏa, tôi càng cố làm chị cười, và lại càng làm chị nổi điên. Cứ lẩn quẩn thế đấy.

“TÔI KHÔNG HIỂU VÌ SAO MÌNH LẠI TUYỂN CÔ!” Renée hét.

“Vì con chuột bạch thực tập làm chị thất vọng chăng?”

“SAO CÔ DÁM? MƯỜI NĂM NAY, TÔI ĐÃ CHỨNG KIẾN CÔ LƯỢN LỜ QUANH ĐÂY, KHÔNG LÀM MỘT CÁI GÌ NGOÀI ĂN SÔ-CÔ-LA. TÔI CHỊU ĐỰNG CÔ ĐỦ LẮM RỒI ĐẤY. ĐỒN ĂN HẠI.” Nói rồi, chị chụp lấy di động và áo khoác, hằm hằm bước khỏi phòng. Cánh cửa kính bị đóng đánh rầm một cái, mạnh đến nỗi chúng tôi đều tưởng nó phải vỡ tan ra rồi.

Mọi thứ trở lại im lặng và bất động sau tiếng cửa đóng.

Renée chưa bao giờ nổi khùng như thế với tôi. Chưa bao giờ chị nổi khùng như thế với bất cứ ai. Chưa hề. Ừ, thì chị la hét; ừ, thì chị ném đồ; nhưng trong 11 năm, tôi chưa bao giờ nghĩ chị sẽ giơ tay lên dọa ai. Thế mà trong một giây, tôi tưởng chị đã chuẩn bị tát tôi đến nơi.

Martha ngước mắt nhìn hai con bé thử việc cho đến khi chúng nhận ra là cần đi vệ sinh - cần cấp kỳ - và đứng dậy. Hai đứa cũng đóng cánh cửa trên có một dây phim và chữ WYIFF lấm tấm, nhưng rất khẽ thôi.

Martha và tôi cùng đứng dậy, đi dọc cái phòng trần cao đầy những bàn, tủ và kệ phim, đến cửa sổ. Toàn bộ khung cửa sổ chiếm gần hết một bức tường và có bệ cửa đủ rộng để ghé mông lên chính là điều tôi và Martha đang làm. Trong tất cả các văn phòng trong tòa nhà West Yorkshire Council này, phòng chúng tôi là đẹp nhất. Nó có tường trắng, thảm không phải màu be bình thường mà là màu xanh hoàng gia. Chúng tôi còn có poster phim đóng đóng khung trên tường. Khi làm toàn thời gian ở đây, bạn được chọn poster riêng cho mình. Renée có phim The Big Blue, Martha có Pretty Woman, tôi có Terminator 2. Theo năm tháng, các tấm poster khác đã đến rồi đi, nhưng anh chàng bơi lội, cô gái điếm và gã người máy vẫn bám chặt trên tường qua bao thăng, trầm, và những cơn bùng nổ của Renée.

“Mụ càng ngày càng tệ,” Martha nói, hơi xoay người để thu lấy toàn cảnh Leeds nhìn được từ độ cao này. Martha “người” hơn Renée nhiều. Con bé cao tầm tầm tôi, tóc ngang vai màu nâu lông chuột, mắt nâu lông chuột, da trắng tái thỉnh thoảng có đốm. Tôi thích Martha, nhưng không giống như kiểu tôi thích Renée. Renée đã tuyển tôi - cuối cùng cũng tuyển tôi - và tôi đã góp phần tuyển Martha. Hơn nữa, Renée chưa bao giờ tự mời mình đến nhà tôi ăn tối chỉ sau có nửa tháng làm việc chung, như Martha đã làm. Tôi cũng khá chắc Renée không bao giờ liên tục lục lọi các ngăn kéo của tôi để tìm nước hoa, son môi, băng vệ sinh hay các thứ mà phụ nữ thường mang theo người, như Martha vẫn làm.

“Ừ,” tôi đáp trả nhận xét của Martha rằng Renée đang càng ngày càng tệ, nhưng ngay lập tức cảm thấy có lỗi. Renée, dù sao, cũng là một bà sếp tốt. “Không biết tại sao thế nhỉ?”

