Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 812: Khúc nhạc dạo tập huấn đặc thù (2)

Nói tới chỗ này trong mắt Tề Nhạc toát ra bi thương nồng đậm, đôi mắt

tĩnh mịch của hắn hiện giờ xuất hiện hào quang màu xám trắng. Đó chính

là khí tức tử vong Điền Thử cảm nhận lúc trước cũng là năng lượng chấn

động xuất phát từ nội tâm.

Tuy Như Nguyệt bị năng lượng của

Tề Nhạc ngăn cản đưa vào người hắn, nhưng nàng cầm chặt tay của Tề Nhạc

nên khi Tề Nhạc dừng nói nàng đã hiểu tất cả.

Yến Tiểu Ất thất thanh nói:

- Lão đại, chẳng lẽ Văn Đình nàng...

Tề Nhạc thở sâu miễn cưỡng bình phục khí tức tử vong trong người của mình.

- Đúng, nàng vì cứu tôi nên đã hi sinh chính mình. Đồng thời lần này

tôi đi phương tây còn liên lụy chết rất nhiều người. Bao gồm nhiều cao

thủ Hấp Huyết Quỷ của gia tộc Dracula cùng với Hấp Huyết Quỷ Thân Vương

Klinsmann bạn của tôi. Ngay cả cha của Tuyết Nữ là Đế Tâm Tuyết Liên

Vương cũng bị liên lụy.

Nghe Tề Nhạc nói như thế tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều an tĩnh lại, cho dù là Mạc Đạm Đạm cùng

Quan Tĩnh không hiểu nhiều về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì còn đỡ một ít,

cảm xúc cũng không phải rất lớn, nhưng mà Như Nguyệt, Điền Thử và những

người quen thuộc Tề Nhạc đều biết rõ đó là cái gì, tất cả mọi người đều

hiểu được đả kích của Tề Nhạc hiện giờ lớn thế nào.

Rốt cuộc Như Nguyệt không nhịn được mà mở miệng, nàng trước nay kiên cường cũng phải run giọng nói ra.

- Tề Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Văn Đình nàng, nàng bị thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt xám trắng của Tề Nhạc lúc này rung rung lên.

- Bởi vì anh quá ngốc, Trầm Vân nói đúng, anh chính là đồ ngốc, anh là

kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Đều là do anh liên lụy tới bọn họ, bọn họ vì

anh mà chết.

Mạc Đạm Đạm nhìn qua Tề Nhạc liền nhíu mày, nói:

- Họ Tề. Anh nói chuyện có thể rõ ràng hơn một chút được không, ấp a ấp úng như thế anh có phải nam nhân không vậy. Nam nhân gặp phải đả kích

đều giống như anh thì tôi thà rằng vĩnh viễn không lấy chồng.

Nếu là bình thường Mạc Đạm Đạm nói như vậy thì người khác nhất định sẽ

mỉa mai, nhưng bây giờ không có ai đi mỉa mai nàng bởi vì trong lòng của mỗi trong như có một tảng đá đè nặng nội tâm. Mọi người nhìn chằm chằm

vào Tề Nhạc và đợi hắn nói tiếp.

Mạc Địch kéo Mạc Đạm Đạm lại, nói khẽ:

- Mạc Mạc chớ nói lung tung.

Tề Nhạc nhìn Mạc Đạm Đạm, hắn không có tức giận, chỉ nói:

- Đúng vậy a! Ngay cả nữ nhân của mình tôi cũng không giữ được để

nàng chết đi thì tôi không phải là nam nhân, cô mắng rất đúng. Phương

tây xảy ra chuyện gì tôi không muốn nói. Hôm nay bảo mọi người tập trung ở đây chỉ muốn nói cho các người biết vào tương lai không lâu chúng ta

sẽ đối mặt với địch nhân cường đại. Chính là địch nhân không cách nào

biết trước được, cho nên tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phải tiến hành tu luyện đặc thù.

- Nội tâm của tôi hiện giờ rất loạn

và Minh Minh cần thời gian khôi phục, cho nên mọi người nên thu xếp tốt

thời gian và chuẩn bị tinh thần đi, trong một đoạn thời gian sau này mọi người không cần phải làm chuyện khác nữa, hoặc là nói chúng ta phải rời khỏi xã hội này và đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào tu luyện.

Mạc Đạm Đạm lên tiếng kháng nghị, nói:

- Có lầm không vậy, anh chỉ bị kích thích một chút lại muốn kéo chúng

tôi liên lụy vào. Tôi không đồng ý, tuy tôi đáp ứng chị tôi tiếp nhận

thân phận Tiếu Thủ Hộ Thần nhưng tôi không thể cái gì cũng nghe theo anh được.

