Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 534: Thiên Nhân Hợp Nhất chi Hiên Viên tân chủ (2)

- Đầu đất, nhanh đáp ứng đi. Ta chết có là gì, vì anh ta bị nghiền nát

linh hồn cũng được. Anh là đầu đất, nếu như anh còn nhận ta là sư phụ,

hãy mau đáp ứng, đây là cơ hội duy nhất.

Nhìn thấy Hoàng Đế đột nhiên xuất hiện, Tề Nhạc nói:

- Lão sư, tôi đáp ứng thì ngài cao hứng sao? Nhưng mà, có một điểm tôi

không giống ngài. Có lẽ ngài vì nhân loại cái gì cũng hy sinh được,

nhưng tôi lại không giống. Hiên Viên kiếm nói rất đúng, tôi là người

sống cảm tình. Hoặc là, ánh mắt của tôi rất thiển cận. Nhưng mà, tôi

tuyệt đối không vì lực lượng mà buông tha cho những thứ quan trọng với

mình.

- Ngài là lão sư của tôi, nếu như tôi ngay cả ngài cũng giết, cho dù đạt được cả thế giới tôi cũng không vui. Tuy Hiên Viên

kiếm cường đại, nhưng tôi thà không có được nó, tôi thà rằng dựa vào cố

gắng của mình để trở nên cường đại hơn cũng không vì nó mà giết ngài,

cải biến ý niệm trong lòng của mình.

Những lời cuối cùng như chém đinh chặt sắt, không có khoan nhượng chút nào.

Thân ảnh Hoàng Đế biến mất, âm thanh lạnh lùng của Hiên Viên kiếm lại vang lên lần nữa.

- Như vậy, nếu như tôi cho anh biết, không từ trong ba lựa chọn này

tuyển một. Anh sẽ lâm vào bóng tối này vĩnh viễn thì sao?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Làm tôi sợ sao?

Hiên Viên kiếm cười ha hả, rét lạnh nói:

- Anh cho rằng tôi đang dọa sao?

Tề Nhạc cũng cười nói:

- Nếu như không đáp ứng điều kiện thì anh giết tôi, vậy anh cũng không

phải Hiên Viên thần kiếm, mà là Hiên Viên ma kiếm. Nếu như anh nguyện ý

biến thành ma kiếm tôi cũng không có biện pháp.

Hiên Viên kiếm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói như vậy, anh không có ý định cải biến chủ ý?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không sai, cho dù tôi chiếm được Hiên Viên kiếm anh cũng không giết tôi đâu. Điểm này tôi vẫn có nắm chắc.

Hiên Viên kiếm không có nói chuyện, đột nhiên không gian của Tề Nhạc

biến hóa, chung quanh sáng lên, khi Tề Nhạc nhìn thấy bản thân mình, hào quang càng ngày càng cường thịnh. Không gian màu đen biến thành màu

vàng.

Trong nội tâm Tề Nhạc rùng mình, âm thầm nghĩ tới,

chẳng lẽ Hiên Viên kiếm này thật sự giết mình sao? Không, sẽ không, nếu

như nó là thượng cổ thần khí, lại có Hoàng Đế làm hồn. Tại sao làm

chuyện này chứ? Hoàng Đế không phải nói, Hiên Viên kiếm đại biểu cho

dũng khí, trí tuệ cùng nhân ái sao? Từ góc độ nào mà nói, nó không có

khả năng giết mình.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc khoanh chân ngồi

xuống trong không gian hư vô này, dùng vân lực bản thân hóa thành thị

giác, không cho không gian màu vàng này kích thích thị giác của mình,

đồng thời trải rộng vân lực ra khắp cơ thể, bắt đầu ngồi tu luyện.

Bỗng nhiên áp lực khổng lồ xuất hiện. Giống như sóng biển không ngừng

phát động công kích vào cơ thể Tề Nhạc. Tề Nhạc phong bế thị giác của

mình không ngờ là cách làm thông minh. Nếu như hắn hiện tại trợn tròn

mắt. Nhất định có thể chứng kiến vô số kiếm hồn Hiên Viên kiếm vàng

trùng kích thân thể của mình.

Nhưng mà, tuy không thể nhìn

thấy cảnh vật chung quanh. Những áp lực thật lớn này không ngừng áp bách vân lực trong cơ thể, ngay cả xương cốt trong thân thể cũng xuất hiện

âm thanh rạn nứt, trong cơ thể như lửa đốt, thống khổ này từ da, kinh

mạch, cốt cách, cơ bắp, cơ hồ không chỗ nào không đau truyền vào đầu của hắn, Tề Nhạc cắn răng chịu khổ, không vì thống khổ của mình mà kêu gào.

