Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 522: Mũi tên ngưng tụ bốn thuộc tính (1)

Tề Nhạc gật gật đầu, chấp nhận nói:

- Tôi tới từ tương

lai, những lời ngài nói là tính phát triển của lịch sử. Nhưng mà, cũng

không phải tuyệt đối. Có lẽ lực lượng một mình tôi không cách nào khiến

nhân loại cường đại lên, nhưng mà, tôi có được huyết mạch Kỳ Lân, lại

tin tưởng trong tương lai có thể chống lại bất cứ cự thú nào. Ngài đọc

được trí nhớ của tôi, có lẽ cũng biết hiện giờ tôi có năng lực Tự

Nhiên Chi Nguyên.

- Tuổi thọ không còn là hạn chế nữa. Mà tôi sinh ra đời đã là có nhiệm vụ thủ hộ nhân loại. Tuy nhiên, tôi không

phải chủ nhân mới của nhân loại, nhưng mà. Có thể đến nơi đây với tôi đã là thỏa mãn lớn nhất. Hoàng Đế bệ hạ, tôi chỉ thỉnh cầu ngài một

chuyện, có thể cho tôi lưu lại nơi này, tiếp tục chiến đấu với ngài,

nghe ngài dạy bảo.

Hoàng Đế kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Anh muốn lưu lại?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Vâng! Hiện tại tôi không có yêu cầu xa vời là đạt được Hiên Viên

kiếm. Nhưng mà, tôi muốn lưu lại lắng nghe ngài dạy bảo, chiến đấu với

ngài tăng thực lực của mình lên, thời điểm tương lai có thể bảo vệ nhân

loại chúng ta. Ngài là tổ tiên của tôi, là anh hùng vĩ đại nhất, chẳng

lẽ ngài hy vọng lực lượng của mình thất truyền sao? Tôi tin tưởng, chỉ

có không ngừng chiến đấu.

- Mới có thể tăng thực lực của

mình lên, cũng chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể phát triển thật tốt. Cho nên tôi hy vọng lưu lại giải quyết tịch mịch của ngài, nếu có

một ngày tôi có thể trở thành đối thủ của ngài, cũng thông qua khảo

nghiệm của ngài, như vậy. Tôi thử lưu lại xem mình có thể trở thành chủ

nhân Hiên Viên kiếm hay không.

Ánh mắt Hoàng Đế lại khôi phục bình tĩnh lần nữa, nhìn qua hắn trên không trung, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhạt.

- Tôi chỉ là kiếm hồn thủ hộ Hiên Viên kiếm. Nhiệm vụ của tôi chỉ có

một, chính là thủ hộ không cho ngoại nhân quấy rầy Hiên Viên kiếm. Mà

tôi gác cửa thứ hai, chỉ có nhân loại mới có thể tiến hành thủ hộ. Với

tư cách kiếm hồn. Tôi không thể dạy anh cái gì, nhưng mà, nếu như anh

tiếp tục chiến đấu tôi không có quyền lực ngăn cản anh.

Nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của Hoàng Đế, Tề Nhạc biết rõ mình thành công rồi.

Trong nội tâm tràn ngập vui sướng, còn có gì tốt hơn chuyện mình không

bị giết lại còn tăng thực lực của mình lên chứ? Chỉ có chiến đấu với

cường giả, từ trong áp lực lớn tăng thực lực của mình nhanh hơn chứ,

điểm này, Tề Nhạc đã sớm nhận thức sâu sắc điểm này rồi.

Đồng thời, muốn nói hắn không có tâm ngấp nghé Hiên Viên kiếm là chuyện

không thể nói, Hiên Viên kiếm chính là thần kiếm lưu truyền thiên cổ.

Cũng là đệ nhất thần kiếm a! Nếu như hắn có được, cho dù trong thời đại

viễn cổ cự thú mình cũng có thể đi ngang như cua a.

- Vậy thì tốt, Hoàng Đế bệ hạ, tôi nghĩ tôi sẽ không nhụt chí. Thẳng đến khi leo

lên đỉnh cầu thang. Nhưng mà, có một điểm tôi cần phải nói trước. Trong

khi chiến đấu với ngài, tôi sẽ dùng toàn bộ thủ đoạn để lao lên đỉnh,

đến lúc đó, ngài không nên trách tôi hèn hạ a.

Tề Nhạc phòng ngừa chu đáo tìm ra đường lui tốt nhất cho mình.

Hoàng Đế cười nhạt một tiếng, nói:

- Lực lượng lớn nhất của nhân loại là gì? Anh có biết không?

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Là sức sáng tạo sao?

Hoàng Đế lắc đầu, nói:

- Sức sáng tạo là diễn sinh ra. Cho dù anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân,

nhưng năng lượng huyết mạch cũng không sánh bằng năng lực cường đại nhất của nhân loại. Mà lực lượng cường đại nhất chính là trí tuệ. Cái gì gọi là hèn hạ trong chiến đấu chính thức, chỉ có thắng lợi mới là mục tiêu

cuối cùng. Nếu như anh có thể bằng vào trí tuệ vượt qua cửa ải của tôi,

tôi chỉ cảm thấy vui sướng. Tiểu tử, đến đây đi, cho ta xem xem, anh hèn hạ tới cỡ nào.

