Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 916: Cảm giác đỡ đạn là cái gì? Không có cảm giác! (2)

- Một tổ, tổ hai, phân biệt phong tỏa lầu chính cùng các con đường liên

kết với các hướng ra ngoài khác, ba tổ khống chế bãi đổ xe dưới đất. Cấm bất luận kẻ nào xuất nhập. Tổ bốn khống chế cửa chính, tổ năm tới tổ

mười chuẩn bị cùng tôi xông vào. Tổ đặc biệt chuẩn bị, bắt được mục tiêu sau đó phải rút đi không được sai sót chút nào.

Sau khi bàn giao một câu hắn mang theo hơn hai mươi người đi vào đại sảnh.

- Các người làm gì? Nhân viên sửa chữa không được tiến vào thang máy của nhân viên công ty.

Một bảo vệ ngăn cản đám người này. Nhưng mà trả lời hắn chính là phốc một

tiếng. Một họng súng đen ngòm mang theo thiết bị giảm thanh bắn ra và

lưu lại một lỗ máu trên ngực của nhân viên bảo an.

Nữ nhân viên đại sảnh phát hiện tình huống không tốt, mắt thấy bảo an ngã xuống thì phát ra tiếng thét lên.

Hơn hai mươi thợ sửa chữa trước kia lúc này lấy vũ khí của mình trong thùng dụng cụ ra, những họng súng dài ngắn cũng hình thành mạng lưới phong

tỏa trong đại sảnh. Khả năng bắn của bọn họ rất chính xác. Lưới hỏa lực

phủ khắp địa sảnh, người trong đại sảnh không còn lại bao nhiêu người.

Lúc này cửa lớn có mười người phong tỏa lại. Tất cả vũ khí đều có thiết

bị gắn súng giảm thanh, trong quá trình đồ sát không phát ra bao nhiêu

âm thanh lớn cả.

Hơn hai mươi người này vừa giết người nhưng

giống như vừa giết những con kiến, bọn giết người này không chút dừng

lại mà đi vào thang máy dành cho nhân viên công ty. Bọn này vừa tiến vào thang máy lập tức ấn vào cái nút lên tầng cao nhất, thang máy rất lớn

vừa vặn có thể dung nạp toàn bộ những kẻ này. Nhưng làm cho bọn họ cảm

thấy ngoài ý muốn là cái nút lên tầng cao nhất không có phát sáng, thang máy cũng duy trì chế độ đứng yên.

Bĩu môi, người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Bọn bảo an chỉ có phương pháp như vậy? Lão tam, giao cho anh đấy, hai mươi giây.

- Vâng.

Một tên nhỏ gầy từ sau lưng đi lên trước, tháo cái mũ trên đầu của mình

xuống, không ngờ là một tên da đen, đôi bàn tay của hắn phi thường tinh

xảo mà lấy trong thùng dụng cụ của mình vài thứ quái dị, nhanh chóng kết nối với sóng điện tử của thang máy điều chỉnh cái gì đó.

Hai

mươi giây qua rất nhanh, một tiếng đinh nhỏ vang lên và số một trăm hai

mươi sáng lên. Thang máy nhanh chóng mang những người này lên rất nhanh.

Tiếng còi cảnh sát không hề báo hiệu vang lên bên ngoài đại sảnh Kim Cốc, cao ốc Kim Cốc là tổng bộ của tập đoàn Kim Cốc, biện pháp bảo an phi thường tốt nhưng những tên giết người này động tác quá nhanh, nhưng mà cameras giấu trong góc cũng ghi được hành động của bọn này. Bảo an của phòng

giám sát cũng hành động, với tư cách bộ đội đặc chủng bọn họ cũng nhìn

ra đám người này rất chuyên nghiệp. Đầu tiên bọn họ báo động và kế tiếp

báo cảnh sát. Tất cả bảo an của tập đoàn Kim Cốc nhanh chóng tập trung ở phòng giám sát. Bọn họ cũng có được súng ống, đương nhiên không giống

như bọn giết người này, súng ống của họ là hợp pháp.

Tề Nhạc đang ngồi trong phòng hợp đột nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát vang lên

thì giật mình, trong nội tâm thầm nghĩ chẳng lẽ là đối phó mình sao?

Không, không thể nào! Vừa rồi Lý Dương đã nói rất rõ ràng mình sẽ không

chính thức sinh ra xung đột với người trong Kim Cốc a, bọn họ báo cảnh

sát thế này xem ra là gặp chuyện không may.