“Vì mụ là một mụ Pháp điên,” Martha trả lời và giăng cái áo len đen chéo ngang ngực để nhấn mạnh mức độ điên của Renée. Hôm thứ Sáu, con bé đã bị chị hét thẳng vào mặt vì tôi không trả cái dập ghim. Và mặc dù Renée đã ra ngoài mua cho chúng tôi bánh ngọt “vì cả hai xứng đáng được như thế”, dù đã có một cuối tuần gián đoạn, Martha vẫn chưa quên hay tha thứ. Con bé không phải dạng dễ Q&T (quên và tha). Một lúc nào đó, sớm hay muộn, nó sẽ trả đũa Renée đến nơi đến chốn.

“Không, Renée cũng được mà. Chỉ không hiểu bà ấy đang lo lắng bực bội cái gì,” tôi nói. Ngay cả sau màn trình diễn vừa rồi tôi vẫn trung thành với Renée dữ dội.

Martha nhún vai. “Chắc sẽ sớm biết thôi. Em phải làm một cuộc chạy trốn với sô-cô-la đây, sáng nay tự nhiên thèm Flake thế chứ.” Nó ngừng lại, suy nghĩ về lựa chọn sô-cô-la của mình. “Mà thôi, bỏ đi, em sẽ làm một cú Renée, mua ít bánh ngọt, cà phê và, quỷ tha ma bắt, ít trứng cá hồi, rượu sâm-panh và ghi hóa đơn đỏ.

“Bà ấy không bao giờ làm thế!”

“Không bao giờ gì chứ,” Martha nói. “Mụ ấy làm thế suốt.”

“Khôn lỏi đấy,” tôi nhận xét, không có ý nói về việc vi phạm chỉ tiêu của Renée. Đây là chiêu trả thù của Martha: cho tôi biết bí mật nho nhỏ của Renée để tôi làm theo, và khi Renée thấy thế, chị sẽ không nói được lời nào, và điều đó sẽ thiêu đốt tâm hồn chị.

Mặt Martha toét thành một nụ cười rộng ngoác vì biết mình vừa bị bóc mẽ. “Được rồi, hơi lộ quá. Nhưng em sẽ trả thù mụ theo cách khác, chỉ phải vòng vèo hơn tí thôi.”

Thay vì trả lời, tôi chăm chăm nhìn ra Leeds. Những tòa nhà nhấp nhô, những màu sắc và sắc độ trải dài ra mãi. Một bức tranh chắp vá của những mảnh đời. Một đường chỉ đây đó giữ cho chúng nối với nhau. Một số mảnh đắp lên nhau, số khác lại chỉ khẽ chạm thông qua những mảnh khác nữa của bức tranh.

Mắt tôi nhìn ra bức tranh toàn cảnh, nhưng tôi biết nếu đứng ở một chỗ nhất định, dài cổ và căng lòi mắt ra, tôi có thể nhìn thấy văn phòng của Greg. Hắn làm việc cách đây mười phút đi bộ dọc đường Wellington, trong tòa nhà Yorkshire Chronicle, làm giám đốc chuyên san tờ phụ bản bóng bẩy của tạp chí Sunday Chronicle, tờ SC.

“Không sao chứ, chị yêu?” Martha hỏi.

Tôi quay ánh nhìn lại phía con bé, nhận ra cả hai đã ngồi trong im lặng được một lúc. “Không sao. Chỉ hơi lấn cấn một chút về Renée, thế thôi.”

Martha gật đầu vẻ thông cảm. “Chị vừa làm tình, phải không?”

Tôi điều chỉnh lại khuôn mặt mình để trông không:

1. Tội lỗi.

2. Choáng vì con bé đoán ra.

3. Giống như tôi vừa làm chuyện đó. tôi đáp.

“Bà vừa làm chuyện đó, thế nên bà mới xử sự như đồ điên ấy.”

“Xử sự như điên làm sao?”

“Làm sao cái gì? Ăn nói cái kiểu đó với Renée chứ làm sao. Dù sao thì, nó cũng lồ lộ trên mặt bà kia kìa. Bà đã chay tịnh hàng thế kỷ rồi và giờ thì trông rõ là vừa được làm chuyện đó đến nơi đến chốn. Trông rất chi rạng rỡ ấy.”

Tôi cười to. Martha đúng là đồ câu kéo, nhưng lần này con bé đã bắt được mẻ lớn.

