Tối nay, chúng tôi sẽ nói với Jen và Matt. Ý nghĩ này nhảy nhót chiêm chiếp trong đầu tôi như một chú chim sơn ca loạn xị (nghĩa là trạng thái tinh thần tôi thực sự như một chú chim sơn ca). Chúng tôi sẽ công bố chính thức tối nay.
Chúng tôi đã ở bên nhau được bảy tháng. Mới chỉ bảy tháng thôi, nhưng đôi khi, chỉ cần sau bảy tháng, bạn đã có thể chắc chắn. Và tôi đã chắc chắn. Thậm chí sau cả một năm với Sean, tôi cũng không có được cảm giác này. Hầu như đêm nào gặp nhau chúng tôi cũng làm tình, nhưng nó còn mang ý nghĩa hơn thế. Chúng tôi không dùng tình dục là cách chủ yếu để giao tiếp, chúng tôi còn nói chuyện. Thật dễ dàng và tự nhiên. Bây giờ, Greg đã biết tất cả mọi chuyện về con người tôi. Anh biết cả những chuyện mà đến anh trai tôi cũng không biết, tôi đã trao anh một phần con người tôi mà không ai có được. Bí mật đau lòng giữa ba người bây giờ đã thành bốn và tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Nó cũng không còn đè lên tôi nữa. Tôi có thể kể cho anh hầu như mọi thứ. Và như thế anh hiểu rằng tôi tin tưởng anh hoàn toàn, anh có phần quá khứ của tôi mà chỉ hai người biết, anh thôi không còn bám sát lấy tôi nữa. Anh thư giãn, chấp nhận rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh và thậm chí sẽ quay lại ngay cả khi anh ngó nghiêng những cô gái khác. Thậm chí tán tỉnh họ, hiển nhiên là khi tôi không ở bên cạnh, nhưng anh sẽ quay trở lại là Greg mà tôi đã biết và đã yêu và điều đó thật tuyệt. Ờ, không hẳn là tuyệt, nhưng tôi thích nghĩ thế để thấy anh trở nên tội nghiệp thế nào. Người ít tính xấu hơn trong hai người.
Chúng tôi chỉ còn phải tiến thêm một bước nữa là công khai quan hệ của mình với Matt và Jen, và sau đó mọi chuyện sẽ trở nên hoàn hảo. Vậy nên đêm nay, chúng tôi sẽ nói với họ. Đêm nay. Đêm cuối cùng của Liên hoan Phim.
Liên hoan đã diễn ra thật tuyệt diệu. Chúng tôi chỉ vướng phải một vài trục trặc nhỏ. Thêm vào đó, Martha và Renée cũng chỉ có hai lần cãi vã - một phép màu - và tôi đã bảo Martha đi kiếm ngay một chút sô-cô-la trước khi hai người họ kịp nổ tung. Đêm nay là dạ hội. Tất cả những bộ phim xuất sắc nhất sẽ nhận giải và tôi sẽ phải hóa trang như nhân vật trong bộ phim mà tôi . Tôi nhìn chiếc váy đang treo sau cánh tủ quần áo trong phòng khách sạn, vẫn còn đang nằm trong túi bọc màu đen.
Martha, Renée và tôi luôn có phòng ở cùng khách sạn với các vị khách mời và báo giới vào đêm đầu tiên cũng như đêm cuối cùng của Liên hoan. Hai tuần cuối, như thường lệ, hầu như tôi chỉ sống ở đây vì nhiệm vụ của tôi là để ý đến tất cả các giám đốc, nhà sản xuất, biên kịch tham dự Liên hoan.
Năm nay chúng tôi đổi khách sạn. Thường thì chúng tôi sẽ ở Holiday Inn nhưng năm nay tôi xoay xở thương lượng được với Queens Hotal. Ở đây có phòng dạ hội khổng lồ, cực kỳ hoàn hảo cho đêm gala của chúng tôi.
Đêm qua, khi tôi rời nơi đó thì phòng dạ hội đã rất lộng lẫy rồi. Sân khấu để các nhà làm phim lên nhận giải từ các khách mời danh dự đa được dựng lên. Những ngôi sao bạn treo lơ lửng trên trần, những món đồ trang trí lớn với những bức ảnh kiểu Andy Warhol của những bộ phim nổi tiếng trang hoàng trên các bức tường. Phục vụ bàn hóa trang theo kiểu những người chỉ chỗ trong các rạp chiếu phim, cổ đeo hộp toòng teeng thay vì mang theo khay phục vụ.
