Sizzle

Chương 19

“Cái qu…?”

Sam nghe thấy tiếng Lyra cười và lắc đầu. Cô đang khiến anh rối tung. Nụ hôn của họ rõ ràng không khiến cô phiền muộn, nếu cô không định làm to chuyện thì anh cũng không.

Sam đã được huấn luyện để đọc vị mọi người, nó chẳng khiến anh mất nhiều thời gian để đoán biết Lyra. Cô không quan hệ tình dục thường xuyên. Anh nghi ngờ việc cô từng đến bar với ý định quan hệ một đêm. Cô không phải kiểu đấy. Cô phải có liên kết cảm xúc với một người đàn ông trước khi để anh ta chạm vào cô.

Ngay lúc đấy điện thoại anh reo – là Alec – và Sam hoan nghênh sự mất tập trung này.

“Một vệ sĩ mới sẽ ở đó vào sáng sớm mai”, Alec nói. “Tên anh ta là Brick Winter”.

“Anh ta là FBI?”

“Không”, Alec trả lời. “Anh ta thuộc Công ty Bảo an Mead ở L.A. Thám tử O’Malley giời thiệu anh ta, tớ đã kiểm tra anh ta rồi. Anh ta được đấy. Anh ta biết việc mình làm”.

“Cậu có hồ sơ của anh ta không?”

“Có. Để làm gì?”

“Gửi mail cho mình. Mình cũng muốn kiểm tra anh ta. Mình không thể để Lyra lại cho một người bất kỳ được”.

“Sam, anh chàng đó làm việc này để kiếm sống đấy. Anh ta từng ở I-rắc, Lực lượng đặc biệt, hai lần. Còn gì khiến cậu phải lo?”

“Tớ muốn thuyết phục cô ấy sẽ được bảo vệ an toàn”. Sam không nhận ra ý anh rõ rành rành thế nào.

“Cậu nghĩ gì về cô ấy? Cô ấy đáng yêu, đúng không?” Alec hỏi, giọng vui thích.

“Ý cậu là sao ‘Cậu nghĩ gì về cô ấy’? Cô ấy là một nhiệm vụ. Thế thôi”.

“Cô ấy tuyệt đẹp, đúng không?”

“Tớ không để ý”.

Alec phá lên cười. “Vậy là cậu thích cô ấy?”

“Gửi cho tớ cái hồ sơ chết tiệt đó đi”. Sam kết thúc cuộc gọi.

Vậy là cậu thích cô ấy? Loại câu hỏi gì không biết? Alec nghe cứ như một cô gái mới lớn vậy.

Mối bận tâm của Sam rất có lý – với anh. Nếu anh định cứu cô, điều tối thiểu anh có thể làm là đảm bảo cô được giao vào đôi tay tốt. Giả sử tay Brick đó làm được việc, Sam nghĩ anh nên gọi và ấn đinh lịch thuyết trình cho học viên, nhưng có gì đó níu giữ anh lại. Mai anh sẽ gọi, anh tự nhủ, ngay khi anh nói chuyện với – và đánh giá – Brick.

Lyra đang bước xuống thang với máy tính và điện thoại di động. Cô đã thay quần áo, cô mặc một cái váy ngắn phô ra đôi chân quyến rũ rám nắng, một cái áo thun trắng khoe ra phần thân thể quý giá khác của mình.

“Tôi vừa nói chuyện với O’Malley”, cô nói. “Tôi bảo với ông ấy về sân bán đồ cũ. Ông ấy muốn xem qua mấy cái hộp đựng sách và đĩa DVD, tôi đã giải thích là phải mấy ngày nữa chúng mới được gửi tới được trang trại. Tôi cũng bảo ông ấy tôi không nghĩ ra ai có thể biết tôi giữ chúng”.

“Lịch hôm nay của cô có gì?”

“Tôi vẫn chưa quyết định muốn làm gì cho tập phim ngắn, tôi nghĩ hôm nay mình sẽ làm vài cuộc khảo sát, nhưng rồi tôi nhận được tin nhắn của Sidney. Cậu ấy tình cờ gặp giáo sư Mahler và ông ấy muốn gặp tôi ở văn phòng ông ấy. Thế nên tôi đoán chúng ta sẽ phải quay lại trường. Nhưng sau đó, tôi cần ghé qua công viên Paraiso để thay thẻ nhớ. Anh có bốt da không… loại dày ấy?”

“Tôi không đi chúng”.

“Thế thì anh sẽ phải đợi trong xe. Anh không thể đi quanh cái công viên đổ nát đó hay trèo lên đồi với đôi giày lười đó được”.

“Cô sẽ không lên đó mà không có tôi”.

“Vậy được rồi. Chúng ta sẽ dừng lại mua bốt”.

“Cô muốn đi lúc nào?”

“Năm phút nữa?”

Mất hai lăm phút trước khi cô sẵn sàng. Anh cho bốt và ba lô của cô vào cốp xe, anh đang vòng về cửa ghế phụ thì cô hỏi anh có muốn cô lái xe không. Thay vì trả lời, anh chỉ mỉm cười mở cửa xe cho cô.

