Sizzle

Chương 1

Họ gọi anh là anh hùng vì đã làm việc của mình. Còn chưa đủ tệ, họ thậm chí bắt anh kể về nó.

Tất cả đều đứng dậy tung hô Đặc vụ Samuel Wellington Kincaid sau khi anh kết thúc bài phát biểu của mình. Anh gật đầu ngắn gọn và cố rời khỏi bục phát biểu và cái khán phòng này, nhưng lại bị một nhân viên FBI khác giữ lại và khăng khăng bắt anh trả lời các câu hỏi ngay khi màn tung hô kia kết thúc.

Biết rằng mình nên hợp tác, anh lại gật đầu và chờ khán giả là các sĩ quan cũng như nhân viên FBI tương lai lắng xuống. Như hầu hết mọi người, Sam ghét phải phát biểu, nhất là khi nói về lĩnh vực tình báo, nhưng đây lại là một hội thảo tập huấn và là một nhiệm vụ thiện chí, cấp trên ra lệnh cho anh phải nói về vai trò của mình trong vụ bắt giữ đầy kịch tính Edward Chester khét tiếng, một kẻ phân biệt chủng tộc từ trong máu đồng thời là một trong những tên tội phạm khó lùng nhất trong nhiều năm nay.

Bất chấp sự miễn cưỡng của anh, Sam đã bị lên lịch đi phát biểu 5 cuộc hội thảo trong nước. Anh đã hoàn thành hội thảo đầu tiên ở D.C, cái thứ 2 này ở Chicago. Tuần sau anh sẽ bay tới Seattle để thực hiện cái thứ 3, tiếp đến sẽ là Los Angeles. Điểm dừng chân cuối cùng của anh sẽ là căn cứ hải quân ở San Diego, tại đây anh sẽ thuyết trình cho đội lính hải quân SEAL đang được huấn luyện. Anh rên thầm khi nghĩ tới viễn cảnh diễn thêm 3 lần nữa trước những khán giả tò mò, những người chỉ muốn nghe tỉ mỉ về vụ bắt giữ giật gân ấy.

Tuy nhiên, khán giả đặc biệt hôm nay cũng muốn nghe Sam làm thế nào để cứu mạng Alec Buchanan, một đặc vụ FBI hoạt động tại Chicago, trong khi anh đang tham gia một vụ khác. Vụ việc xảy ra cách đây 6 tuần, từ đó luôn có những chuyện ngồi lê đôi mách. Vì đặc vụ Buchanan đang dưỡng thương nên họ không thể moi được gì từ anh ta.

Trước khi Sam được giới thiệu cho đám đông, họ đã cảnh báo anh về sự tò mò và những câu hỏi anh có thể phải đối mặt. Có đúng là đặc vụ Kincaid đã lao vào một tòa nhà bị đặt mìn để cứu anh Buchanan không? Có bao nhiêu tay súng trong nhà khi anh xông vào? Có phải tòa nhà đã phát nổ chỉ vài giây sau khi anh mang được Buchana ra ngoài không?

Chuyện xảy ra không được công bố. Sam cũng không muốn đi vào chi tiết nhưng hiện giờ, ngay tại bục phát biểu, anh bị kẹt giữa một nhóm người muốn nghe mọi tình tiết đẫm máu.

Nhưng câu hỏi đầu tiên không liên quan gì tới vụ Chester hay Alec Buchanan. Nó chính là câu anh đã bị hỏi đi hỏi lại trong hầu hết mọi lần anh được giới thiệu.

“Đặc vụ Kincaid, tôi không thể không chú ý đến âm điệu của anh. Có phải nó mang…âm Scotland không?” một nữ học viên hỏi.

“Đúng thế”. Sam đã quen với sự tò mò về thân thế của mình, do đó anh trả lời lịch sự nhưng rất ngắn gọn.

“Sao lại như thế?”

“Tôi tới từ Scotland, đó là lí do tôi âm điệu của tôi hơi lạ”. Anh mỉm cười.

Cô học viên đỏ mặt. Sam nói tiếp, không muốn khiến cô ngượng. “Điều cô thật sự muốn biết là làm sao một người Scotland lại có thể trở thành nhân viên FBI đúng không?”

“Vâng, thưa ngài”.

