Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 740: Lâu đài cổ của Dracula (3)

Đột nhiên, hào quang màu tím phóng lên trời, thẳng vào giữa không trung

rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà hào quang chung quanh thân thể Tề

Nhạc cũng đã biến mất, chỉ là đôi mắt của hắn vẫn là màu bạc như cũ.

Bầu trời vốn trong xanh nhờ đám hào quang màu tím mà lại bắt đầu xuất

hiện sự thay đổi, một mảng lớn mây đen không hề báo trước đột nhiên xuất hiện, phạm vi bao phủ ước chừng khoảng một km vuông, vừa vặn hoàn toàn

che phủ lấy cánh rừng cây xanh này.

Dưới vùng che phủ của mây đen, trời lập tức trở nên mờ tối, một tia chớp xinh đẹp xẹt qua, ngay

sau đó, tiếng sấm cuồn cuộn chợt vang lên, cùng với tia chớp không ngừng sáng lên, tiếng sấm rền rĩ, làm cho đại địa run rẩy, tiếng oanh minh

mãnh liệt kia tràn đầy năng lượng phá hủy.

Hai con mắt màu

bạc của Tề Nhạc nhìn chăm chú lên giữa không trung, tay phải chậm rãi

giơ lên, hào quang lóe lên, Kỳ Lân huyễn biến ảo thành một thanh trường

kiếm mang vẻ cổ xưa xuất hiện trong tay Tề Nhạc. Khẽ quát một tiếng,

trường kiếm trong tay vừa động, lập tức một đạo tử sắc điện quang phiêu

nhiên đánh xuống, đánh vào trong rừng cây, tạo thành một tiếng vang thật lớn, sóng năng lượng trong không khí lập tức trở nên hỗn loạn hơn vì

tiếng sấm đột nhiên xuất hiện này.

Kỳ Lân dẫn lôi đại trận,

là năng lực đặc thù do Tề Nhạc đạt được tới Lục vân, sau khi lĩnh ngộ

được Lôi Vân mà có. So với Kỳ Lân Bách Lôi thiểm, quy mô dường như kém

xa, nhưng là uy lực của Kỳ Lân dẫn lôi này mạnh hơn Kỳ Lân bách lôi

thiểm rất nhiều.

Kỳ Lân bách lôi thiểm có thể công kích đồng

thời trong phạm vi nhất định, bởi vì năng lượng của sấm sét là cực kỳ

khổng lồ, cho nên vô cùng khó khống chế, nhưng là Kỳ Lân dẫn lôi đại

trận lại khác, nó có thể chịu sự khống chế của Tề Nhạc, chỉ đâu đánh

đó, dùng kiếm để dẫn động chỉ huy, chỉ là phải tốn một chút khí lực mà

thôi. Nếu như trong chiến đấu, Tề Nhạc chỉ cần mở ra đại trận này, có

thể vừa phát huy thực lực của mình đồng thời chiến đấu với kẻ địch, vừa

khống chế được thiên lôi trên không trung không ngừng đánh về phía đối

thủ.

Kỳ Lân dẫn lôi đại trận này vốn là phải tới Bảy Vân mới

có thể lĩnh ngộ, mà Tề Nhạc lại trong lúc không chú ý vô tình lĩnh ngộ được, chủ yếu là vì yêu cầu đối với Tinh Thần lực rất cao, công kích

của nó mỗi lần đều có thể dựa theo tinh thần lực khống chế mà đánh xuống một số lượng thiên lôi khác nhau. Mà lực công kích của thiên lôi lại

hơn Kỳ Lân Bách lôi thiểm rất nhiều. Sau khi Tề Nhạc trở thành Tự

Nhiên Chi Nguyên, cường độ sức mạnh tinh thần sẽ không phải là vấn đề

nữa.

Trường kiếm trong tay hướng lên trên khẽ vẫy, liên tiếp

mấy đạo thiên lôi liền từ trên trời giáng xuống, nổ vang kịch liệt. Tình hình hỗn loạn đầy năng lượng càng trở nên gay gắt hơn, Tề Nhạc đặc

biệt đánh về những chỗ có đất trống, có lôi điện lại đánh vào giữa không trung. Các ngươi không phải là có lĩnh vực bảo hộ sao? Lĩnh vực cũng là cần năng lượng để duy trì, ta đảo loạn hết toàn bộ năng lượng ở nơi

đây, xem các ngươi có chịu chui ra hay không?

Ngay từ khi bắt đầu thì thiên lôi mới chỉ có một đạo, dần dần trở nên càng ngày càng

nhiều, cũng mới bắt đầu, chỉ thấy xà điện giữa không trung không ngừng

lóe ra, hoàn toàn tạo thành một cảnh tượng thật kỳ dị.