Hôm nay, Martha, Renée và tôi được nghỉ buổi chiều để chuẩn bị cho gala. Tôi dành cả chiều để ngủ và sau đó đến tiệm làm tóc. Martha cũng đến. Nhân vật phim con bé chọn là Marilyn trong phim The Seven Year Itch và nó đã hóa trang gần như y đúc. Con bé thuê cả váy, thậm chí còn cắt cả tóc và nhuộm nữa. Một sự hi sinh to lớn vì công việc.
Renée từ một phụ nữ thon thả đã thành một bà bầu nặng nề thì hóa trang thành Mia Farrow trong Rosemary’s Baby. Tôi đã cố giải thích sự ngốc nghếch của chuyện này: suýt nữa thì tôi buột miệng bảo “rước vạ vào thân” nhưng chị vẫn muốn mặc một chiếc váy xinh xắn của thập niên 60. “Một người đàn bà có bầu với quỷ đấy.” tôi nhắc. Nhưng chị không thèm nghe. Chỉ có tôi là một người bình thường.
Tôi liếc nhìn chiếc váy của mình. Tôi sẽ là Holly Golightly trong Breakfast at Tiffany’s. Tôi đã kiếm được một chiếc váy đen hoàn hảo. Nó rủ xuống người tôi, đến tận mắt cá chân và tôn lên những đường cong trên cơ thể. Nó chỉ không có những đường xẻ như váy của Holly, còn lại thì giống y. Tôi cũng đã có cả đồ trang sức kim cương giả - vòng cổ, hoa tai, vòng tay, cặp tóc - găng tay dài, giày cao gót đen và tẩu thuốc dài. Đến lúc làm xong tóc thì trông tôi không khác gì một minh tinh màn bạc đã thành thông lệ, Matt và Jen sẽ đến vào đêm cuối cùng của Liên hoan. Họ tự đặt phòng trong khách sạn.
Greg được mời theo tiêu chuẩn báo chí nhưng hầu như toàn ở phòng tôi trừ khi anh bị kéo đi. Vậy nên anh cũng đặt một phòng để cánh báo chí tiện gọi. (Sean chẳng bao giờ đến Liên hoan, không phải vì không được mời mà vì anh không thích.) Đêm nay, sau phần phát biểu và trao giải, Greg và tôi sẽ ngồi với Matt và Jen và công khai mọi chuyện. Từ mai, tôi sẽ được nghỉ. Chúng tôi sẽ được nghỉ.
Nghỉ. Mười ngày. Với Greg. Anh đã sắp xếp hết, xin Renée cho tôi xổ lồng, không cần phải chăm nom việc dọn dẹp mọi thứ, rồi đặt một chuyến du lịch chín ngày kinh điển. Chuyến du lịch sô-cô-la. Chúng tôi sẽ đến Lillie, Bỉ, Thụy Sỹ. Anh nói lần khác chúng tôi sẽ đi Mexico và Ghana. Và toàn bộ kế hoạch này, mãi cách đây hai ngày anh mới nói với tôi, mãi tận thứ Tư vừa rồi, vì anh không muốn mạo hiểm với việc tôi sẽ chùn bước.
Tim tôi trễ một nhịp. Tôi ngừng dỡ đồ, ngồi lặng trên giường, tay bám chặt chiếc túi trang điểm. Người yêu hoàn hảo của tôi.
Cho đến khi yêu Greg, tôi nghĩ là tôi đã hiểu được mình mong muốn những gì trong một mối quan hệ. Anh có chiều sâu. Thật sự có chiều sâu. Anh không phải một loại sô-cô-la nào cả, anh là một hộp tất cả các loại sô-cô-la trên thế giới này. Tôi đã biết thế, nhưng vẫn cứ bị ngạc nhiên.