“Tôi có hai quốc tịch”. Anh giải thích. “Tôi sinh ra tại Mỹ nhưng lại lớn lên ở vùng cao nguyên Scotland, tôi tốt nghiệp ở Princeton, lấy bằng thạc sĩ Oxford rồi chuyển tới D.C để học Luật. Tôi bắt đầu làm việc cho FBI ngay khi qua kỳ sát hạch”.

Sam tránh tiết lộ thêm thông tin về đời tư cá nhân bằng cách gọi một học viên đang háo hức giơ tay, và 20 phút tiếp theo anh bị xoay như chong chóng với hàng loạt các câu hỏi.

Gần cuối buổi nói chuyện của Sam, đăc vụ Alec Buchanan và cộng sự FBI của mình, Jack MacAlister bước vào phòng, chọn lấy hai chỗ gẫn cửa sau. Alec, người vẫn chưa hồi phục từ vết thương sau lưng, cúi về phía trước cho thoải mái. Cả hai người tuy mới gặp Sam chưa đầy vài tuần nhưng trong suốt thời gian anh ở D.C, họ đã trở thành bạn tốt.

Jack nghiêng người sang Alec nói thầm. “Cậu ta thực sự ghét điều này đúng không?”

Alec nhăn nhở. “Đúng thế đấy”.

“Bọn mình nên phá cậu ta một tí”.

“Cậu có ý gì rồi?”

“Tớ có thể giơ tay hỏi cậu ra vài câu về đời sống tình dục”.

Alec cười ngặt nghẽo. Người phụ nữ ngồi trước anh quay lại lườm nhưng đã đổi ý khi nhìn thấy anh. Thay vào đó cô ta mỉm cười.

Jack hạ giọng. “Sam định ở lại Chicago bao lâu? Tớ quên hỏi lúc đón cậu ta ở sân bay rồi”.

“Hai đêm. Cậu ta sẽ ở với Regan và tớ, nhưng tớ phải hứa là vợ tớ sẽ không khóc lóc sụt sùi với cậu ấy nữa”.

Jack gật đầu ra ý thông cảm. “Cô ấy rất hay mau nước mắt”.

“Tớ tin vị hôn thê của cậu cũng nhỏ vài giọt lúc ở bệnh viện”.

“Ừ”. Anh thừa nhận. “Không biết tối mai Sam có chơi xì phé với bọn minh không nhỉ?”

“Kế hoạch là thế”.

“Cậu ta biết chơi không?”

“Tớ hy vọng là không”.

“Ôi trời, nghe cái giọng Scotland kia đi. Nhìn cậu ta thật khổ sở trên kia. Bọn mình có nên giải thoát cho cậu ta không nhỉ?”

Alec nhìn Sam một giây, anh đang xoay hết câu này đến câu khác. “Không”.

Hai đặc vụ vô cùng thích thú xem Sam lung túng ra mặt. Dù trông khá điềm tính, nhưng thực ra anh đang lo lắng vì chất giọng Scotland ngày một nặng hơn trong câu nói của anh. Alec cũng nhận thấy điều đó, trong suốt buổi nói chuyện, Sam chưa hề dùng từ “Tôi” để miêu tả thành tích của mình. Anh nhún nhường, khiêm tốn vầ gây nhiều ấn tượng. Đúng như Alec nhận ra ngay từ đầu, khi cần Sam cũng rắn như thép đông thời cũng vô cảm như một cái máy vậy.

Sam là một đặc vụ giỏi, thành thạo trong việc thu thập tin tình báo và trong nhiệm vụ được giao, nhưng kỹ năng thực sự của anh là ngôn ngữ. Nói trắng ra, chỉ có tiếng nào mà anh chưa gặp thì anh mới không dịch được. Như anh đã giải thích điều đó cho cô học viên tò mò về âm điệu của anh, hầu hết tuổi thơ anh ở Scotland. Nhưng anh không đề cập tới việc anh đã sống và đi hầu hết các nước trên thế giới vì là con của nhà ngoại giao. Ngôn ngữ đến với anh rất dễ dàng.

Chính sự thành thạo ngôn ngữ kia đã cứu mạng Alec Buchanan.

