Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 567: Tiến về Côn Lôn (3)

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

-

Em nói không sai, bất cứ chuyện gì cũng có nhân duyên đấy, thì giống

chúng ta dưới tác dụng của Luân Hồi quả trở lại thời đại này cũng là như thế. Có lẽ chính là vì hiện tại thần thú cùng hung thú đối lập thực lực chênh lệch quá lớn, chúng ta mới có thể theo lão thiên sắp đặt mà lần

tới thời đại này. Trước kia ta chưa bao giờ tin tưởng những điều này,

nhưng hiện tại sự thật bày ở trước mắt, vẫn làm anh không thể không tin.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Chúng ta cũng chỉ có dựa theo vận mệnh an bài đi tiếp thôi. Bất luận như thế nào, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh anh ủng hộ anh, cho dù

chúng ta không cách nào trở về, em cũng lại ở chỗ này thủy chung làm bạn với anh. Được chứ?

Nghe Văn Đình nói xong, Tề Nhạc nhớ tới Y Nhược cùng đám người Mặc Hỏa thỉnh cầu đối với chính mình thì trong

lòng thở dài một tiếng, Đình Đình ah Đình Đình, em cũng đã biết, bất

luận có thể trở về hay không, lão công của em cũng chịu mạo hiểm cực

lớn.

Nhưng mà, bất luận này mạo hiểm như thế nào, anh tuyệt

sẽ không cho em bị bất cứ thương tổn gì. Không biết đám người Mặc Hỏa an bài thế nào rồi. Chờ lần này từ Côn Lôn Sơn mạch trở về, có lẽ, là thời điểm mình thực hiện lời hứa rồi.

Mỉm cười, quang mang trong

mắt Tề Nhạc trở nên ôn hòa rất nhiều, mà nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, hào khí trong lồng ngực hào khí. Mặc kệ nó, bất luận kết quả như thế

nào thì mình đã đáp ứng, nhất định phải đi đối mặt. Hiện tại nghĩ nhiều

như thế có tác dụng gì đâu, không bằng thật vui vẻ cùng Đình Đình, Tuyết Nữ sống thật tốt. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc gào to một tiếng:

- Chúng ta nhanh tăng tốc, hi vọng sớm có thể đạt được mục đích.

Tin tức Mặc Hỏa cho Tề Nhạc phi thường kỹ càng, Côn Lôn Kính với tư

cách là thần khí xếp hạng thứ chín trong thập đại thần khí, nó bị

thiên thần lưu tại dãy núi Côn Lôn.

Từ thời xa xưa, thời điểm Côn Lôn Kính xuất hiện kỳ thật không biết vị đại thần nào luyện chế

ra, nó cũng không có uy lực công kích cũng không có năng lực phòng ngự.

Nhưng mà, nó có thể xem thấu hết thảy ngụy trang, thậm chí là xem thấu

thời không, cũng chỉ có nó mới là một kiện bảo vật duy nhất trong thập

đại thần khí có thể xuyên việt thời không. Ý nghĩa của nó kỳ thật cũng

không chênh lệch bao nhiêu với thần khí khác, tính đặc thù của nó xét ở

mặt khác còn hữu dụng hơn các thần khí khác nhiều.

Đối với Tề Nhạc mà nói, không thể nghi ngờ đúng là như thế, hắn tuy rằng đã nhận

được Hiên Viên Kiếm, nhưng mà nếu để cho hắn lựa chọn hắn lại thà rằng

lựa chọn Côn Lôn Kính. Cho dù là đã có năng lực sử dụng Hiên Viên Kiếm,

hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Coi như là đổi thành Đông Hoàng Chung đứng đầu thập đại thần khí, lựa chọn của Tề Nhạc cũng tuyệt đối sẽ không

thay đổi. Dù sao, đối với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với

trở lại thời đại kia của mình.

Côn Lôn Sơn mạch thời đại này

không giống Côn Lôn Sơn mạch thời đại kia của Tề Nhạc, không chỉ có là

bộ dáng không giống nhau, hoàn cảnh không giống nhau, mà ngay cả vị trí

địa lý cũng khác nhau.

Tề Nhạc từ Mặc Hỏa đã nhận được một

tấm địa đồ giản dị dùng da động vật chế tác, địa đồ tuy rằng rất đơn

giản, nhưng ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú mà nói có thể tính toán là bảo vật

vô giá rồi. Dù sao, ở thời đại này vẽ ra một tấm bản đồ trong ký ức,

nhất định phải đi tới các địa phương đó xem một lần. Đây là chuyện khó

khăn là bực nào?