Bây giờ tôi đã có thể ngủ. Trước khi có Greg, tôi cũng ngủ, nhưng bây giờ tôi có thể ngủ liền một mạch. Tôi không còn thức dậy lúc bốn giờ sáng và nằm ngẫm ngợi, lo lắng, sợ hãi, và rồi lại ngẫm ngợi, lo lắng, sợ hãi luẩn quẩn như trước nữa. Sự luẩn quẩn ấy phá hủy con người tôi. Mình có nên cưới Sean không, chỉ cần vượt qua được chuyện Jakie Brown và những thứ kiểu “mình không tin vào hôn nhân”? Mình có nên tử tế hơn với bà H vì, gì thì gì, bố cũng yêu bà ta? Mình có nên nhận công việc ở Liên hoan phim London không? Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy mãi. Không có Greg. Nhưng bây giờ, nếu có tỉnh dậy giữa đêm, tôi chỉ việc cuộn mình lại và ngủ tiếp.
Đó không chỉ đơn thuần là có người yêu, đó là có Greg. Tất cả những miếng sô-cô-la trong chiếc hộp đủ loại ấy đã làm cho Greg thành Malterser của tôi, loại sô-cô-la tôi thích nhất. Greg là Malterser của tôi và tôi có thể ở bên anh mãi. Tâm hồn tôi được nghỉ ngơi. Tôi thấy bình yên.
Tôi nằm lên giường, dang rộng hai tay. Tôi chưa bao giờ hiểu được tình yêu là thế này đây. Tuyệt vời gần như sô-cô-la vậy. Liệu tôi có dám nói là còn tuyệt hơn cả sô-cô-la không nhỉ? Không, không thể. Không gì hơn được sô-cô-la. Nhưng tình yêu, mối tình này tuyệt cũng phải 99% như sô-cô-la. Trời ơi, phải là 99,99%.
“Như quý vị thấy, tôi sắp có em bé,” Renée nói.
Renée đang đọc bài phát biểu của mình, bài cuối cùng trong Liên hoan. Chị bừng sáng và rạng rỡ trong chiếc váy ngắn chữ A màu cam và trắng của những năm 60. Nó càng nhấn vào chiếc bụng bầu. Chị đội một mái tóc giả vàng hoe cắt ngang. Trông hệt như Rosemary. “Bất chấp những tin đồn trái ngược, đây không phải là con của quỷ,” Renée thêm vào.
Ba trăm người trong phòng dạ hội cười khúc khích. “Tôi sẽ rời khỏi vị trí Tổng Phụ trách Liên hoan trong thời gian nghỉ sinh. Tạ ơn trời, những gì tôi có còn hơn cả một sự thay thế. Tất cả quý vị đều đã làm việc với cô ấy, thương lượng với cô ấy và đôi lúc bị cô ấy nhiếc móc nữa. Và đây, đương nhiên, Tổng Phụ trách ủy quyền Liên hoan của chúng ta, Amber Salpone.” Người tôi lạnh toát. Renée không hề báo trước cho tôi chuyện này. Hầu hết mọi người không thích việc này. Họ nghỉ đẻ và phun ra rằng người thay thế làm việc thật be bét để mọi người đều sẽ được nhắc nhở về thời kỳ hoàng kim người đó đã làm. “Nào Amber, bước lên đây nào,” Renée tán dương.
Tôi bước lên trước một cách khó khăn - chiếc váy Holly Golightly rất ít co giãn.
“Đây là người phụ nữ mà quý vị sẽ phải nâng cốc, chúc mừng và đối xử tốt,” Renée nói, xòe những ngón tay về phía tôi như thể tôi là một giải thưởng của Liên hoan.
Tôi nặn ra một nụ cười. Tay mình phải làm gì nhỉ? Mình nên nhìn vào đâu? Mình không quen với việc này chút nào. Cũng không chắc là mình có thích thế này không nữa. Dù là mình đã mơ ước đấy nhưng mình không muốn làm trung tâm của ngần này sự chú ý.
Tôi nhìn vào đám đông, một biển những Marylin, Bogart, Holly, Chaplin, Halle, Denzil và, khá mờ nhạt, một nàng công chúa Lea. Người đầu tiên khóa chặt ánh mắt tôi là Anh chàng Ngửi Sô-cô-la, mặc như Will Smith trong Men in Black. Anh ta làm tình nguyện viên của Liên hoan và chúng tôi đã có một khoảnh khắc kinh khủng khi anh ta nhận ra tôi là ai và tại sao tôi biết những bộ phim của anh ta. “Rõ là em xem rất nhiều phim,” anh ta nói vậy.