Văn phòng Chicago đã cử Alec và Jack tới D.C để lần theo một tay nghi ngờ là buôn bán vũ khí. Tay chỉ điểm cấp thấp đã sẵn sàng cung cấp tên của những kẻ sẽ giúp họ nếu được ra giá. Trong khi Jack lên kế hoạch lấy thông tin về những kẻ kia thì Alec phụ trách liên lạc với tay chỉ điểm để chiếm lòng tin của hắn ta. Không có gì bảo đảm cuộc gặp mặt sẽ thu được thông tin nhưng văn phòng D.C nhất quyết cài thiết bị nghe lén để thu âm lại cuộc nói chuyện. Kể cả khi tay chỉ điểm nói tiếng Anh, họ vẫn thấy cần có một người phiên dịch.

Cuộc gặp mặt đáng lẽ phải diễn ra nhanh gọn ấy đã trở thành cơn ác mộng.

Sam Kincaid tình cờ lại ở trụ sở D.C để hoàn tất bản báo cáo.

Anh đang đọc trang cuối cùng trên màn hình máy tính thì chỉ huy gọi anh vào phòng. Ông đề nghị Sam giúp đỡ. Vị chỉ huy giải thích rằng một nhân viên từ Chicago đang ở trong thị trấn để hỏi chuyện tay chỉ điểm, và người phiên dịch đang ngồi trong một chiếc xe tải cách chỗ gặp mặt một tòa nhà đang gặp khó khăn.

Ông đưa cho Sam tập tài liệu và nói. “Trong này chứa tất cả mọi thông tin, kèm theo cả ảnh”.

Sam nhanh chóng lướt qua tập hồ sơ rồi trả lại chúng.

“Nhà an toàn ngay gần đây”. Vị chỉ huy nói. “Không nên chậm trễ. Có lẽ trước khi anh tới nơi thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi”.

15 phút sau Sam đã ngồi trong xe tải với người lái xe, đặc vụ Tom Murphy, và phiên dịch viên tự giới thiệu mình là Evan Bradshaw. Sam lướt nhìn vào người thanh niên đang rối lên với cái bảng điều khiển và anh đưa ra ngay được kết luận: lính mới.

Evan đưa cho Sam cái tai nghe rồi tránh sang nhường ghế cho anh. “Họ đã nói được tầm 1 giờ rồi”.

Sam đeo tai nghe vào, ngồi nghe khoảng 1 phút rồi quay sang thì thấy Evan đang mở cửa xe đi ra.

“Này…” Sam gọi.

“Chuyện gì thế?”

“Họ đang nói tiếng Anh mà”. Anh chỉ ra, cố không tỏ ra bực tức.

“Tôi biết, tôi biết”. Anh ta nói. “Nhưng thi thoảng hắn lại chêm vào một hai câu thổ ngữ mà tôi chưa nghe bao giờ. Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả”. Anh ta nhảy ra khỏi xe, trước khi đóng cửa, anh ta nói thêm “Tôi nghĩ đặc vụ Buchana nên từ bỏ vụ này thôi. Tôi mong anh có thể hiểu gã kia đang nói gì. Chúc may mắn”.

Chỉ còn Murphy và Sam ở lại. Sau vài phút lắng nghe cuộc nói chuyện, vẫn bằng tiếng Anh. Đột nhiên anh nghe hai người đàn ông lao vào trong nhà và bắt đầu bắn ra các mệnh lệnh bằng một thứ tiếng khác. Sam hiểu rõ từng từ nhưng anh chỉ cần dịch một câu cũng đủ biết rằng chúng định giết tay chỉ điểm và Alec sau đó cho thổi bay căn nhà. Thuốc nổ đã được gài sẵn.

“Trong nhà có bom. Báo về trung tâm và ở yên trong xe”. Sam vừa hét vừa chạy lao ra khỏi xe. Anh rút khẩu Glock của mình ra khỏi bao. Anh nhảy qua hàng rào, chạy băng qua sân. Khi nghe thấy tiếng súng, anh tăng tốc và dùng cánh tay để bảo vệ mắt rồi lao qua cửa sổ bằng kính.