Thiên

lôi oanh kích sẽ nhanh chóng tạo ra hiệu quả, bởi vì sự thay đổi của

phần tử năng lượng trong không khí, Tề Nhạc rải tinh thần lực ở xung

quanh cũng cảm giác được từng vòng sóng năng lượng xuất hiện do những vụ nổ bởi lôi địa trên trời. Phần tử năng lượng kia tựa hồ là năng lượng

mang tính phòng ngự, ký tức âm tà không ngừng run rẩy do chịu ảnh hưởng

của lôi điện trên trời.

Đúng lúc Tề Nhạc đang chuẩn bị dùng thêm chút sức lực, lại để cho thiên lôi đánh tiếp, đột nhiên, một cột

sáng màu đỏ như máu xuất hiện, cột sáng có đường kính khoảng một mét

phóng mạnh lên trời, trong chớp mắt đã nhảy vào giữa không trung, cột

sáng đó lại giống như thực thể, vừa tiến vào đám mây đen liền lập tức

khuấy động, hiển nhiên là muốn phá hỏng đám mây sấm sét này của Tề

Nhạc.

Tề Nhạc dùng tay nhấc Silva lên, liếc mắt ra hiệu

một cái với Minh Minh, không hề khống chế Lôi vân, bay thẳng tới chỗ có

cột sáng đỏ như máu đó.

- Klinsmann, đi ra đây cho ta.

Tề Nhạc hét lớn một tiếng, sóng âm nhờ có sự trợ lực của Vân Lực đánh về phía cột sáng màu đỏ đó.

- Kẻ nào dám kêu gào tên của ta.

Giọng nói có chút tức giận của Klinsmann vang lên, quang ảnh lóe lên,

hơn mười đạo thân ảnh màu đen xuất hiện giữa không trung, xòe ra đôi

cánh khổng lồ, nhìn giống như một đám mấy đen cỡ nhỏ.

Thân

ảnh ưu nhã của Klinsmann đang ở chính giữa, đôi cánh màu đỏ như máu nhìn có vẻ rất bắt mắt, trong tay thậm chí còn đang cầm một cái ly thủy

tinh, nhẹ nhàng lay động, máu tươi bên trong cũng có chút sóng sánh

theo.

Tề Nhạc cười ha ha một tiếng, nói:

- Làm sao, ngay cả bạn cũ mà cũng không nhận ra hay sao?

Vừa nói, hắn liền giải trừ khống chế đối với Lôi vân, mây đen trong

không khí lập tức tiêu tán đi, người nhẹ nhàng bay lên, trong chớp mắt

đã tới trước mặt Klinsmann.

Nhìn thấy Tề Nhạc, Klinsmann không khỏi chấn động, hắn lập tức hưng phấn, lại nhiệt tình chạy ra chào đón:

- Tề, sao lại là anh? Anh tới Luân Đôn từ bao giờ thế chứ?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Sao nào? Không chào đón tôi sao? Xem ra vận khí của tôi cũng thật

không tồi, cũng vừa hay anh ở đây. Thật xin lỗi, vì không tìm thấy cửa

cho nên chỉ có thể dùng Thiên lôi mở đường.

Klinsmann ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, lại nhìn Tề Nhạc:

- Trời ạ! Tề! vừa rồi không phải là do anh làm đó chứ.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Có thể không phải là tôi sao.

Klinsmann cười khổ vỗ vỗ lồng ngực của mình:

- Tôi còn tưởng rằng thật là thượng thiên trừng phạt đối với huyết tộc

chúng tôi chứ. Nửa năm không thấy, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Nhưng mà cũng thiếu chút nữa là hù chết tôi.

Tề Nhạc ném Silva ném về phía Klinsmann:

- Nếu không phải gã dẫn đường, tôi còn chẳng tìm tới đây nổi đâu, đi

thôi, anh không mời tôi tới lâu đài của anh ngồi chơi chút sao?

Gia tộc Dracula lâu đời luôn duy trì sự bao phủ của lĩnh vực đặc thù do đời trước kiến tạo nên, mới có thể luôn sừng sững ở ngoại ô Luân Đôn

cho tới hiện tại. Giáo đình cũng đã nhiều lần tìm kiếm, nhưng vẫn luôn

luôn không thể nào xác định vị trí của nó, càng không thể nào tiến vào

bên trong lâu đài.

Cả tòa lâu đài đều đang được bao phủ bên

dưới lĩnh vực, trong đó bất kỳ chỗ nào đều là một màu đen kịt, chỉ có

một phiên lĩnh vực là nguyệt lượng, mới có thể mang đến ánh sáng chiếu

rọi cho tòa lâu đài này.

Khi Tề Nhạc cùng Minh Minh được

Klinsmann dẫn vào bên trong lĩnh vực, lập tức cảm giác được một cỗ khí

tức âm sâm đập vào mặt, toàn bộ chung quanh đều âm trầm, nhìn sắc mặt

trắng bệch, răng nanh nhe ra của đám ma cà rồng chung quanh, Minh Minh

không khỏi có chút sợ hãi nép vào trong ngực Tề Nhạc, lòng bàn tay bắt đầu chảy ướt mồ hôi.