“Chào các cô gái, xin lỗi tôi tới trễ,” Renée khệ nệ bê cặp tài liệu, vừa bước vào văn phòng vừa nói. Phản ứng đầu tiên trong não bộ của tôi là: Từ bao giờ mà chúng tôi được coi là “các cô gái” trong thế giới của Renée vậy? Và tiếp sau là: Sao lại xin lỗi, chị ấy là sếp cơ mà?
Sở dĩ Renée có vẻ khá thoải mái về chuyện chấp hành giờ giấc là vì đến khi Liên hoan khởi động, chúng tôi sẽ hiếm khi nào bắt đầu ngày làm việc sau sáu giờ và kết thúc trước một giờ sáng hôm sau. Chúng tôi đang chạy đà nên đương nhiên là vậy, giờ giấc của chúng tôi kéo dài thêm ra - tôi thì cắm đầu ở bàn làm việc từ chín giờ sáng và chả bao giờ về trước tám giờ tối.
Suốt hai tuần nay, Liên hoan choán trọn vẹn cuộc sống của tất cả chúng tôi cũng như tất cả các rạp chiếu phim và một số phòng triển lãm khác ở Leeds, tính từ lúc khai mạc vào tối thứ Sáu với những sự kiện bom tấn đầu tiên cho đến tận khi kết thúc hai tuần sau đó cùng với những sự kiện bom tấn ngang ngửa và một dạ hội.
Đến gần ngày khai mạc, các tình nguyện viên bắt đầu nhập cuộc, cũng có nghĩa là tuần kế tiếp ở văn phòng, nơi thường là ác mộng của những người mắc bệnh sợ khoảng không lớn, sẽ biến thành địa ngục của những người sợ không-gian-kín-bưng, và thậm chí cũng không kém phần kinh khủng cho những ai chả mắc bệnh gì về đám đôngh anh ấy không gian cả. Điện thoại réo không ngừng, mọi người chạy quanh, các kiện đồ gửi tới lui, những cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục nổ ra về việc ai sẽ chịu trách nhiệm gì, một số người phát khóc.
Và đó là trước khi một số thứ hỏng bét.
Và đó cũng là khi Renée thể hiện bản chất của mình. Chị trở thành người bình tĩnh nhất, quan trọng nhất trên quả đất này. Không gì có thể làm chị bối rối được. Không chút nào, ngay cả cái lần những bản in của chúng tôi bị tắc lại ở Tây ban Nha - vào ngay triển lãm tại rạp Showcase ở trung tâm thành phố. Chúng tôi không kiếm ra được bản in nào khác ở bất kỳ đâu trên toàn lãnh thổ Anh quốc này, và khi chúng tôi nhận được cuộc gọi báo rằng không thể có được bản in đó trước tuần sau, tôi, Trợ lý Liên hoan, biết rằng đó sẽ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Còn Giám đốc ủy quyền, một người đàn ông hết sức kích động biết về phim ảnh nhiều hơn người phụ nữ làm việc cùng anh ta suốt hai năm nay, thì sụp xuống, rồi ngồi nhìn chằm chằm vào khoảng không, gần như phát khóc. Khi Renée thấy vậy, chị nói với giọng hết sức bình tĩnh, và vì thế cũng rất đáng sợ, “Nếu anh còn nói với tôi thêm lần nữa rằng chúng ta không có được bạn in, tôi sẽ giết anh.”
Anh ta ngước mắt nhìn chị, mắt ngân ngấn, “Nhưng...”
“Tôi sẽ giết anh,” chị nhắc lại.
Tôi bước vào bầu không khí bao quanh Renée và Terry đầy giận dữ và căng thẳng như thể không lối thoát.
“Ừm, Terry đã có ý tưởng,” bất chấp nỗi sợ mình sẽ tạo nên một vụ om sòm đang ứ trong cổ, tôi nói tiếp, không thể để Terry bị chặt đôi ra như thế. “Em có, ừm, có hộ chiếu ở đây. Nếu chị mua vé đi Tây Ban Nha cho em, em có thể bay luôn và mang bản in về. Mai là triển lãm rồi, nhưng em sẽ về kịp.”