Tề Nhạc nhìn qua Mạc Đạm Đạm, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:

- Tốt, tùy cô. Cô không cần tham gia nữa, có còn ai hay không, bây giờ

nói ra còn kịp, một tuần sau sẽ không còn cơ hội hối hận đâu. Sau khi

bắt đầu tu luyện tập thể thì không ai có khả năng rời đi đâu.

Cảm thụ ánh mắt bình tĩnh và tịch mịch của Tề Nhạc, không biết vì cái

gì gần đây Mạc Đạm Đạm không sợ trời không sợ dất trong nội tâm lại có

cảm giác sợ hãi. Cúi đầu xuống không dám nhìn qua mắt của Tề Nhạc, nhưng nàng không có thu hồi lời của mình.

Điền Thử nói:

- Lão đại, em ủng hộ anh.

Từ Đông nghiêm mặt nói:

- Ngay cả lão đại cũng bị thương thì có thể thấy được địch nhân tương

lai của chúng ta mạnh như thế nào rồi, tôi cũng ủng hộ tu luyện tập thể

thế này, ngày thường đổ mồ hôi nhiều một chút thì khi đối mặt với địch

nhân tương lai sẽ ít đổ máu hơn.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần khác nhao nhao gật đầu, chỉ có chiến sĩ cầm tinh ngựa Xương Kiệt và chiến sĩ cầm tinh heo Quan Tĩnh bảo trì trầm mặc. Ánh mắt Tề Nhạc

nhìn qua bọn họ, Xương Kiệt nói:

- Tập trung tu luyện đương

nhiên là chuyện tốt tôi rất nguyện ý tham gia. Nhưng mà tôi là người đại diện cho Tiểu Lâu nên nhiều chuyện của nàng cần tôi xử lý, chỉ sợ không xuất ra nhiều thời gian như vậy được. Không biết anh chuẩn bị tổ chức

tu luyện bao lâu?

Tề Nhạc nói:

- Ít nhất từ đầu năm tới cuối năm. Chúng ta phải tu luyện ở nơi đặc thù nên khi lên đường là không trở về.

Xương Kiệt nhíu mày nói:

- Vậy thì khó rồi, Tiểu Lâu gần đây dù không có diễn xuất nhưng mà nàng đang trong giai đoạn chuẩn bị ra mắt album mới, sang năm phải đưa ra

thị trường rồi, hiện tại trong quá trình tìm kiếm linh cảm.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Chỗ chúng ta tu luyện chỉ sợ là nơi tìm kiếm linh cảm tốt nhất đấy. Anh có thể mang nàng đi cùng.

Xương Kiệt do dự một chút nói:

- Chuyện này chỉ sợ không được, Tiểu Lâu đang chuẩn bị đi tới xứ nhiệt

đới, nàng cần phải tìm kiếm linh cảm trong thiên nhiên tinh khiết. Có

lẽ anh không biết rất nhiều đơn khúc của nàng đều là tự mình viết ra.

Nàng chính là thiên tài trăm năm khó có một người của giới âm nhạc đấy.

Tề Nhạc nói:

- Nếu là như vậy tôi có thể khẳng định nàng sẽ nguyện ý đi tới chỗ kia, tôi sẽ an bài người chuyên môn bảo vệ nàng, được chưa?

Nhìn qua Xương Kiệt vẫn có do dự hắn tiếp tục nói:

- Nếu không như vậy đi, chúng ta đi tới nơi đó trước và nếu như nàng

không thích hoàn cảnh nơi đó tôi có thể mang các người quay về. Nhưng có một điểm tôi cần phải nói trước là khi bắt đầu tu luyện tôi không cho

phép bất cứ ai rời khỏi đó, các vị cũng không có khả năng rời đi.

Xương Kiệt nhìn qua mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc, không biết vì cái gì trong nội tâm của hắn run lên, gật gật đầu nói:

- Được rồi, anh đã nói tới như vậy thì tôi cũng không có lý do cự tuyệt nữa.

Trong mắt xuất hiện một tia hàn quang nhàn nhạt, Tề Nhạc đem ánh mắt nhìn vào người Quan Tĩnh.

- Anh thì sao? Anh không đi vì cái gì?

Quan Tĩnh nhìn qua bộ dáng của Tề Nhạc se se ngón tay, nói:

- Tôi vốn không sao cả, nhưng mà anh cũng biết mục đích gia nhập của

tôi rồi, tôi ở đây chính là vì tiền. Nếu như có thể cho tôi con số thỏa

mãn thì ngược lại có thể cân nhắc một chút.

Hắn căn bản không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của những người khác, thậm chí nhìn qua Tề

Nhạc còn mang theo chút ít khiêu khích.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tốt, tôi đáp ứng anh. Nếu anh nguyện ý đi thì mỗi ngày tôi sẽ cho anh hai trăm đồng, như thế nào?