Họ tìm thấy một cửa hàng bán đồ thể thao ngay đầu đường cao tốc, theo sự nài nỉ của Lyra, Sam mua một đôi giày leo núi chắc chắn. Cô duyệt nó sau khi nhìn một lượt. Hy vọng mấy cái kim tiêm trên đồi không xuyên thủng được cái đế dày thế kia.

“Hãng này đắt hơn, nhưng đáng mua đấy”, cô bảo anh.

“Đã bao lần cô mong chúng ta sẽ lên cái đồi kia trước khi tôi đi ngày mai?”

“Chỉ một lần”.

Với lời nhắc nhở anh sắp đi, Sam nghĩ anh mới thấy một nét buồn trong mắt Lyra. Nó chỉ thoáng qua, nhưng nó đã ở đó.

“Lyra-”

“Của anh đây ạ”. Người bán hàng đưa cho Sam thẻ tín dụng của anh cùng túi đựng giày.

Cô đợi Sam ở cửa ra vào. Hai nhân viên cỡ tuổi sinh viên lao tới mở cửa cho cô và kết thúc với cuộc chiến với tay nắm cửa.

Sam bước tới sau cô, quàng tay anh lên vai cô rồi nói với hai nhân viên, “Có muốn tránh đường không?”

Người trẻ hơn trông mất cả hứng khi thấy cô trong tay anh. “Anh đi cùng cô ấy?” Một người hỏi.

“Tránh đường”, Sam nói.

“Gã đó có súng đấy”, người còn lại nói.

Cả hai tay nhân viên đều chạy đua tới quầy tính tiền cứ như thể có ai đó vừa hét lên “pizza và bia miễn phí đây”.

Sam cho túi đồ vào cốp xe và họ lại tiếp tục lên đường.

Lyra nhắn tin cho trợ giảng của giáo sư, hỏi xem khi nào thì Mahler rỗi.

Sau khi đọc tin nhắn, cô nói, “Trợ giảng khó chịu y như Mahler”.

Sam nhìn có vẻ lo lắng, cô không nghĩ anh nghe được cô vừa nói gì mãi tới lúc anh hỏi “Cô muốn nói cho tôi biết lý do không?”

“Nghe tin nhắn này: mười một rưỡi tại văn phòng giáo sư. Đúng giờ nếu không”.

Sam mỉm cười. “’Nếu không’ đấy là gì?”

“Nếu không tôi sẽ không được ở trong văn phòng ông ấy lúc mười một rưỡi”, cô nhún vai.

“Tôi không thích quay lại trường. Những kẻ bám theo cô hẳn phải biết cô không còn sống trong căn hộ đó nữa. Vì chúng không biết cô đang ở đâu, rất có thể chúng hy vọng sẽ thấy cô ở trường”.

“Trường tôi rộng lắm”, cô chỉ ra.

Anh trao cho cô cái nhìn bực bội. “Nếu chúng đủ giỏi, giờ chúng đã có trong tay thời khóa biểu của cô rồi. Nó sẽ giúp chúng thu hẹp phạm vi”.

“Vậy nếu tôi không xuất hiện ở trường, chúng sẽ đợi ở đó bao lâu?”

“Cô cứ mơ đi”.

Cô thở dài. “Tôi hiểu rồi”.

“Tôi nghĩ chúng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian luẩn quẩn ở trường cô. Chúng sẽ tìm những cách khác để nhử cô ra ngoài”.

Cô không muốn nghe về chúng lúc này, nhưng cô nghĩ cô nên làm thế. “Chúng có thể dùng gia đình hay bạn bè cô để tóm cô. Chúng có thể đoán ra cô sẽ làm bất kỳ điều gì để giúp đỡ bạn mình. Cứ xem cách cô làm khi Sidney gặp rắc rối thì biết. Phải rất can đảm khi vào căn hộ của cô – với cái gì, bình xịt hơi cay?”

“Tôi không thể chờ thêm nữa”.

“Tôi biết”.

“Tôi ước mình biết chúng muốn gì. Tôi đã kể với cảnh sát mọi thứ trong đời tôi kể từ lúc sinh ra và chẳng có gì lý giải được điều này”.

Cả hai đều rơi vào yên lặng. Lúc nào đó cô sẽ lén nhìn hồ sơ của anh. Anh quá mạnh mẽ và tự tin. Cô không muốn anh đi. Tuy nhiên, cô sẽ không bao giờ thừa nhân nó.

Cô không nhận ra mình đang nhìn anh chằm chằm tới khi anh nói “Giờ cô đang nghĩ gì thế?”

“Anh”.

Anh cau mày, liếc nhìn cô. “Thế hử?”

“Tôi đang tự hỏi mình có còn gặp lại anh nữa không”.

“Nếu phải đoán, tôi sẽ nói không”.

“Nó không đủ chính xác. Tôi cần phải biết”.

“Tại sao?”

“Nếu tôi biết sau này mình sẽ tình cờ gặp anh, tối nay sẽ là một đêm yên tĩnh. Xem ti vi và đi về phòng ngủ riêng của từng người”.

Anh bị kích thích. “Thế nếu cô không bao giờ gặp lại tôi nữa?”

“Tôi đảm bảo với anh, đêm nay sẽ không yên tĩnh tí nào”.