Anh tiếp đất, ngay lập tức đánh giá tình hình. Tay chỉ điểm đang nằm sóng soài trên sàn nhà, vết thương do đạn bắn vào đầu đang rỉ máu. Đặc vụ Buchanan thì gục người trên ghế, áo sơmi trắng của anh dính đầy máu. Một tay súng đang chạy ra cửa trước quay đầu kinh ngạc khi thấy Sam lao vào từ cửa sổ. Một tên khác đứng cạnh ghế của Buchanan. Hắn nâng súng lên chĩa vào sau đầu Alec Buchanan và hét “Nếu mày-“

Đó là những lời cuối cùng của hắn. Sam đã nổ súng. Viên đạn găm trúng giữa hai mắt của hắn. Sam lộn người sang trái và bắn thêm vài phát về phía tên thứ hai, buộc hắn phải thụp xuống tránh đạn. Hắn nổi điên, lên cò súng rồi đứng bật dậy. Ngay khi hắn giơ vũ khí lên, Sam liền bắn hắn.

Không lãng phí thêm một giây nào, Sam chạy tới chỗ Alec đang bất tỉnh, nhấc anh lên vai mình rồi mang anh ta ra khỏi ngôi nhà. Anh xoay sở vác được anh ta qua bên kia phố, ẩn mình sau một cây sồi lớn thì căn nhà phát nổ. Xung lực của nó mạnh tới mức khiến thân cây rung bần bật. Những mảnh vỡ đang bốc lửa trút xuống người họ.

Vài giây sai, xe tải thắng kít trước mặt họ, Murphy lao ra đỡ Alec vào xe. Trong khi Sam ấn vào vết thương của Alec để ngăn máu chảy, Murphy vào số lái như bay ra khỏi đám cháy rồi dừng lại ở cuối đường để gọi xe cấp cứu.

Tiếng còi hú ầm trong đêm, chỉ vài phút sau hai nhân viên y tế đã chuyển Alec vào xe cứu thương. Anh ta bị đâm vào lưng, ngay bên trên quả thận bên phải. Họ nhanh chóng ổn định tình trạng của anh ta. Sam đi cùng với họ tới bệnh viện, dù chỉ cách đây có vài dặm nhưng thời gian dường như dài vô tận.

“Cậu ta thế nào rồi?” Sam hỏi ngay khi họ chuyển anh ta vào viện.

“Anh ấy đã ổn định”. Cô y tá nói. “Nhưng bị mất khá nhiều máu”. Cô nhìn Sam rồi nói thêm. “Có vẻ phần lớn chỗ máu đó đang ở trên người anh”.

Sam ngả lưng ra ghế. Lượng adrenalin vẫn đang đang chạy đua trong anh, anh khó mà ngồi im được. Anh có thể thấy sự ẩm ướt, dinh dính của máu trên áo anh.

Nhân viên y tế còn lại đang điều chỉnh túi dịch truyền của Alec thì thấy máu rỉ ra từ tay Sam. Anh ta với tay lật tay áo lên để lộ những mảnh kính sắc đang đâm vào da thịt của Sam.

“Của anh phải được rửa và khâu lại”.

Sam kéo tay áo xuống, mặc kệ vết thương. Anh nhìn vào ánh đèn và dấu hiệu trên cửa phòng cấp cứu và ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Vài phút sau Alec được chuyển vào phòng phẫu thuật, Sam gọi cho cấp trên, đặc vụ Charge Coleman, và báo cho ông biết chuyện đã xảy ra. Coleman đã nghe phong phanh câu chuyện từ đặc vụ Murphy, ông cũng đã gọi cho FBI Chicago để báo cho sếp của Alec, đặc vụ Margaret Pittman. Bà ấy sẽ báo tin xấu này cho vợ và gia đình Alec.

“Tôi tới ngay đây”. Coleman nói. “Cộng sự của Buchanan, đặc vụ MacAlister cũng đang trên đường tới đó”.

Sam cúp máy rồi bước vào phòng cấp cứu. Đó là một đêm nhàn rỗi khác thường tại trung tâm chữa trị vết thương D.C. Anh chỉ phải chờ 1 tiếng là đã có một trong các bác sỹ trực xem xét tay anh. Sau khi vết thương của anh được khâu và băng lại, anh đứng dậy tiến về phòng chờ phẫu thuật.

Sam chưa từng gặp Alec Buchanan nhưng anh không định bỏ đi cho tới khi biết được anh ta sẽ qua khỏi.