“Sao cô lại mang hộ chiếu theo mình?” Renée tinh quái hỏi.
“Em, ờ, thì có thôi,” tôi trả lời, không muốn thú nhận là trong suốt kỳ Liên hoan, ngày nào tôi cũng mang hộ chiếu theo, biết đâu gặp được một chàng diễn viên lừng lẫy, và chàng tình cờ muốn đưa tôi tới Paris hay Monte Carlo hay Las Vegas. Chuyện này đương nhiên chưa xảy ra, nhưng tôi vẫn hi vọng.
“Và cô sẽ đi?” Renée hỏi.
“Vâng. Em không có kế hoạch gì trong hai ngày tới.”
“Terry sẽ mua vé cho cô vì đây là ý tưởng của anh ta, và cô có thể đi. Đương nhiên những chi phí khác chúng tôi sẽ lo.”
Vậy là tôi lên đường, lấy bản in, trở thành người hùng của tất cả mọi người trong vòng có hai phút. Thật là hào hứng và cũng đáng sợ vì nhiều khả năng tôi sẽ bị chốt chết ở một kết cục khác, và đó là điều gần với tệ hại nhất tôi đã từng làm. Ngay sau Liên hoan đó, T bỏ việc để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và con chuột lang ở nhà; một Giám đốc ủy quyền Liên hoan mới đến làm việc - được khoảng một năm - và tôi thì nhận vị trí trợ lý cấp cao Liên hoan.
Nhưng Renée nói đúng về chuyện đến muộn - lúc đó đã 11 rưỡi. Cặp hồ sơ của chị kêu lanh canh khi chạm mặt bàn họp.
“Đừng lặp lại lần nữa là được,” tôi trả lời.
Renée phá lên cười vì câu châm biếm của tôi, nhưng không có vẻ bực mình gì lắm.
Chị cởi chiếc áo khoác PVC trắng khi bước về phía ngăn hồ sơ giữa tường, rồi mở ngăn kéo cuối cùng và kéo ra ba trong số một tá ly uống sâm-panh dự phòng cho những lúc khẩn cấp (“khẩn cấp” theo nghĩa kiểu như Halle Berry sẽ tạt qua. Chúng tôi sẽ thật là vớ vẩn nếu chỉ có thể mời cô ấy rượu vang ấm trong những cốc uống trà. Được thôi, cũng như vụ hộ chiếu, thật là kỳ diệu, nhưng đó là điều kỳ diệu của tôi và tôi thích nó. Hoặc là, chính xác hơn thì, tôi sống vì nó.)
Renée mang ly lại bàn họp, mở cặp đi làm và rút ra một chai sâm-panh. “Các cô biết gần đây tôi đã nghỉ làm vài ngày và có ti tỉ cuộc họp với những ông chủ lớn chứ?” chị bắt đầu, những ngón tay mảnh mai khui nắp chai sâm-panh.
“Vâng,” Martha và tôi cùng trả lời.
“Ừ, các em thân yêu ạ, tôi có hai tin cần thông báo.”
Renée bật nắp chai sâm-panh với một tiếng nổ nhỏ và một dòng bọt trắng tràn ra trước khi chị rót thứ chất lỏng nhàn nhạt ấy vào ly.
“OK,” Renée đưa rượu cho chúng tôi, rồi nâng ly của mình lên. “Tin đầu tiên là,” chị nói, rạng rỡ, “tôi sắp làm mẹ.”
Miệng tôi há hốc ra. Tôi chưa bao giờ mường tượng Renée ở vị trí nào khác ngoài “sếp”, “người mình phải phục tùng”. Không phải là một bà mẹ.
“Kì diệu!” Tôi hét toáng lên.
“Tuyệt vời!” Martha cũng ré lên.