“Có, đúng không?” Martha hỏi tới. “Bà có làm chuyện đó.”

“Có thể,” tôi trả lời.

Mắt Martha sáng lên. Nó nhảy khỏi bậu cửa, cái áo len bay bay để lộ lần áo cánh trắng bên trong. Martha nhảy chồm chồm trước mặt tôi. “Thế nào, kể thêm đi. Hắn có qua được Thử thách Bốn-Mươi-Tám-Giờ không?”

Con bé đang nói tới lý thuyết của tôi, rằng không cuộc tình một đêm nào đích thực là cuộc tình một đêm nếu gã trai không gọi lại sau 48 giờ xảy ra sự vụ. Một số người, như Jen, cho rằng bọn đàn ông có một thời gian biểu khác và rằng tôi phải cho bọn ấy 72 giờ. Xin lỗi, nhưng bất cứ gã nào có thể đợi được đến ba ngày sau khi chia sẻ với bạn một sự thân mật nhường ấy, thì, chậc, đúng là hắn chẳng hứng thú gì bạn rồi. Bởi vì chẳng thằng cha nào đợi được đến 48 giờ để gọi điện cho một cô gái nếu hắn thật sự thích cô ta.

Greg không qua được thử thách đó. Dĩ là thế, nhưng cái cách hắn nhìn tôi ở bếp, thật lâu, thật đắm đuối, thoáng qua trong tâm trí lúc tôi nói “Không”.

“Vậy chị lo là sẽ không gặp lại hắn nữa?” Martha hỏi.

“Ô không, chắc chắn còn gặp lại chứ. Thật ra là ngay tối nay, với vài người bạn nữa, tại một bữa tiệc sinh nhật.”

“Thế thì có vấn đề gì?”

“Ai nói có vấn đề gì đâu?”

“Thì, chị không có vẻ gì như đang nhảy múa trên bàn cả, đúng không?”

“Có thể.”

“Mà nói tóm lại, với chị, Amber ạ, chẳng lúc nào là không có vấn đề cả.”

“Oi.”

Martha đảo mắt. “Thật thế chứ còn gì nữa? Nhưng cũng không phải lỗi của chị, chỉ là chị suy nghĩ nhiều quá đấy thôi mà.”

“Nào, chỉ là... không biết nữa, cũng khá phức tạp.”

“Phức tạp vì hắn là bạn trai của bạn chị hả?”

“Không.”

“Phức tạp vì hắn đã có vợ/ có bồ/ gay/ thuộc thể loại giết người hàng loạt?”

“Không cái nào trong số đó.”

“Thế thì phức tạp vì cái gì?”

Nếu tôi chưa nói cho Jen thì tôi cũng không kể cho con bé này nghe được, đúng không? Hơn nữa, Martha biết Greg. Khá rõ. Mà đã biết Greg rồi, bạn sẽ biết hắn không phải là người tử tế. Về căn bản là tốt? Ừ. Nhân hậu? Một trăm phần trăm. Nhưng tử tế? Không. Martha biết điều đó. Nó - và cả Renée nữa - nghĩ Greg là con của quỷ Satan. Tôi mà nói thì Martha sẽ gọi ngay đến một ông thầy trừ tà ma còn nhanh hơn tôi kịp chớp mắt ấy chứ. Một lần con bé trả lời điện thoại hộ tôi, và Greg, tưởng là đang nói chuyện với tôi, đã nói, “Ê chim, anh sẽ vắt em lên đùi và phát cho vào mông vì tội đến muộn đấy nghe chưa.” Martha ngay lập tức đề nghị kiếm cho tôi vài gã bạn cao to đến tẩn Greg một trận. Ngay cả khi tôi cam đoan với con bé là hắn chỉ đang đùa thôi, nó vẫn khăng khăng là nó không đùa đâu. Martha và Renée, cả hai đều đang mong chờ một cái cớ để cho Greg một trận, và đây rất có thể là cái cớ đó.

Tôi nhún vai thay câu trả lời cho câu hỏi của Martha về điều gì phức tạp.

“Thấy chưa, em nói đúng mà,” Martha nói, “chị suy nghĩ quá nhiều.”

Có thể con bé nói đúng - Greg lúc nào cũng buộc tội tôi như thế, nhưng nếu tôi mà suy nghĩ đủ nhiều vào buổi tối thứ Sáu đó thì đâu đến nỗi sa vào đám rắc rối này, phải không nào?