Khi Sam bước ra khỏi thang máy trên tầng phẫu thuật, Coleman đã đứng trước mặt anh. Anh nhận ra vài đặc vụ trong phòng chờ. Coleman chỉ anh ra cuối hành lang để nói chuyện riêng, Sam giải thích cho ông nghe mọi chuyện kể từ lúc anh bước vào xe tải.

Bác sĩ phẫu thuật suýt đâm sầm vào họ khi ông ta rẽ vào phòng chờ. Ông ta nhướng cả hai hàng lông mày khi thấy cái áo sơ mi dính đầy máu của Sam.

“Anh đi cùng đặc vụ Buchanan hả?”

“Vâng”. Sam đáp.

Ông ta gật đầu. “Tôi cũng đóan thế. Đặc vụ Buchanan đã trải qua cuộc phẫu thuật khá tốt, tôi mong anh ta sẽ hoàn toàn bình phục”. Sau khi trao đổi đôi lời về những vấn đề Alec có thể gặp phải vài tuần tới, vị bác sĩ bắt tay họ rồi rời đi.

Khi lượng adrenaline không còn, Sam đột nhiên thấy kiệt sức. Nghĩ mình không cần phải ở đây nữa, anh đi xuống cầu thang thoát hiểm. Đặc vụ Murphy gặp anh ở cửa. Anh ta vươn tới vỗ vai Sam. “Anh làm tốt lắm”. Anh ta nói, đề nghị chở Sam về nhà.

Ngay khi đóng cửa nhà, Sam cởi quần áo rồi chuẩn bị đi tắm. Nghe theo lời bác sĩ dăn phải giữ băng gạc khô, anh để tay mình ngoài bồn tắm, rửa sạch chỗ máu và bụi bẩn của một ngày tồi tệ.

Vài phút sau, anh nằm soài ra ghế sô pha, ngủ thiếp đi trong khi tivi vẫn đang bật kênh BBC.

Mãi đến 7 giờ sáng anh mới dậy. Việc đầu tiên anh làm là gọi cho bệnh viện hỏi về tình hình của Alec. Anh biết rằng biến chứng sau phẫu thuật là chuyện hay xảy ra và anh muốn chắc chắn Alec vẫn còn sống. Khi họ bảo tình trạng bệnh nhân rất tốt, anh liền thở dài nhẹ nhõm.

Sam không biết gì về Alec Buchanan, nhưng anh cảm nhận được một mối liên kết nghề nghiệp với người đồng nghiệp này thấy mình có trách nhiệm phải kiểm tra quá trình hồi phục của anh ta. Anh định sẽ ghé qua bệnh viện để chắc rằng anh ta đã qua cơn nguy hiểm.

Anh không hề có ý định ở lại.

Đặc vụ Jack MacAlister lại nghĩ khác.

Sam chỉ vừa mới mặc xong chiếc quần bò cũ và cái áo sơ mi màu xanh hải quân thì anh nghe có tiếng gõ cửa. Súng của anh đã đút vào bao ở eo, anh mở nắp ra, ôm lấy súng phòng khi gã đang bảo anh mở cái cửa chết tiệt kia là một gã điên.

Người khách hóa ra là cộng sự của Buchanan, đặc vụ MacAlister, ấn tượng đầu tiên của Sam về anh ta là anh ta là một gã

điên.

Ngay khi Sam mở cửa, MacAlister đã ấn một cốc cà phê Starbuck và một cái bánh dứa Danish vào tay anh.

“Nào, đi thôi”.

Hai người đàn ông có cùng chiều cao đứng đối mặt nhau. Sam lùi lại để MacAlister có thể vào nhà. Từ khẩu súng do FBI cấp anh ta đang đeo, Sam biết anh ta là một đặc vụ.

“Rồi, anh là ai, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tôi là Jack MacAlister”.

“Cộng sự của Buchanan”.

“Đúng thế. Anh có thể gọi tôi là Jack, và chúng ta sẽ tới bệnh viện. Alec muốn gặp anh”.

“Anh ấy nói chuyện được rồi à?”

Jack gật đầu. “Cậu ta không chỉ nói đâu, cậu ta còn biết phàn nàn nữa – một dấu hiệu cho thấy cậu ta đang hồi phục. Chúng ta nên đi mau thôi. Vợ Alec, Regan, đã bay tới đây đêm qua, nhưng cả gia đình cậu ta có thể tới viện bất cứ lúc nào, nếu anh không vào và ra trước khi họ tới, anh sẽ bị kẹt trong đó khoảng một tuần đấy”.