Côn Lôn Sơn mạch nằm ở hướng Tây Bắc của

Viêm Hoàng đại địa, chỉnh thể vị trí cùng thời đại kia của Tề Nhạc có

chút gần, nhưng thiên về hướng tây hơn. Cảm giác của Tề Nhạc lúc này là

phạm vi của Viêm Hoàng đại địa dường như lớn hơn thời đại kia của Tề

Nhạc rất nhiều. Thông qua trao đổi cùng Văn Đình, Tề Nhạc phát hiện, thế giới lúc này cùng thời đại kia của mình khác nhau rất lớn, mà ngay cả

tình huống các khối đại lục cũng không giống nhau.

Thậm chí

có khả năng, lúc này Á Châu cùng các lục địa khác vẫn còn kết nối với

nhau. Đương nhiên, Tề Nhạc đối với mấy cái này cũng không có hứng thú

quá lớn, hắn chỉ muốn mau sớm dựa theo vị trí đánh dấu trên bản đồ tìm

kiếm được Côn Lôn Sơn, hơn nữa dựa theo địa đồ tìm ra địa phương bảo tồn Côn Lôn Kính.

Mặc Hỏa cho Tề Nhạc tin tức đã rất kỹ càng,

nhưng mà, hắn cũng không biết Côn Lôn Kính đến tột cùng nằm ở vị trí nào trong Côn Lôn Sơn mạch, đối với trong thập đại thần khí, bất luận một

kiện nào, các thần thú bọn họ đều đã từng cẩn thận tìm kiếm dò xét

qua, thông qua đủ loại dấu hiệu năm đó tìm kiếm, Mặc Hỏa đem phạm vi có

Côn Lôn Kính thu hẹp đi rất nhiều. Đại khái ngay ở khu vực cao hơn mặt

nước biển tầm hai tòa núi tuyết. Muốn tìm được Côn Lôn Kính, vận khí vẫn như cũ là nhân tố phi thường trọng yếu.

Suốt ba ngày phi

hành, thông qua biểu hiện của địa đồ, Tề Nhạc biết rõ, khoảng cách Côn

Lôn Sơn chỉ sợ còn có một đoạn không ngắn. Có lẽ phải gấp ba khoảng cách quãng đường chính mình đã bay qua. Dọc theo con đường này coi như là

bình tĩnh. Dưới tình huống thúc dục Vân Lực dùng năng lực Phù Diêu Trực

Thượng Cửu Vạn Lý, Tề Nhạc đôi khi dùng lực lượng một người mang theo

Văn Đình, Tuyết Nữ hai người đồng thời phi hành. Vì thế tốc độ phi hành

thật nhanh. Cho dù còn xa mới sánh được với máy bay thời đại của hắn,

nhưng vẫn còn nhanh hơn xe lửa rất nhiều.

Đang bay đi, Tuyết Nữ đột nhiên thò tay chỉ hướng phía dưới, nói:

- Cha, mẹ, hai người mau nhìn, phía dưới có rừng cây thật rậm rạp ah!

Tề Nhạc chính thúc dục Vân Lực một bên phi hành một bên hấp thu lấy

phần tử năng lượng trong không khí, đột nhiên nghe xong Tuyết Nữ nói thì vô ý thức hướng xuống xem xét. Đúng như Tuyết Nữ nói như vậy, phía dưới là một mảnh rừng rậm rậm rạp mênh mông, cho dù là trên không trung cũng không cách nào chứng kiến giới hạn của nó, phóng nhãn nhìn lại rậm rạp

rậm rạp tựa như một mảnh hải dương màu xanh lá. Ánh mặt trời chiếu xuống không cách nào xuyên qua tán cây để thấy đất đai bên dưới.

Nguyên một đám tán cây cực lớn hoàn toàn che chắn tầm mắt của mọi người, cho dù ở giữa không trung cũng có thể cảm giác được khí tức tự nhiên

bành trướng.

Với tư cách Tự Nhiên Chi Nguyên, đột nhiên cảm

giác được tự nhiên mãnh liệt như vậy, thể xác và tinh thần của Tề Nhạc

lập tức sảng khoái vô cùng:

- Cái chỗ này thật đẹp, ai, ta

càng ngày càng thích thời đại này rồi. Chỉ cần có thể trở về, sau này

nhất định phải mang theo tất cả mọi người đến bên này nhìn xem, coi như

là du lịch một chuyến.

Tuyết Nữ năn nỉ nói:

- Cha, chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi một chút được không? Chúng ta đã bay hơn nửa ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút a.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái hỏi:

- Tuyết Nữ, con mệt mỏi rồi hả?

Khuôn mặt Tuyết Nữ đỏ lên có chút xấu hổ mà nói:

- Mệt thì không phải rất mệt a, nhưng con muốn đi xuống xem một chút, được không?

Thanks