Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 906: Trở về hiện đại, kế hoạch Kỳ Lân (3)

Trong lòng thầm mắng, con mụ Kính Trung Tiên này, rõ ràng là ganh tị mà, nhưng mà, ả ta đã nói như thế thì mình có cách nào chứ?

Trong mắt chợt lóe sáng, Tề Nhạc chợt nảy ra ý hay, chiếc… áo ngực màu bích lục này hiển nhiên là Kính Trung Tiên dựa theo bản thế của Côn Lôn Kính mà biến ảo thành, khẳng định không phải là ảo ảnh. Nàng ta đã nhận

Tuyết Nữ à chủ, liền không có khả năng xúc phạm Tuyết Nữ, mà nếu Kính

Trung Tiên với Côn Lôn Kính là một bản thể. Hừ! Mi không phải là không

cho ta thân mật với Tuyết Nữ hay sao? Được lắm! Ta muốn nhìn xem, tên

Kính Trung Tiên nhà mi thừa nhận dục vọng của ta như thế nào.

Đưa tay lôi Tuyết Nữ đang mang vẻ mặt mất mát sang, để cô ngồi trên đùi

mình, nhẹ nhàng gạt mái tóc dài từ bên vành tai ra đằng sau, sau đó, Tề Nhạc ôn nhu hôn lên môi cô. Từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mãnh liệt,

ngọn lửa dục vọng lần nữa bị thiêu đốt.

Tuyết Nữ sao có thể là

đối thủ của Tề Nhạc được cơ chứ? Có sự ảnh hưởng của khí tức của bản

thân Tề Nhạc, thân thể cô lại thêm một lần nữa nóng lên. Hai bàn tay

to của Tề Nhạc không ngừng lui tới dò xét trên người cô, bầu không khí trở nên tràn đầy dục vọng. Mỗi một lần vuốt ve, Tề Nhạc đều cố gắng

hết sức lướt qua “bộ nội y” kia, bàn tay nóng rực lại mang theo chút nhu hòa đã kích thích Tuyết Nữ, cũng đồng dạng kích thích Kính Trung Tiên.

- Ngươi… ngươi, tên hỗn đản.

Tề Nhạc cũng không ngờ sự lựa chọn của mình lại chính xác như thế, hắn

mới chỉ thân mật với Tuyết Nữ chưa tới mười phút, một vòng hảo quang

bích lục đã phiêu nhiên chạy ra, bản thể của Kính Trung Tiên cũng hiện

ra. Khuôn mặt nàng vốn vô cùng tuyệt mỹ nay đỏ lên, nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, khuôn mặt càng đỏ, giống như muốn xuất huyết, hô hấp

nàng cũng trở nên vô cùng dồn dập, những phần cơ thể lộ ra đều bị phủ

một tầng màu hồng.

Lúc này, tay Tề Nhạc vừa xẹt qua cặp đùi mềm mại của Tuyết Nữ, cùng nhẹ nhàng cọ qua bên trên chiếc quần lót màu

xanh biếc kia. Toàn thân Kính Trung Tiên run rẩy, miệng không thể kiềm

chế mà phát ra một tiếng rên rỉ, đôi mắt to luôn nhìn chăm chăm vào Tề

Nhạc. Nàng cũng không chịu nổi nữa, hai tay run rẩy nhanh chóng biến

hình, hào quang bích lục phún ra từ thân thể mềm mại của Tuyết Nữ, trong chớp mắt ngưng tụ thành hình dạng Côn Lôn Kính ngay giữa không trung.

Kính Trung Tiên hét lên một tiếng, hóa thành một đạo quang ảnh dung nhập vào bên trong Côn Lôn Kính, mặt kính vừa chuyển, rơi vào trên mặt bàn,

hiển nhiên là không còn dáng vẻ đầy dục vọng như thế nữa.

Có lẽ

vì cách trở lúc trước, lúc này đây, Tuyết Nữ cùng Tề Nhạc đều thật sự

động tình, hai người mây mưa triền miên đã sớm quên mất lời nói của chú

Chu, đương nhiên cũng quên luôn chuyện phải liên hệ với anh trai của Như Nguyệt rồi.

Sáng sớm, Tề Nhạc tỉnh lại trên thân Tuyết Nữ, cảm thụ được làn da trắng nõn kia, trong lòng không khỏi tràn đầy yêu

thương. Cô bé này thật là! Nhu cầu hình như còn điên cuồng hơn cả Như

Nguyệt mấy phần. Nhưng mà, cũng chính vì thế mà một mình cô cũng miễn

cưỡng có thể thỏa mãn nhu cầu của mình, tuy rằng không hoàn toàn thỏa

mãn, nhưng sáng sớm tỉnh lại cũng thần thanh khí sảng, toàn thân thấy

thoải mái.