“Đó là lý do vì sao mấy tháng vừa rồi tôi cư xử không thể chấp nhận nổi. Trước đây chúng tôi cũng đã cố gắng nhưng không được. Tôi tưởng là mình sẽ không thể có con và tôi phát điên. Thế nên tôi mới hay nổi cáu. Và khi điều đó thực sự xảy ra, tôi cũng không thể kể với hai người vì chuyện thai nghén thật là mệt mỏi quá, và tôi có hơi điên loạn một chút cũng là vì thay đổi hooc-môn,” Renée vẫy mạnh tay. “Nhưng thôi, tôi chính thức xin lỗi mọi người vì những chuyện kia, nhất là ‘chuyện dập ghim’ với Martha, và chuyện ‘tôi không hiểu tôi thuê cô để làm cái gì nữa’ với Amber. Đó là do hooc-môn của tôi và tôi thành thật xin lỗi.”
“Tôi muốn hai người làm mẹ đỡ đầu cho cháu,” Renée nói tiếp. “Cứ nghĩ, ngoài chồng tôi ra, hai người đã bị tôi đặt vào một nơi là hiện thân kinh khủng nhất của địa ngục, nên tôi nghĩ hai người xứng đáng với vị trí ấy.”
“Bọn em? Chị không có bạn nào à?” Martha nói.
“Buồn cười đấy! Đáng lẽ tôi phải xỉ vả Martha vì câu bình luận đó, nhưng giờ,” Renée nhún đôi vai xương xẩu của mình, “tôi không quan tâm.” Chị cười toe toét. “Tôi nghĩ mình không có nhiều những người bạn nào thân hơn hai cô đâu. Kể cả có đi đâu chăng nữa, tôi vẫn muốn hai người là mẹ đỡ đầu cho con tôi. Tất cả những đứa con tôi sinh sau này sẽ đều được hai cô đỡ đầu.”
“Em thật mừng cho chị. Và rất tự hào được chị chọn làm mẹ đỡ đầu nữa,” tôi nói, quyết định hộ Martha. “Thế khi nào thì chị sinh?”
“Cuối tháng Mười.”
Tim tôi lỡ một nhịp. Vậy là chỉ sáu tuần sau Liên hoan.
“Đây cũng là lý do đưa đến tin thứ hai. Amber đã được duyệt để toàn quyền phụ trách khi tôi vắng mặt.”
Sâm-panh sặc ra từ cả miệng lẫn mũi tôi.
“Chị đùa đấy à?”
“Không hề. Tôi không định nghỉ trước Liên hoan, nhưng có thể tôi sẽ sinh sớm nên Amber phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nhắm mắt cô cũng làm được mà, tôi bảo họ thế. Họ không nghi ngờ gì, chỉ lo không biết ai sẽ thế vị trí của cô. Vậy nên Martha sẽ kiêm nhiệm chức danh Quản lý và Trợ lý cao cấp Liên hoan.”
Martha sặc còn nhiều sâm-panh hơn cả tôi.
“Vậy là chúng ta sẽ có một quản lý tạm thời mà Martha sẽ giám sát và một trợ lý Liên hoan Amber, với vị trí T Liên hoan, sẽ giám sát tất cả.”
“Buồn cười quá cơ, Renée, em biết họ sẽ có người quản lý mọi việc mà,” tôi cười.
“Không đâu,” Renée nói, “Đừng có khiêm tốn thế, Amber, cô rất giỏi việc này mà. Cô đã kiếm được cực kỳ nhiều tài trợ suốt mấy năm nay, ngay cả khi các đối tác không có vẻ thích thú gì thì cô vẫn có cách dỗ ngon dỗ ngọt để móc túi họ. Cô là một người lập chương trình tài năng, cô có một trí tưởng tượng siêu việt. Cô thật tuyệt vời. Cả hai cô.” Renée nâng ly. “Nâng ly chúc mừng nào, vì em bé của tôi và vì sự thăng tiến của hai người. Vì chúng ta.”
Martha nhìn tôi. Tôi nhìn lại Martha. “Vì chúng ta,” chúng tôi lặp lại. “Và em vẫn sẽ không đến Cannes đâu đấy,” Martha nói thêm trước khi uống cạn ly của mình.
Mình đã được thăng chức. Mình đã được thăng chức. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại có thể xảy ra. Đây thật là một phép màu, tôi được nhận chức Tổng Phụ trách ủy quyền của Liên hoan.