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Tổ tiên vĩ đại, Hoàng Đế bệ hạ, vậy ngài cũng phải cẩn thận. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp.

Tay trái đặt lên ngực, thân thể Tề Nhạc trên không trung, rốt cục dùng

kiện Kỳ Lân bát trân thứ năm của mình, chính là Kỳ Lân Ẩn.

Cho dù đang ở trong mộ Hiên Viên, không gian chung quanh Kỳ Lân Ẩn cũng

bị ảnh hưởng cực lớn, hào quang màu đỏ sậm trong khoảng khắc bao phủ

toàn bộ không gian. Chung quanh lập tức tối lại, Thiên Ky Bách Biến

Tuyền Ki Giới Pháp đem Tề Nhạc cùng Hoàng Đế và cầu thang bao phủ vào

bên trong.

Trong nháy mắt Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới

Pháp xuất hiện, Tề Nhạc đã động, hắn không trông cậy vào lĩnh vực của

mình vây khốn Hoàng Đế, dù sao, trước mặt là Hiên Viên kiếm, bất luận

lĩnh vực gì cũng bị phá giải dễ dàng. Chuyện hắn cần làm hiện giờ, chính là lợi dụng năng lực di chuyển tức thời trong Thiên Ky Bách Biến Tuyền

Ki Giới Pháp.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, chung quanh lâm vào

bóng tối, mà thân thể Tề Nhạc cũng biến mất trong nháy mắt này, sau một

khắc, đã xuất hiện trên bình đài có Hiên Viên kiếm.

Lúc nội tâm Tề Nhạc mừng rõ, cho rằng mình đã thành công, đột nhiên âm thanh của Hoàng Đế vang lên bên cạnh lỗ tai của hắn.

- Quên rồi sao? Ta đã đọc toàn bộ trí nhớ của anh. Tuy ta không cách

nào sử dụng lĩnh vực này, nhưng mà, tất cả biến hóa trong lĩnh vực này

ta biết rõ trong trí nhớ của anh rồi.

Thân thể Tề Nhạc di

chuyển tức thời đình trệ, một lực hút không cách nào kháng cực phát ra,

hắn cảm giác thân thể phiêu đãng, kinh mạch toàn thân vừa mới khôi phục

lại, nhưng mà, sau một khắc hắn lại cảm giác có cổ khí tức sắc bén hiện

ra, kim quang ẩn hiện như có uy năng khai thiên ích địa, chém toàn bộ

bóng tối chung quanh, Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp biến mất.

Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, trong tay vẫn cầm Hiên Viên kiếm, nhìn qua Tề Nhạc trên không trung gật gật đầu, nói:

- Đây là do Kỳ Lân sáng tạo ra, lĩnh vực này là lĩnh vực thần kỳ nhất

tôi từng nhìn thấy. Nếu như không phải biết được uy lực của nó từ trước, có lẽ anh thật sự đắc thủ rồi.

Tề Nhạc có chút bất mãn nói:

- Bệ hạ, khảo nghiệm này thật sự không công bằng nha. Ngài đã biết rõ

toàn bộ năng lực của tôi, đọc được trí nhớ của tôi. Thậm chí ngay cả

phương thức chiến đấu của tôi cũng rõ ràng. Như vậy phải chiến đấu như

thế nào?

Hoàng Đế mỉm cười, nói:

- Ta nói rồi, chỉ cần anh nguyện ý ở lại chỗ này, có thể không ngừng khiêu chiến ta. Anh

nói rất đúng, ở chỗ này, một mình ta quá tịch mịch. Ta không ngại lần

lượt đánh bại anh. Về phần đọc được trí nhớ của anh, ta chỉ biết một

lần. Nếu như anh có bản lĩnh sáng tạo ra lĩnh vực thần kỳ như vừa rồi,

như vậy, ta không ngại bại trong tay anh đâu.

Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Xem ra, chúng ta còn phải tiếp túc chiến đấu rồi. Mẹ, Long Giang tiền bối. Các người đi đi, bất luận con ở chỗ này có thành công hay không

cũng sẽ quay về tổng bộ Tộc Thổ tìm các người.

Y Nhược cùng

Long Giang vẫn luôn nghe Tề Nhạc cùng Hoàng Đế nói chuyện với nhau,

nhưng bọn họ không nghĩ rằng Tề Nhạc lại có thể cò kè mặc cả với Hoàng

Đế, cuối cùng lại biến Hoàng Đế thành người bồi luyện cho hắn. Mà làm

bọn họ giật mình nhất chính là Hoàng Đế không cần nói gì vẫn đáp ứng.

Loại tình huống này hoàn toàn làm bọn họ bất ngờ.

Thanks