Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 517: Hiên Duyến Kiếm Hồn Trận (4)

Tề Nhạc nói:

- Cấm chế trên cầu thang là cái dạng gì? Phải làm thế nào mới thông qua được?

Y Nhược cười khổ nói:

- Rất đơn giản, muốn thông qua cầu thang này. Nhất định phải chiến

thắng một người. Chính là người thủ hộ, bằng không chẳng thể vượt qua

được.

- Một người? Vậy là ai?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

Y Nhược cùng Long Giang liếc nhau.

- Hoàng Đế.

- Cái gì?

Tề Nhạc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết, hắn không nghĩ tới Y Nhược lại nói ra cái tên này.

- Tiền bối, ngài không phải nói đùa chứ, Hoàng Đế. Hoàng Đế không phải

đã sớm chết từ nhiều năm rồi sao? Tại sao thủ hộ mộ Hiên Viên này?

Y Nhược cười khổ nói:

- Anh cảm thấy tôi giống nói đùa sao? Hiên Viên kiếm sinh ra thế nào

không ai biết. Nó là vũ khí có tính công kích cường đại nhất thiên thần

lưu lại. Trên thế giới của chúng ta, đã từng sử dụng Hiên Viên kiếm chỉ

có một người. Đó chính là Hoàng Đế. Mà Hoàng Đế dựa vào Hiên Viên kiếm

đánh bại Xi Vưu, nhân loại đi theo hắn từ từ phát triển. Thời điểm tính

mạng của hắn sắp hết, hắn được an táng trong lăng tẩm của Thổ Tộc.

- Nhưng mà, sau khi hắn chết, Hiên Viên kiếm đã biến mất, đồng thời,

Hiên Viên kiếm cũng mang theo linh hồn của hắn. Có lẽ, đây chính là số

mệnh của người sử dụng Hiên Viên kiếm a. Cho nên, cửa ải thứ hai, chính

là Hoàng Đế gác cầu thang Hiên Viên. Anh chỉ cần thông qua ngăn cản của

Hoàng Đế đi lên cầu thang trăm mét này, mới có thể thành công đi tới

điểm cuối cùng, nhìn thấy Hiên Viên kiếm chân chính.

Tề Nhạc ngẫm lại nói:

- Hai vị tiền bối, cho dù các người nói là thật. Như vậy, Hoàng Đế thực sự khó chiến thắng như vậy sao? Dù sao hắn chỉ có một người a! Cho dù

linh hồn của hắn thủ hộ Hiên Viên kiếm, với năng lực của các người,

chẳng lẽ không cách nào chiến thắng hắn sao?

Y Nhược nói:

- Nếu như anh nghĩ như vậy thì anh sai lầm quá lớn rồi đấy. Đầu tiên,

Hoàng Đế đã từng là cường giả nhân loại mạnh nhất chiến thắng Xi Vưu. Mà năng lực của bọn họ, tuyệt đối không thể dùng tình huống nhân loại bình thường mà tưởng tượng. Tiếp theo, cũng là điểm trọng yếu nhất. Hoàng Đế đã từng là người sử dụng Hiên Viên kiếm.

- Chẳng lẽ anh cho

rằng thời điểm hắn thủ hộ Hiên Viên kiếm không được sử dụng Hiên Viên

kiếm sao? Dưới loại tình huống này, trừ phi tu vi của anh vượt xa hắn

mới có thể đánh bại hắn. Cuối cùng, cũng là chuyện làm khó chúng ta

nhất, nếu Hoàng Đế không giao thủ với chúng ta, đồng thời, chúng ta cũng không đi lên cầu thang này được.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Đây là tại sao vậy?

Sắc mặt Long Giang trở nên khó coi.

- Bởi vì, yêu cầu của Hoàng Đế chỉ có nhân loại mới có đi lên và có tư

cách giao thủ với hắn. Tuy chúng tôi là thần thú, thực sự không thể.

- À?

Tề Nhạc kinh ngạc:

- Vậy đây là nguyên nhân tiền bối nói Hiên Viên kiếm chỉ có nhân loại mới sử dụng được sao?

Long Giang gật gật đầu, nói:

- Chúng tôi đã từng thử qua rất nhiều lần. Nhưng Hoàng Đế lại nói cho

chúng tôi biết, trừ phi là nhân loại, nếu không hắn sẽ không xuất thủ.

Chúng tôi cũng đã có ý đồ xông qua. Nhưng mà, chỉ cần chúng tôi vừa đi

lên, Hiên Viên kiếm trên đài lập tức xuất kiếm khí cường đại bức lui

chúng tôi. Lần trước Y Nhược bị thương chính là như vậy.

-

Cho nên, lần này chúng tôi mới mang anh tới đây, trong cự thú, thực lực

của anh chẳng tính là nổi bật, nhưng trong nhân loại, chỉ sợ không có ai so sánh được với anh cả. Cho nên, anh chính là cơ hội cuối cùng của

chúng tôi, nếu như vẫn không thể thành công, chúng ta cũng hết hi vọng.