(Vậy là có Mẹ, Bố và Bố 2. Tất cả họ đều chịu ơn Renée hết cho tôi một công việc, rồi lại cho tôi một chức danh nghe rất kêu, đôi khi tôi tự hỏi không hiểu có phải bố mẹ tôi đã trả tiền cho Renée để làm ngần ấy việc không.) Tôi chưa bao giờ có một kế hoạch nghề nghiệp thực sự. Như đã nói với Greg đấy, những giấc mơ của tôi, những tham vọng của tôi đều viển vông đến nỗi tôi chưa bao giờ có ý định nghiêm túc biến chúng thành sự thật; tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “làm gì tiếp theo”. “Làm gì tiếp theo” có lẽ là động lực của một Tổng Phụ trách Liên hoan, nhưng như thế cũng có nghĩa là Renée sẽ không ở đâu đó quanh tôi nữa. Mà đó thì lại là điều tôi không hề muốn nghĩ đến chút nào. Tôi thích Renée, vì tất cả sự hiếu chiến và sắc đẹp của chị. Tôi yêu chị ấy, thực sự là vậy. Yêu chị ấy như thể yêu một viên sô-cô-la nhân rượu brandy vậy. Chị là một sự bất biến trong cuộc sống của tôi.
Tôi đã từng được Liên hoan phim London mời làm Trợ lý cao cấp, nghĩa là không phải chỉ được lương cao hơn, làm việc với nhiều người hơn, gặp mặt nhiều người nổi tiếng hơn, mà còn có nghĩa là sẽ được đặt ở vị thế cao hơn. Nhưng tôi đã từ chối vì không thể chịu được ánh nhìn của Renée khi nói với chị rằng tôi sẽ chuyển việc. Và một lẽ tự nhiên, những khi Renée đá tôi chỏng gọng như chị vẫn thường làm, tôi ước gì mình đã nhận công việc đó.
Và giờ, tôi đã được thăng chức. Và Renée sẽ không nghỉ lâu. Đây là một giải pháp hoàn hảo. TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN ƠI, TÔI ĐÃ ĐƯỢC TĂNG CHỨC.
“Nào, hai cô, nâng ly nào, tôi sẽ mời bữa trưa nay,” Renée nói.
“Chúng ta đi đâu đây?” Martha hỏi và uống cạn ly của mình.
“Granary Wharf được không?” Renée trả lời.
“Tuyệt, xứng tầm với em đấy... Em đã được thăng chức!” Martha ré lên. Con bé chụp lấy chiếc cặp, “em đi trang điểm chút đã,” rồi biến mất vào nhà vệ sinh.
Điện thoại của Renée đổ chuông, chị nhấc lên và bắt đầu nói bằng tiếng Pháp.
Tôi hấp tấp về bàn của mình, vồ lấy điện thoại để lan truyền tin tức tốt lành này. Tôi quay số, rồi dừng lại. Mình gọi cho ai đây? Tôi tự hỏi. Jen, bạn thân nhất của tôi ư? Hay Greg, bạn trai của tôi? Hồi còn hẹn hò với Sean, tôi luôn gọi cho Jen, không băn khoăn gì hết. Nó là Số Một. Nhưng giờ tôi không còn với Sean nữa, tôi với Greg Walterson cơ mà.
Và, như ông Walterson đã chỉ ra, tôi vẫn luôn luôn đặt Jen lên hàng đầu. Từ kỳ nghỉ cuối tuần ba tuần trước, khi hắn ngỏ lời mời tôi chuyển đến sống cùng đến giờ, tôi đã quan tâm hơn đến cách nhìn nhận của hắn về sự hiện diện của tôi trong mối quan hệ này. Hắn gần như hoàn toàn im lặng trong suốt thứ Bảy đó, không phải im lặng kiểu hờn dỗi mà là kiểu rầu rĩ. Chúng tôi vẫn tán chuyện và làm các thứ linh tinh, nhưng những lúc nghĩ là tôi không để ý, hắn lại nhìn chăm chăm vào khoảng không, hình ảnh của một kẻ thất tình. Hắn không nói về chuyện chuyển nhà nữa nhưng nó vẫn lơ lửng đó, luôn ở đó, dù không được nhắc đến.