Anh ta hấp dẫn, đúng vậy, nhưng không còn ảnh hưởng đến tôi như trước. Tôi không còn ở thế thất trận như lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau nên bây giờ chỉ còn một chút phòng thủ điều đó cũng không thể ngăn được anh ta gắng tán tỉnh tôi buổi chiếu phim hôm trước. Anh ta chạm vào cánh tay tôi và rủ tôi đi uống sau buổi chiếu phim. Anh ta lại đứng sát tôi và tôi lại kinh ngạc khi nhận ra làn da ấy mềm mại ra sao và đôi mắt màu hạt dẻ ấy cuốn hút đến thế nào. Nhưng, tôi không còn hoang mang như trước nữa. Tôi đã có Greg. Người đàn ông này tuyệt vời, nhưng không phải là Greg.
“Không,” tôi trả lời.
“Thôi nào, một lần thôi.”
Tôi lắc đầu và như một phản xạ, anh ta đang nở một nụ cười, dợm nói tiếp câu gì đó nhưng rồi nụ cười cứng lại trên mặt. “Bạn trai em có phải anh chàng da trắng tóc đen dài nhìn như là đang chuẩn bị đánh nhau không?” anh ta hạ giọng hỏi.
“Có lẽ đúng đấy,” tôi trả lời, có chút bối rối.
“Thú vị thật. Được thôi, anh sẽ không chạm vào người em nữa và sẽ mời em đi lần khác vậy.”
Tôi quay lại và thấy Greg đang phóng một tia nhìn đầy ác cảm vào cách cư xử của Anh chàng Ngửi Sô-cô-la. Tuy vậy, điều này cũng không ngăn được chúng tôi cười và anh có vẻ hài lòng về tôi. Tôi cười toe toét với anh và lùi ra khỏi ánh đèn sân khấu.
Renée kết thúc bài phát biểu, các giải thưởng đã được trao hết. Sau các bài phát biểu là màn tán chuyện điên cuồng. Tôi phải nói chuyện với cả đống người và xếp lịch họp cho thời gian Renée vắng mặt; người thì cần thể hiện lòng tự trọng của mình vì họ không nhận được giải xứng đáng theo ý họ; người khác vẫn muốn tán chuyện khi ánh sáng đã được hạ bớt và nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ trong căn phòng dạ hội huyền ảo chật ních những nhân vật huyền thoại.
Khi thoát được khỏi cuộc nói chuyện cuối cùng, tôi đứng ở chân sân khấu, quét mắt khắp phòng để tìm một tên Mafianoso trong phim Bố già, Bridget Fonda trong Single White Female và, ừ hừm, James Bond. Hay nói cách khác dễ hiểu hơn là Greg, Jen và Matt.
Người đầu tiên tôi thấy là Greg. Anh mặc một bộ com-lê đen, áo sơ-mi trắng, cà-vạt đen. Anh đứng một mình, dựa vào cột, mắt nhìn vô định. Tôi muốn ghi lại hình ảnh của anh lúc này quá. Mái tóc bồng bềnh, người anh gần như tựa hẳn vào cột. Nhìn anh thật nổi bật trong bộ đen và trắng. Tôi sẽ viết điểm này vào trong kịch bản của tôi. Người đàn ông tựa vào cột, ủ rũ. Và hấp dẫn. Thực sự hấp dẫn.Greg ngẩng lên khi tôi lại gần, khuôn mặt anh sáng lên với nụ cười. Tôi vòng tay qua cổ anh.
Này, mình đang ở chỗ đông người đấy nhé,” anh nhắc tôi, đôi mắt Minstrels lấp lánh khi dán chặt vào tôi, từng xăng-ti-mét trên cơ thể tôi.
Tôi nhún vai. “Em không quan tâm. Anh là người yêu của em và không quan tâm họ sẽ nói gì.”
Greg nở một nụ cười rạng rỡ. “Jen và Matt phải đi lấy thứ gì đó trong phòng. Thực ra anh nghĩ là họ không thể kiềm chế được lâu hơn nữa nhưng... em thể hiện thật tuyệt vời đấy. Rất kinh ngạc, thật sự là thế.”
“Đương nhiên,” tôi trả lời ngạo nghễ. “Chứ anh chờ đợi một màn biểu diễn kém hơn à?”
“Em bực đấy à,” anh nói và định vuốt má tôi.