Trên tầng một trăm

hai mươi của cao ốc Kim Cốc. Trong một văn phòng hoa lệ có một cô gái

hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc trang phục công sở màu xanh da trời

đang chỉ vào chương trình học kinh tế của một cô gái mặc áo trắng. Nếu

như Tề Nhạc ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc nhận ra nữ nhân đang giảng

bài chính là Nguyệt Quan vừa tách ra không lâu. Lúc này trên mặt Nguyệt

Quan nhiều hơn mắt kính viền vàng, nhìn nàng mang theo vài phần phong

cách người trí thức. Mà cô gái ngồi trên ghế sô phá là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhìn gương mặt có chút tinh quái. Một đôi mắt to

tròn tràn ngập hoạt bát.

- Chị Nguyệt Quan, chúng ta nghỉ ngơi

một lúc được không? Ở chỗ của em có chocolate của cha mua từ Italy mang

về đấy. Có muốn ăn một chút không?

Thiếu nữ nịnh nọt nhìn qua Nguyệt Quan.

Nguyệt Quan tức giận nói:

- Oánh Oánh, đã nói với em nhiều lần rồi mà, khi học phải gọi chị là lão

sư, còn chưa học được bao nhiêu phút đâu, tại sao em bướng bỉnh như vậy

chứ. Bản thân lão sư có rất nhiều việc bận rộn đấy, nếu như không phải

thiếu nợ nhân tình của cha em thì chị không có thời gian ở đây đâu. Nghe lời, sau khi khóa học của chúng ta kết thúc thù em có thể đi chơi rồi.

Oánh Oánh bày ra bộ dáng đáng thương, nói:

- Chị Nguyệt Quan, nếu em gọi chị là lão sư, không phải chị sẽ già sao?

Bỏ qua cho em đi. Chị cũng biết kinh tế học với em mười khiếu thì chín

không thông, dốt đặc cán mai ah! Em chính là gỗ mục mà, cái gọi là gỗ

mục không thể làm nên nhà. Đừng làm khó dễ em nữa mà, cha mẹ cũng biết

em không thích kinh tế học mà.

Nguyệt Quan bất đắc dĩ thở dài. Nói:

- Chuyện này không có biện pháp? Ai bảo em là người kế thừa duy nhất của

bọn họ chứ. Em nhẫn tâm nhìn sản nghiệp cha mẹ em phấn đầu cả đời không

có người kế nghiệp sao? Không có người nào sinh ra đã biết cả, chỉ cần

em chịu học thì nhất định có thể làm được.

Đúng lúc này âm thanh cảnh báo chói tai

vang lên, dọa Nguyệt Quan và thiếu nữ tên Oánh Oánh nhảy dựng lên. Sắc

mặt Nguyệt Quan hơi đổi, nàng tới cao ốc Kim Cốc này không phải một hai

lần nhưng tiếng cảnh báo này mới nghe được lần dầu, trong nội tâm xuất

hiện nghi hoặc.

Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan phản ứng hoàn toàn khác nhau, giống như phát hiện ra đại lục mới vậy.

- Cảnh báo ah! Có phải là có chuyện thú vị hay không, em đi xem.

Nói xong nàng liền từ ghế sa *** nhảy lên, quay người muốn chạy ra ngoài.

- Không thể đi.

Nguyệt Quan vội vàng kéo nàng lại.

- Ngươi nha đầu a! Thật không biết vì cái gì mà em không trầm ổn như cha của em chứ. Nên đợi ở đây đi, chị ra ngoài xem.

Nguyệt Quan vừa nói tới chỗ này thì bên ngoài truyền tới âm thanh thảm thiết,

tiếng súng dày đặc không ngừng vang lên trong tầng lầu.

Tòa cao

ốc Kim Cốc này thì nơi cao nhất chính là văn phòng tổn giám đốc. Có mười nhân viên bảo an chuyên môn bảo vệ. Lúc này những tên giết người kia

đang đi tới đây. Bởi vì có cảnh báo nên bọn họ vừa vặn kịp chuẩn bị vũ

khí. Trong lúc nhất thời hình thành lưới đạn đan xen vào nhau trên hành

lang. Khá tốt cấu tạo của tòa cao ốc này phi thường rắn chắc, đều có

thiết kế chống đạn đặc biệt cho nên tiếng súng bên ngoài tuy dày đặc

nhưng cũng không có chính thức ảnh hưởng đến người bên trong.

- Nhanh, Oánh Oánh.

Nguyệt Quan không hổ là nữ trung hào kiệt, gặp nguy không loạn, kéo tay Oánh

Oánh chạy vào bên trong. Bên trong có một gian chuyên môn tị nạn cũng là chỗ chống đạn. Nàng lôi kéo Oánh Oánh vừa chạy vào thì ấn nút đóng cửa

phòng lại. Tim không ngừng đập mạnh và sắc mặt Nguyệt Quan có chút trắng bệch.

- Chị Nguyệt Quan, bên ngoài có bọn cướp sao? Hình như là tiếng súng.