Từ lần ấy, tôi hiểu rằng trong khi tôi bằng lòng loay hoay trong mối quan hệ của mình, thì cái sự loay hoay ấy của tôi lại khiến Greg nghĩ rằng tôi không quan tâm đến hắn nhiều như tôi đã quan tâm. Hành động của tôi không mạnh hơn lời nói, và nếu như hắn phát hiện tôi báo tin cho hắn sau ai đó, đó sẽ là một bằng chứng hùng hồn cho thấy rằng hắn chẳng quan trọng gì đối với tôi.
Jen. Theo cái kiểu của nó dạo gần đây, có lẽ nó sẽ hỏi liệu tôi có thể đảm đương nổi công việc không. Nhưng, cũng như chuyện không muốn bỏ việc vì ánh nhìn của Renée, tôi không thể kể cho Greg trước vì nếu Jen phát hiện ra, tôi sẽ không thể cáng đáng nổi sự phản bội mà nó sẽ cảm nhận. Khi mọi thứ lắng xuống tôi kinh hãi nghĩ tới ngày Jen phát hiện ra chuyện của tôi và Greg. Nó sẽ suy sụp đau đớn và phản bội. Tôi hiểu Jen lắm, nó sẽ cảm thấy như thế. Vậy thì tốt nhất không nên thêm vào đó chuyện nhỏ nhặt này.
Cơn giận không ngờ tới chợt tràn qua tôi, hắt cả gáo nước lạnh vào ngọn lửa hào hứng đang bùng lên trong tôi. Hôm nay là một ngày tuyệt diệu: một trong những ngày tốt lành nhất của đời tôi, và hai người họ - bạn thân nhất và người yêu của tôi - đã phá tan tành. Tôi không thể tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này mà thay vào đó, phải bứt rứt chọn xem sẽ gọi cho ai đầu tiên. Bố mẹ tôi cũng y hệt vậy. Tôi gọi ai trước đây? Ai sẽ bực mình vì là người thứ hai biết tin về kết quả tốt nghiệp của tôi, về chuyện tôi đã có việc làm, về chuyện tôi sẽ sống ở Leeds.
Tôi đã biết chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn. Không phải với gia đình của tôi. Tôi không thể dự tính kết hôn mà không có Bố 2, người đã nuôi tôi từ hồi tôi mới mười tuổi cho đến tận năm tôi 18, người đã gọi điện hỏi han tôi tất cả các cuối tuần ngay cả khi mẹ tôi không gọi dù cũng đang ở đó. Tôi thật sự đau khổ khi ông và Eric không đến dự lễ tốt nghiệp của tôi chỉ vì Bố1 ở đó. Họ đã xem lại trên băng nhưng hai việc đó không giống nhau. Vậy nên, ngay cả khi có tin vào hôn nhân đi nữa, tôi vẫn sẽ không thể kết hôn được vì chắc chắn sẽ có ai đó trong gia đình tôi không thể tới dự.
Giờ Jen và Greg cũng y hệt thế. 30 phút trôi qua, vẫn vậy, tôi vẫn cân đong đo đếm giữa hai người. Tôi không thích Matt, Matt không thích tôi, nhưng tôi chưa bao giờ gây khó cho Jen khi nó đặt anh ta lên trước. Tôi cố để thích anh ta. Tôi đã không làm việc mà Jen và Greg đang làm với tôi.
Tôi nhấn nút điện thoại gọi cho một người chắc chắn sẽ vui mừng và sẽ không phàn nàn khi tôi gọi. Eric. Tôi gọi Eric và quyết định sẽ báo tin cho Jen và Greg hoặc Greg và Jen (ôi, gì cũng được) khi chúng tôi gặp nhau ở quán tối nay. Như thế sẽ không ai có cảm giác bị gạt ra rìa. Còn tôi sẽ bứt rứt về chuyện bố mẹ mình vào lúc khác.