*

Tối thứ Sáu.

Tối thứ Sáu không phải là đỉnh điểm của nhiều năm tán tỉnh, trông ngóng và chờ đợi đối với tôi. Tôi không biết Greg sao, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về hắn như thế. Chưa hề. Dĩ nhiên, giờ tôi có nói cũng chẳng ai tin.

Sau khi nghĩ hắn là một “tên khốn”, tôi đã làm rõ mình không phải quà tặng kèm hay phần thưởng hắn giành được bằng cách để yên cho bạn thân nhất của tôi hẹn hò với bạn thân nhất của hắn. Tôi liên tục vặn sườn hắn và từ chối đong đưa với hắn. Không một tí gì. Hắn thử vài lần, vì không đừng được, nhưng để đáp trả tôi chỉ đảo mắt hay tặc lưỡi. Một lời bóng gió đa nghĩa nhỏ nhất cũng bị đáp trả bằng sự nhạo báng khó chịu. Khi tôi bắt đầu hẹn hò người khác, Sean, một vài tháng sau khi gặp Greg, hắn đã hiểu rõ thông điệp: tôi không hứng thú. Chúng tôi có thể tiếp tục làm bạn bè. Tối thứ Sáu, do đó, chỉ là một buổi tối như bao buổi tối khác với tôi.

Tôi gặp Greg ở trạm xe buýt khoảng bảy giờ tối. Hắn vừa đi Sheffield cả ngày để làm phóng sự chuyên đề cho tạp chí. Tôi nhận ra hắn ngay khi rẽ từ đường New York ra trạm xe. Hắn đeo túi chéo, áo khoác dài tới gối cài đủ khuy, cổ áo len xanh lộ ra ngoài. Tay hắn thọc sâu vào túi, chóp mũi đỏ lên vì lạnh và hơi thở cong vút bay đi như những cuộn khói trắng. Rõ ràng hắn đã đợi được một lúc nhưng không có vẻ gì phiền hà cả.

Nếu việc Greg rảh vào một tối thứ Sáu chưa cho tôi biết buổi tối sẽ kết thúc ra sao, tâm hồn việc xảy ra tiếp theo nhẽ đã phải làm được điều đó: hắn đặt bàn tay dịu dàng gần như che chở, lên eo tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại và cúi xuống hôn lên má. Nụ hôn kéo dài hơn cần thiết một tích tắc thôi, như thể Greg đang cố bám lấy khoảnh khắc đó. Rồi hắn vùi mặt vào mái tóc đen dài đến má của tôi và ôm quanh người tôi sát lại trong khi hít vào thật sâu.

“Ê... ê, ngửi tóc em đấy hả?” tôi hỏi. Có người đã từng đùa rằng tôi có mùi và tôi bị ám ảnh về việc ấy từ đó đến giờ. Những lời nói đùa luôn là lời nói đùa trừ khi sếp của bạn đưa bạn ra ngoài để nói nhỏ chuyện vệ sinh cá nhân - tôi không hưởng ứng vụ đó lắm.

Greg cười to. “Anh chỉ kiểm tra xem em có cần ép lại tóc không thôi. Anh đây mà không nói em thì ai nói

Tôi đã vui vẻ vỗ vai Greg, lắc đầu với hắn, rồi dẫn đường hai đứa đến rạp chiếu riêng của West Yorkshire Playhouse.

Sau một buổi chiếu miễn phí vì công việc (việc của tôi, không phải của hắn), chúng tôi đi uống một ít và ăn tối, rồi thấy mình đang đứng ở vỉa hè bên ngoài nhà hàng. “Về chỗ anh chơi tí không?” Greg hỏi.

Tôi chỉ muốn về nhà chứ không muốn đi bộ đến nhà hắn ở tận Hyde Park (lúc nào Greg cũng bắt cả hai đi bộ về đó), ngồi tán dóc với cậu bạn cùng nhà không-phải-Matt của Greg. Tôi muốn thay quần áo, xem TV một tí rồi đi ngủ. Dĩ nhiên tôi không thể nói thế được nên giả vờ nhìn đồng hồ, phát hiện ra mình không theo đồng hồ và giật tay xuống trước khi hắn kịp nhận ra tôi đang làm gì. “Nói thật là,” tôi nói, “cũng muộn rồi, em nên về thôi. Em sẽ bắt xe buýt.”