“Không. Chỉ hạnh phúc thôi.” Và đang nóng lòng được nhổ rễ khỏi Liên hoan đầu tiên của tôi.
“Và xinh đẹp nữa,” anh trả lời.
“Em không định nói gì thêm nữa đâu nhé,” tôi đùa.
Tại tôi lại được rót vào một lô những lời có cánh nữa. Tôi vuốt mấy sợi tóc xòa xuống khuôn mặt anh và nhìn đôi mắt màu sô-cô-la của anh. “Em đang đắn đo về chuyện sống chung,” tôi bắt đầu.
Greg cứng người lại. Tim anh đập nhanh đến mức tôi có thể cảm nhận được nó dưới ngực mình.
Có lẽ mình nên tự giải quyết chuyện này. Tôi đã nghĩ mãi về chuyện này trong suốt mấy tuần cuối. Mỗi lần đi ngủ không được nhìn hoặc nói chuyện với anh, tôi lại nghĩ đến việc làm thế nào để luôn có anh ở bên mình.
“Và em định nói là em sẽ làm thế nếu anh muốn, nhưng theo như những đang hiện ra trên mặt anh thì có lẽ em nên gác chuyện này lại.”
“Khuôn mặt của anh đang sợ là em sẽ lại bỏ chạy lần nữa.”
“Em không bỏ chạy
“Có đấy. Anh chưa từng gặp ai lại dễ thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn như em. Sao em lại nghĩ anh chưa bao giờ muốn mình sống chung.”
“Vậy anh nghĩ sao? Về chuyện sống chung?”
“Humm,” Greg bặm môi suy nghĩ.
“Em sẽ hoàn toàn hiểu nếu anh đổi ý,” tôi nói thêm. Tôi sẽ chẳng thể nào hiểu nổi. Tại sao lại không muốn sống với tôi? Tại sao chúng...
Greg cúi đầu xuống, môi anh gần chạm vào tôi. “Dĩ nhiên là anh muốn sống với em. Anh yêu em mà.”
Tôi nhắm mắt tận hưởng niềm hạnh phúc say sưa từ nụ hôn của Greg. Anh có nụ hôn hoàn hảo, có thể làm tan chảy khối sô-cô-la là tôi. Tôi hôn anh, nhớ lại lần cuối cùng chúng tôi ở cùng nhau.
Đó là đêm trước khi Liên hoan bắt đầu. Tôi rời khỏi văn phòng lúc nửa đêm và bắt taxi đến chỗ anh. Đã cả tháng tôi không gặp anh. Tôi gọi anh từ ngưỡng cửa và bảo sẽ gửi cho anh một vài thứ xinh xắn vì anh đã rất thông cảm cho sự vắng mặt của tôi trong suốt thời gian chuẩn bị Liên hoan. Greg chạy vội xuống, mở cửa và làm tính tự cao trong tôi được dịp hài lòng khi khuôn mặt anh tràn ngập hạnh phúc. Anh kéo ngay tôi vào trong. Tôi đá chân đóng cửa trước khi anh kịp lột quần áo tôi, hôn tôi và ấn tôi xuống sàn nhà rồi dốc sạch túi tôi ra để tìm bao cao su. Chúng tôi làm tình ngay ở hành lang. Anh chưa từng bùng nổ đến vậy trong đời.
“Anh vui vì gặp em lắm à?” tôi hỏi sau khi hai đứa đã có thể lấy lại nhịp thở. Anh cười khoan dung, lắc nhẹ đầu khi anh nhớ lại sự bất tài của tôi trong những việc nghiêm túc. “Anh muốn em ở lại,” đột nhiên anh nói nghiêm túc. Tôi bắt đầu giải thích rằng tôi không thể, rằng tôi phải về nhà và ngủ trước khi Liên hoan khai mạc và anh nói “Em ở lại đi mà.” Thế là tôi ở lại.
Đó là chuyện của hai tuần trước. 16 ngày. 16 năm trong cuộc sống tình dục của Greg và Amber. Chúng tôi đang tái hiện lại nó, ngay lúc này với nụ hôn sâu bất tận khi lẻn về phòng.
Khi chúng tôi hôn nhau, không còn gì quan trọng nữa, không còn gì tồn tại nữa. Không gì cả, chỉ trừ giọng nói vang vọng bên tai tôi. “CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA THẾ NÀY?”