Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 918: Cảm giác đỡ đạn là cái gì? Không có cảm giác! (4)

Trong lúc nhất thời cả gian phòng vang lên tiếng súng dày đặc, cho dù có ống giảm thanh thì âm thanh phốc phốc vang lên rất rõ trong phòng.

Tề Nhạc không có động. Bởi vì hắn mà động thì Nguyệt Quan phía sau sẽ

trúng đạn. Ngân sắc quang mang không hề báo hiệu hiện ra trước người của hắn. Hào quang nhàn nhạt ngưng tụ thành một tấm chắn, tấm chắn diện

tích rất lớn, lấy Tề Nhạc làm trung tâm và trong phạm vi mấy mét vuông

chung quanh hoàn toàn bao phủ vào bên trong.

Bất luận là viên đạn gì cũng không thể oanh kích được lớp sa mỏng do hào quang màu bạc biến

thành, chỉ có thể mang theo từng đạo rung động nhàn nhạt mà thôi, căn

bản không có khả năng xuyên qua.

Một tia sát cơ từ trong mắt Tề

Nhạc hiện lên, tuy hắn không nguyện ý sử dụng vũ lực với người bình

thường, nhưng mà những kẻ này dám uy hiếp và giết người khác thì không

bỏ qua được. Nguyệt Quan không không chỉ là hôn thê của Trương Thông

Khiếu đồng thời cũng là nhân viên tập đoàn Kỳ Lân a. Huống chi những kẻ

bắt cóc giết người nhiều như vậy Tề Nhạc còn cố kỵ giết người sao? Đương nhiên không.

Hừ lạnh một tiếng rồi Tề Nhạc phát ra khí tức Kỳ

Lân bành trướng, áp lực thật lớn làm cho tiếng súng dừng lại, sắc mặt

đám bắt cóc tái nhợt nhìn qua Tề Nhạc, kể cả như vậy cũng không tên nào

nói ra lời. Bọn chúng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, đáng tiếc bọn

chúng hôm nay không may mắn, thời điểm sắp hoàn thành lại gặp Tề Nhạc.

Bạch sắc quang mang từ trên đầu Tề Nhạc bay lên, đó là một sợi tóc nằm trong sự khống chế tinh diệu của Tề Nhạc bay lên, sợi tóc màu bạc này phân ra thành nhiều đoạn và sau một khắc chúng đã xoẹt qua mi tâm của bọn bắt

cóc.

Âm thanh phù phù vang lên liên tiếp, chiến đấu từ khi bắt đầu tới chấm dứt cũng chỉ có tiếng súng vang lên mà thôi.

Nhìn qua vẻ mặt kinh hãi của đám bắt cóc trước khi mất đi sinh mệnh thì hào

quang trong mắt Tề Nhạc sáng hơn. Chỉ sợi tóc của hắn thì những tuấn

kiệt trong bốn đại gia tộc cũng không ngăn cản nổi huống chi là người

bình thường chứ. Đầu lâu rất cứng rắn sao? Trước mặt sợi tóc tràn ngập

vân lực thì nó không có chút hiệu quả ngăn cản. Những kẻ bắt cóc này

chết giống nhau. Đại não bị đâm thủng và vân lực Kỳ Lân tiêu diệt não bộ của chúng ngay lập tức. Nhìn qua những xác chết hoàn chỉnh này cũng là

kiểu chết mau lẹ.

Gương mặt lạnh như băng của hắn hiện ra nét ôn hòa, giết đám này không khiến Tề Nhạc chú ý, xoay người đối mặt với Nguyệt Quan,

- Tốt rồi, không có việc gì. Chị Nguyệt Quan, các người không bị thương chứ.

Đầu của Oánh Oánh từ trong bả vai của Nguyệt Quan nhìn ra ngoài, mang theo

chút hiếu kỳ cũng mang theo chút ít sùng bái nhìn qua Tề Nhạc.

- Ah! Những người này anh chế phục rồi sao?

Nhìn qua tiểu cô nương này hào quang trong mắt Tề Nhạc tỏa sáng, ánh mắt của tiểu cô nương thanh tịnh, càng làm hắn giật mình là tiểu cô nương mang

lại cảm giác như điện giật cho hắn. Đây không phải cảm tình nam nữ mà là một loại cảm giác nói không nên lời. Giống như hai người đã từng quen

nhau trước cách đây thật lâu rồi.

Thân thể Nguyệt Quan cứng ngắc

chậm rãi quay người lại thì nàng nhìn qua những tên bắt cóc nằm trên mặt đất liền thét lên kinh hãi.

- Trời ạ! Tề Nhạc, anh đã ngã bọn chúng sao?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chị Nguyệt Quan, chị quên em là bảo tiêu của Như Nguyệt sao! Nếu như

không có vài phần bổn sự thì sao bảo vệ Như Nguyệt được đây?