Sam chỉ cười.

“Tôi không đùa đâu”. Jack nói. “Cậu ấy có nhiều họ hàng lắm, hầu hết họ đang trên đường tới đây. Anh có định ăn cái Danish đấy không?”

Sam trả cho anh ta cái bánh, vơ lấy cái kính và chìa khóa nhà rồi theo anh ta ra ngoài.

Alec đang ở trong phòng theo yêu cầu và thật may là anh ta ở có một mình. Anh ta đang ngồi trên giường với cái điều khiển tivi trong tay. Nhìn anh ta rất tệ, như vừa bị ma cà rồng hút máu vậy, nhưng đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

“Có muốn bầu bạn không?” Jack hỏi khi bước vào. Anh ta cố đẩy Sam đi trước nhưng Sam không chịu. Anh nhìn Jack đầy ngờ vực.

Jack dựa vào gờ cửa sổ, khoanh tay trước ngực. Anh ta gật đầu với túi nước truyền.

“Cậu đang ăn sáng đấy hả?”

Sam tiến lại gần cái giường. “Anh thấy sao rồi?”

“Như vừa bị đâm sau lưng ấy. Anh là Sam Kincaid?”

“Vâng”.

“Cảm ơn vì đã mang tôi ra khỏi căn nhà đó”.

“Không có gì”.

Alec hỏi Sam có phiền phải trả lời vài câu hỏi về cái ai cũng gọi là “sự kiện” kia không. Tuy nhiên chính Jack mới là người hỏi chính. Khoảng nửa tiếng sau, Sam có thể thấy là Alec đang xỉu dần.

“Anh cần phải ngủ, tôi sẽ gặp anh sau”. Sam nói.

Anh và Jack cùng ra ngoài hành lang. “Thật vui vì thấy cậu ấy vẩn ổn”.

Sam nói. “Theo như tôi nghe các đặc vụ khác nói thì anh ấy là người rất tuyệt”.

“Tuyệt nhất ấy chứ. Nhưng đừng cho cậu ta biết tôi nói thế nhé không có tôi chẳng sống nổi với cậu ta đâu”.

Ba người đàn ông trông rất giống Alec đang tiến về phía họ. Sam để ý là cả ba đều đeo súng. Một người già hơn hẳn đi đằng sau họ. Tay ông ta đang quàng vai một phụ nữ trẻ xinh đẹp.

Jack cười khúc khích. “Anh sắp được gặp vài người nhà Buchanan rồi đấy. Họ luôn có cách khiến anh thấy mình như người trong nhà. Tôi nên cảnh báo anh rằng… một khi đã vào, thì chẳng có cửa ra đâu”.

Anh ta không hề nói quá.

Trong vài tuần tiếp theo, Sam đã quen thân với gia đình Alec, anh, Jack và Alec cũng trở thành bạn tốt của nhau. Và bạn bè thì cần giúp nhau lúc hoạn nạn đúng không? Như ngày hôm nay chẳng hạn.

Đứng trên bục phát biểu, Sam dõi theo hai đặc vụ đang ngồi ở dãy ghế cuối khác phòng. Anh trao cho họ cái nhìn “Cứu tớ ra khỏi đây”. Nhưng họ không đáp lại.

Hoặc là họ không biết tới nỗi khổ của anh, hoặc là họ quá thích chí với chúng đến mức vờ như không để ý thấy. Anh cho đó là phương án thứ hai và anh quyết định trả đũa.

“Tôi thấy Alec Buchanan đang ở đây với chúng ta”. Anh thông báo cho đám đông biết. “Có lẽ chúng ta có thể mời anh ấy lên đây nói đôi lời”.

Nghe xong câu đó, toàn bộ người trong phòng đứng dậy vỗ tay quay sang nhìn Alec.

Alec bị sốc hoàn toàn, và Sam đáp lại biêu hiện thảng thốt của anh bằng một cái gật đầu ngắn gọn và một nụ cười thỏa mãn, anh huýt một điệu sáo vui nhộn khi rời bục phát biểu và lững thừng rời khán phòng.