Greg ngó đi, nỗi thất vọng của hắn sôi lục bục trong bầu không khí buốt giá quanh chúng tôi. Ồ, tôi đã nghĩ, anh chàng có chuyện gì muốn nói với mình đây. Hóa ra là vì thế mà hắn rảnh tối thứ Sáu. Hóa ra là vì thế mà hắn muốn buổi tối cứ kéo dài ra.

“Hoặc,” tôi nói, “anh có thể về chỗ em. Ngủ lại cũng được.”

“Thật á?”

“Dĩ nhiên. Anh gần như đã sống trong cái phòng còn trống còn gì. Nhưng buổi sáng đừng có đánh th... BUÝT!” Và hai đứa ù chạy ra xe.

Khoảng một tiếng sau, chúng tôi vẫn đang ngồi trên sàn phòng khách, mở nhạc làm nền trong khi nói chuyện về những thứ chung chung mà chúng tôi vẫn nói với nhau. Hắn chưa hề thốt ra một lời gì có vẻ, dù chỉ là hơi hơi úp mở. Tôi thì đã biết về những người hắn phỏng vấn hôm nay ở Sheffield; biết mẹ hắn vừa mua một bộ xoong chảo mới; biết anh trai hắn đang sống ở Úc có thể về nhà vào dịp Noel tới; rằng hắn vẫn đứng sau Matt trong bảng xếp hạng các bàn thắng ghi được trong mùa này. Bộ pyjama và chăn nệm đang vẫy gọi tôi còn tôi thì vẫn đang nghe những chuyện trời hỡi của Gregory. Chúng tôi tuột vào im lặng. Tôi bắt đầu gỡ cái nhãn chai bia của mình, Greg nhìn chằm chằm cốc cà phê của mình một lúc rồi bắt đầu cắn cắn cạnh ngón tay cái. Tôi đập tay Greg - đúng như lời hắn đã dặn - hắn giật mình, im lặng trả lời bằng một nụ cười nửa miệng vẻ hối lỗi và thay vì cắn, luồn tay vào mái tóc.

Mái tóc của hắn. Mái tóc đen xanh, dài chấm vai. Phụ nữ rõ ràng thích những mái tóc mềm - số kịch bản và sách vở tôi từng đọc về nhân vật nam có mái tóc mềm nhiều kinh khủng khiếp - nhưng tôi vẫn thấy như vậy là lệch lạc. Cũng như món sô-cô-la Sữa Cam vậy. Tôi thích sô-cô-la sữa. Tôi thích cam. Nhưng kết hợp với nhau, hoàn toàn lệch lạc. Cũng như thế với con trai tóc dài. Tôi thích tóc dài. Tôi thích con trai. Nhưng đi chung với nhau, lệch lạc ớn xương.

Trong lúc tôi nghĩ vậy thì Greg bắt đầu cười. Kinh dị, tôi tự hỏi liệu hắn có đọc được tâm trí của tôi và nghĩ tôi ghen ăn tức ở không.

“Anh cười gì?” tôi hỏi.

Hắn lắc đầu. “Có gì đâu.” Trận cười cố nín làm rung cả hai vai và thoát khỏi khóe miệng đang ngậm chặt.

Tôi đẩy hắn. “Cái giiiii?”

Greg khúc khích cười vào cốc cà phê một lúc nữa, rồi giằng mắt khỏi thứ chất lỏng ấy, nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói, “Em có muốn biết thật không?”

“Có.”

“Được rồi.” Hắn ngập ngừng, hít một hơi thật sâu, nín thở. “Anh đang nghĩ, ‘giờ mình mà hôn Amber thì có buồn cười không nhỉ?’”.

“Việc đó có gì mà buồn cười?” tôi trả lời. “Anh hôn em suốt còn gì... Hay... em bốc mùi thật hả? Hôn em làm anh buồn nôn và như thế là buồn cười vì em không nhận ra phải không?” Tôi đặt chai bia uống dở xuống, giơ tay lên ngửi. Một chút Hugo Woman và Dermalogica dưỡng ẩm; ngoài ra, chẳng có gì.