Nguyệt Quan thở ra một hơi, nàng cùng Oánh Oánh không có nhìn ra những tên bắt cóc kia đã chết hết rồi. Giờ này khắc này chung quanh tòa cao ốc đều

không ngừng có tiếng súng dày đặc vang lên. Kỳ thật cảnh sát đã tới

trong thời gian ngắn nhưng lại gặp phải chống cự ương ngạnh của đám bắt

cóc, trong lúc nhất thời không thể tiến lên được.

- Tề Nhạc, anh bị thương.

Đột nhiên Nguyệt Quan nhìn thấy vết đạn trên áo sơ mi của Tề Nhạc thì lập

tức nhớ lại những tên bắt cóc kia nổ súng bắn minh lúc nãy. Cũng không

phải viên đạn không mang tới đau đớn cho nàng mà là nam nhân trước mặt

dùng thân thể của mình ngăn cản viên đạn cho nàng! Nhìn qua vị trí vết

đạn lại phối hợp với thân thể cao lớn của Tề Nhạc lúc này, nếu như viên

đạn bắt trúng thì chính là tim của nàng a.

Trên mặt xuất hiện

thần sắc cảm kích, nàng không có cố kỵ ánh mắt hiềm nghi của Oánh Oánh

đưa tay sờ lên vết đạn trên áo sơ mi của Tề Nhạc, Tề Nhạc lui ra phía

sau một bước né tránh tay của Nguyệt Quan. Hắn không muốn bị Trương

Thông Khiếu hiểu lầm cái gì.

- Yên tâm đi tôi không sao. Tôi luôn luôn là da dày thịt béo. Chúng ta nên rời đi thôi, ở nơi này rất lộn xộn.

Vừa nói Tề Nhạc đi ra bên ngoài.

Oánh Oánh nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc lại nhìn qua Nguyệt Quan bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Chị Nguyệt Quan, anh ta là siêu nhân sao?

Biểu lộ của Nguyệt Quan có chút mờ mịt.

- Anh ta có phải siêu nhân hay không chị không biết nhưng chị biết anh ấy đã cứu chúng ta.

Tề Nhạc đứng ở cửa ra vào chờ Nguyệt Quan lôi kéo tay Oánh Oánh đi ra mới nói:

- Chị Nguyệt Quan, có lẽ chị nên cảm tạ Thông Khiếu đại ca rồi. Nếu như

không phải anh ta thông tri kịp thời thì tôi cũng không có khả năng

trùng hợp chạy tới cứu các người. Không cần cảm ơn tôi đâu, vì đây là

chuyện tôi nên làm.

Nguyệt Quan lườm hắn một cái, nói:

- Cho dù anh muốn tôi cảm tạ thì tôi cũng không biết nên lấy cái gì cảm tạ anh mới tốt. Nếu không tôi lấy thân báo đáp nhé?

Tề Nhạc bị giật mình. Vội vàng lắc hai tay nói:

- Ngàn vạn lần đừng. Tôi không muốn Thông Khiếu đại ca chạy đi tìm tôi quyết đấu đâu.

Nguyệt Quan nhìn qua bộ dáng bối rối của Tề Nhạc thì buột miệng cười lên.

- Xem như anh khôn khéo, dù sao tôi ở tập đoàn Kỳ Lân cũng bán mạng cho

anh đấy. Hiện tại chúng ta nên đi đâu? Bên ngoài còn có tiếng súng chỉ

sợ còn chưa an toàn đâu, nếu như tôi đoán không sai thì bọn bắt cóc này

tới vì Oánh Oánh. Dù sao nàng cũng là con gái duy nhất của Tề tổng.

Nghe Nguyệt Quan nói câu sau cùng thì cơ bắp trên mặt Tề Nhạc hơi run rẩy

một chút, thì ra nàng là con gái của Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp a.

Nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ của mình thì nàng chẳng phải là em gái

của mình sao? Chẳng lẽ đây là sự thật, nếu không vì cái gì vừa rồi mình

mới gặp nàng lần đầu thì trong nội tâm sinh ra cảm giác mạnh như vậy?

Nhìn qua Tề Oánh Oánh thật sâu, Tề Nhạc dằn chấn động tình cảm trong

lòng, nói:

- Cho dù có nguy hiểm gì chỉ cần có tôi ở đây thì không việc gì đâu, an toàn rồi.

Tề Nhạc mang theo hai nữ đi xuống thang lầu, đi tới phòng hợp hắn vừa ngồi lại ban nãy.

Sau khi đóng cửa lại Tề Nhạc nói:

- Nơi đây an toàn rồi. Tề tiểu thư, cừu gia của nhà cô nhiều vậy sao?

Tề Oánh Oánh nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc thì rất ngạc nhiên, hình như Tề Nhạc sinh ra cảm giác thân thiết, mặc dù nàng không có tinh thần lực nhạy

cảm như Tề Nhạc nhưng trong mơ hồ cũng hiểu được thanh niên trước mặt

tràn ngập quan tâm bản thân mình.