Năng lượng chèn ép chung quanh càng lúc càng mạnh, mà thân thể Tề Nhạc

dù sao cũng trải qua Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo qua, tuy vẫn không sao, nhưng thân thể của hắn trở nên vặn vẹo, cho dù ở dưới tình huống như

vậy, thân thể của hắn không có dấu hiệu sụp đổ, cốt cách và kinh mạch

của hắn dẻo dai vô cùng, tuy áp lực bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng

lực chống cự của bản thân Tề Nhạc càng ngày càng mạnh. Dù sao hắn không

nghĩ tới biện pháp phản kích, hắn dứt khoát dùng vân lực bảo vệ cốt cách và kinh mạch, tùy ý cho nên lượng bên ngoài trùng kích thân thể của

mình.

Giờ này khắc này, đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới đã từng xem qua một bộ tiểu thuyết, là một tác giả nổi tiếng thời đại của hắn viết, hắn còn nhớ rõ, trong tiểu thuyết có một câu như thế này, hắn mạnh mặc

hắn mạnh, gió mát vịn núi. Đột nhiên gánh nặng trong lòng giảm bớt, hắn

cưỡng ép đem tinh thần lực của mình đưa vào trong não chứ không phát tán ra chung quanh nữa, đồng thời, thông qua thân thể của mình cảm thụ tất

cả, tuy đây là một không gian hư vô.

Nhưng không gian này tồn tại đủ lâu thì có hắn làm vật dẫn, tâm tình của Tề Nhạc rất bình tĩnh,

tất cả thống khổ vào lúc này không còn quan trọng nữa, thân thể của hắn

vẫn duy trì sinh cơ, cảm thụ được năng lượng chung quanh trùng kích thân thể của mình, những năng lượng này giống như không còn lực công kích,

mà căn bản tạo thành thế giới này chính là mình, tất cả chỉ là một bộ

phận của không gian mà thôi.

Tề Nhạc trong không gian hư vô

này, thân thể dần dần phát sinh biến hóa, lúc bắt đầu thân thể của hắn

giống như một con thuyền nhỏ bập bùng trên sóng gió mạnh mẽ, không ngừng lên xuống trên biển. Dần dần, năng lượng trong cơ thể chậm rãi trùng

kích, khi năng lượng bắt đầu chấn động, không gian này không có biên

giới, mà năng lượng trùng kích cũng có thêm quy luật và phương hướng

nhất định, thân thể của hắn giống như hoàn toàn dung nhập vào năng lượng trùng kích này, năng lượng trùng kích thế nào thân thể của hắn vẫn

chuyển động theo, dưới loại tình huống này, những năng lượng trùng kích

kia không thể gây tổn thương cho người hắn, đồng thời, thân thể ảm đạm

vô quang từ từ phát sinh biến hóa.

Một tầng kim sắc quang

mang xuất hiện trên làn da của Tề Nhạc, hào quang này giống như không

gian chung quanh vậy, giờ này khắc này hắn không còn giống một con

người, mà biến thành năng lượng trong không gian này, năng lượng chấn

động thì hắn cũng động.

Tâm thần của Tề Nhạc hoàn toàn đắm

chìm trong không gian này, quên bản thân, cũng quên sinh tử của mình,

giờ này khắc này hắn đã hoàn toàn dung nhập vào không gian, trở thành

một bộ phận của không gian này.

Quang ảnh sáng lên trong

không gian, Hoàng Đế trống rỗng xuất hiện, phiêu phù ở giữa không trung. Đồng thời xuất hiện còn có một thanh kiếm, đó là Hiên Viên kiếm.

Khóe miệng Hoàng Đế xuất hiện nụ cười nhạt.

- Nên chấm dứt a.

Âm thanh không cam lòng từ Hiên Viên kiếm truyền ra.

- Cái này, điều này sao có thể, cái đó và hắn nên xuất hiện tình huống

khác nha! Hắn không thuộc về thời đại này, không thể nào là người khống

chế tôi.

Hoàng Đế nhìn qua Hiên Viên kiếm thật sâu, mỉm cười nói:

- Đứa nhỏ này vừa mới nói với tôi, trên thế giới này không có gì là

không thể. Chẳng lẽ anh không thấy được sao, hắn đã tiến vào cảnh giới

Thiên Nhân Hợp Nhất. Mà đây là cửa ải cuối cùng của anh chính là Thiên

Nhân Hợp Nhất. Có thể nhanh như vậy dung nhập vào không gian này, cho dù là tôi lúc trước cũng không sánh bằng được.

Âm thanh Hiên Viên kiếm nghe có chút quái dị.

- Nhưng mà, lúc trước anh đúng là đối tượng lựa chọn tốt nhất, mà hắn là người từ bên ngoài.