Mắt Greg đảo vòng tròn như thể tôi đã bỏ qua một điều gì đó quá rõ ràng, như thể hắn không tin được là tôi có thể ngốc đến vậy. Gần như trong một đoạn phim quay chậm, hắn đặt cốc cà phê xuống, rướn tới trước và ấn môi lên môi tôi, những ngón tay vuốt ve mặt tôi còn lưỡi thì rẽ môi tôi tôi, và tôi đã quên mất hôn là như thế này đây. Mềm, ấm, dịu dàng.

Cuối cùng Greg cũng thả tôi ra, ngồi lui lại. Im lặng. Im lặng khi Greg nhìn tôi và tôi nhìn lại hắn, người từng-là-bạn-tôi. Người từng là bạn tôi, với khuôn mặt đầy vẻ e sợ. “Em giận anh à?” cuối cùng hắn hỏi bằng một giọng thật nhỏ.

Tôi có giận hắn không? Không, tôi chỉ choáng thôi. Choáng, trên tất cả những cảm xúc khác, là choáng. Tôi từ từ di chuyển đầu sang hai bên.

“Anh về nhé?” Greg hỏi.

Tôi lại lắc đầu, lần này nhanh hơn. Không. Không. Hắn không thể phá hoại một tình bạn kéo dài ba năm rồi cứ thế bỏ đi được.

Một nụ cười toét nở trên mặt Greg. “Vậy làm lại nhé?”

Tôi rướn tới và hôn hắn. Tôi phải thử lại lần nữa. Tôi bị choáng, nhưng ào đến sau cơn choáng váng ấy là sự thèm khát. Và chẳng bao lâu, cái thứ gọi là sự thèm khát này đã lấn át mọi cảm xúc, mọi ý nghĩ. Hắn kéo tôi lại gần, tay hắn đã ở dưới áo tôi, vuốt ve da thịt tôi. Hắn hiểu cơ thể tôi như có “tay trong”, như có sách hướng dẫn chi tiết:

1. Đập vỡ hàng rào phòng thủ của Amber thành nhiều mảnh

2. Ngả cô ấy xuống sàn

3. Tăng nhiệt độ lên gần nhiệt độ sôi

4. Khuấy rồi vuốt ve nhẹ nhàng đến khi cô ấy tan chảy thành một bể khao khát khổng lồ

5. Ngấu nghiến tùy thích

Greg đẩy tôi xuống sàn, cởi áo cho tôi và phủ lên bụng tôi những cái hôn dịu dàng. Hắn tháo khuy quần jeans của tôi, hôn từng phân da thịt lộ ra... và rồi, khi chạm tới khuy cuối cùng, Greg ngừng lại, mặt hắn là một bức tranh mơ màng của khao khát và thỏa mãn.

“Em có chắc muốn làm chuyện này không?” Giọng hắn nghẹn vì thèm khát.

Hỏi cái gì lạ vậy? Tôi tự hỏi trong im lặng khi mắt chúng tôi chạm nhau. Dĩ nhiên làm sao tôi chắc được cơ chứ!

Hãy đặt chuyện ngủ với một người bạn sang một bên, một chút thôi. Đây là một bước dài. Tôi đã sống 18 tháng nay không quan hệ. Và, sau 18 tháng, bạn phải cẩn thận xem mình đi với ai: cứ vội vội vàng vàng nhảy lên giường rồi không khéo lại phải tạo hiện trường giả chết, thay đổi danh tính và chuồn thật xa ra nước ngoài để chạy trốn.

Mặt khác, 18 tháng không sex là 18 tháng không được vuốt ve, không được nói ngọt, không được thèm khát. Sau hàng tháng, hàng tháng trời ăn uống khỏe mạnh; sơn một năm thực đơn tình dục chỉ có cần tây, xà lách và phô mai gạn kem, giả sử bạn được mời ăn một cái bánh kem tuyệt diệu nhất trên đời, cái bánh với thứ mứt tươi nhất, dẻo nhất, kem bông mịn nhất, vỏ bánh giòn nhất, bạn sẽ nói gì? “Không, cảm ơn, em đang ăn kiêng” hả?

Tôi nhổm dậy, kéo áo của tôi và áo của hắn bằng một tay, tay kia giơ về phía hắn.

Tôi chưa bao giờ giỏi khoản ăn kiêng.