Lặng lẽ bước xuống khỏi giường, cẩn thận không đánh

thức Tuyết Nữ, ôn nhu đắp kín chăn cho cô mới mặc lại quần áo đi ra khỏi phòng. Chuyện đêm qua thương lượng của Tuyết Nữ làm cho hắn cảm thấy

rất hưng phấn, tập đoàn Kỳ Lân là sự nghiệp do hắn đưa ra ý tưởng, cũng

là cái lần đầu tiên hắn thất bại trong cuộc đời. Cho dù là mượn tài lực

của Như Nguyệt. Nhưng cũng chỉ có như thế mới có thể có được thành công trong thời gian sớm nhất. Dù sao thời gian của Tề Nhạc cũng có hạn,

hơn nữa đại đa số thời gian đều phải dùng để tu luyện, có thể có được

một sự nghiệp ổn định thì với hắn cũng đã đủ rồi.

Ra khỏi phòng,

Tề Nhạc nhìn lịch trên tường, vừa hay, hôm nay vừa đúng là cuối tuần,

người mà đêm qua mình nghĩ tới chắc là đang ở nhà rồi, cầm lấy điện

thoại trong biệt thự, Tề Nhạc bấm một dãy số.

- Xin chào, xin hỏi Thượng tướng Cơ có nhà không?

Tề Nhạc cung kính hỏi. Đúng vậy, Thượng tướng Cơ chính là người mà Tề

Nhạc nghĩ tới, là vị cán bộ cao cấp trong quân đội quốc gia, không có

ai có thể dễ dàng đưa tập đoàn Kỳ Lân lên thành tập đoàn cao cấp quốc

gia dễ dàng bằng ông ấy. Bất luận là nhìn dưới góc độ nào, nếu đẩy mạnh

việc cung ứng hoa quả thời kỳ cự thú viễn cổ của tập đoàn Kỳ Lân cho các cán bộ cao cấp quốc gia thì đối với song phương đều là có lợi. Nếu có

được hiệu dụng của những hoa quả này cho đám lãnh đạo quốc gia thì thân thể họ càng thêm khỏe mạnh. Điều này với một quốc gia mà nói là điều vô cùng quan trọng. Tề Nhạc luôn đầy tình yêu mến đất nước mình, cho nên đêm qua Tuyết Nữ nhắc tới ý kiến này, hắn lập tức thấy có thể làm

được. Cho dù là không có lợi ích gì cho hắn, nhưng hắn cũng mong làm

vậy coi như cống hiến phần nào đó cho đất nước.

Sau khi báo tên

của mình, đầu dây bên kia nói chờ, sau đó, Thượng tướng Cơ kia quả nhiên là có nhà, dù sao tuổi cũng đã càng lúc càng lớn, tuy rằng còn chưa về

hưu, nhưng thời gian nghỉ ngơi của ông ta trong tuần vẫn là cố định.

- Tề Nhạc, cậu nghĩ sao lại gọi điện thoại cho ông già như ta chứ, lâu lắm rồi cậu không tới thăm ta rồi.

Tiếng nói sang sảng của Thượng tướng Cơ truyền tới từ đầu dây bên kia, không

biết vì sao, Tề Nhạc cảm nhận được giọng nói của vị tướng quân này

lại thêm một phần thân thiết, bớt đi chút uy nghiêm trước kia.

- Bác, hôm nay cháu chuẩn bị về thăm bác đây.

Tề Nhạc vội cung kính đáp trả, đồng thời cũng nói rằng mình chuẩn bị tới nhà thăm.

Thượng tướng Cơ có vẻ hơi kinh ngạc:

- Hả? Đi cùng Minh Minh không? Cái thằng ranh nhà anh, lôi con gái ta ra

ngoài thời gian lâu như thế, số lần Minh Minh về nhà càng ngày càng ít,

lần này ngay cả Cơ Đức cũng đi tập huấn gì đó với hội cậu, gọi hết cả

đám đó về đi.

Dù cho thân là lãnh đạo cao cấp, lại nhiều tuổi, nhưng dù sao vẫn luôn yêu mến con cái trong nhà mình.

Tề Nhạc áy náy nói;

- Bác, thật xin lỗi, Minh Minh với anh Cơ Đức vẫn đang ở chỗ tập huấn,

chỉ sợ chưa về thăm bác được, chỉ có một mình cháu… bác thấy có tiện

không?

Thượng tướng Cơ trầm mặc một chút, đã là một vị tướng già, ông đương nhiên hiểu được Tề Nhạc tìm ông là có chuyện:

- Được rồi, vậy giờ cháu tới đi, ta chờ cháu.

Cúp điện thoại, Tề Nhạc ăn qua loa chút điểm tâm, nói một tiếng với chú

Chu rồi một mình rời khỏi biệt viện Long Vực. Hắn không muốn gây chú ý

nên không lái chiếc xe Lamborghini kia của Như Nguyệt, mà lái chiếc xe

BMW mà lúc trước Văn Đình để lại, đi về phía nhà Thượng tướng Cơ.

Tề Nhạc vẫn là một bộ quần áo màu đen, áo sơ mi đen, quần đen, giày thể

thao đen, cùng với bả vai rộng lớn, dáng người anh tuấn với mái đầu bạc

trắng, cho dù tướng mạo cũng không phải vô cùng anh tuấn, nhưng khí chất bên trong lại hơn bất luận kẻ nào.