Tề Nhạc, anh nên nghỉ ngơi trước đi, sau khi khôi phục vân lực lại bắt

đầu a. Chúng tôi ở dưới chờ anh, nếu như anh có thể xông qua cửa ải

Hoàng Đế, nhất định phải đem Hiên Viên kiếm mang xuống.

Tề Nhạc nhìn qua Long Giang, và Y Nhược, có chút bất đắc dĩ nói:

- Hai vị tiền bối, chẳng lẽ các người không sợ tôi mang Hiên Viên kiếm về rồi bỏ đi sao?

Y Nhược nói:

- Đây là tất nhiên, nhưng mà, chúng tôi cũng hy vọng anh có được Hiên Viên kiếm.

Nghe Y Nhược nói như vậy, Tề Nhạc nhíu mày, trầm giọng nói:

- Thì ra tiền bối không tín nhiệm tôi như vậy.

Y Nhược lắc đầu, nói:

- Không, đây không phải là vấn đề tin hay không tin anh. Tình huống

chính thức của Hiên Viên kiếm thì ai cũng rõ, nhưng nó từ khi được Hoàng Đế sử dụng qua có thể nhìn ra, thần kiếm sẽ nhận chủ, những người khác

muốn sử dụng là không có khả năng, dưới loại tình huống đó, anh đạt được Hiên Viên kiếm là tất nhiên.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Thế nhưng mà, hai vị tiền bối cố gắng mấy ngàn năm, chính là vì muốn có Hiên Viên kiếm, nếu như bị tôi lấy đi, như vậy...

Hắn còn không muốn thiếu nợ nhân tình của người ta, nếu quả thật đạt

được Hiên Viên kiếm, những thần thú này còn cho hắn rời khỏi thời kỳ

viễn cổ cự thú sao?

Y Nhược mỉm cười, nói:

- Anh

không cần lo lắng, bất luận anh có được Hiên Viên kiếm hay không, chúng

tôi cũng thỉnh cầu anh xử lý một chuyện. Nếu như đạt được nó, khả năng

nắm chắc của anh sẽ lớn hơn, nếu như không chiếm được, cũng có được cơ

hội. Cố gắng ba ngàn năm, tôi không hy vọng sẽ thất bại. Cho dù từ xa

nhìn ngắm Hiên Viên kiếm tôi cũng thỏa mãn rồi.

- Anh biết

không, Hiên Viên kiếm với tư cách là đồ đằng của Thổ Tộc, ý nghĩa biểu

tượng của nó với Thổ Tộc còn lớn hơn uy lực của nó. Chỉ cần Hiên Viên

kiếm xuất thế, tất nhiên sẽ kéo theo Thổ Tộc hưng thịnh! Huống chi, anh

có được Hiên Viên kiếm, trước khi rời khỏi thời đại này, cũng mang lại

chỗ tốt lớn cho thần thú, đồng dạng với tư cách Kỳ Lân, tôi sao không hy vọng Hiên Viên kiếm rơi vào trong tay Kỳ Lân chứ?

Tề Nhạc nói:

- Thì ra là như vậy. Nhưng mà, tôi cũng không dám cam đoan là mình sẽ

có được nó, dù sao, phải chiến thắng Hoàng Đế, chỉ sợ chẳng phải dễ dàng gì, huống chi trong tay hắn còn có Hiên Viên kiếm.

Vừa nói, Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống.

Long Giang cùng Y Nhược phân biệt đứng sau lưng Tề Nhạc, trong mắt hai

người có hào quang chờ mong, đều đặt một tay lên vai của Tề Nhạc, chậm

rãi đưa năng lượng vào trong người Tề Nhạc, trợ giúp hắn khôi phục vân

lực tiêu hao trước đó.

Tề Nhạc cảm nhận được, Long Giang cùng Y Nhược không giữ lại năng lượng với mình, vân lực trong cơ thể trong

chốc lát đã khôi phục tới đỉnh phong, Long Giang cùng Y Nhược vốn còn

muốn trợ giúp Tề Nhạc tăng thực lực lên, nhưng thân thể Tề Nhạc quá đặc

thù, sau khi năng lượng đạt tới đỉnh phong, năng lượng hai người đưa vào không bị hấp thu.

- Tề Nhạc, tất cả dựa vào anh rồi. Thứ này anh cầm đi, coi như là trả thù lao của chúng tôi cho anh.

Y Nhược nhìn thấy Tề Nhạc đứng lên, từ trong lòng lấy ra một thứ đưa cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua, đó là một phiến lá cây bằng kim

loại, kim loại là màu vàng nhạt, cũng không có hào quang mạnh mẽ, nhưng

mà, vừa nhìn thấy nó, Tề Nhạc lập tức cảm nhận được khí tức kỳ dị trong

đó. Nó phát ra năng lượng của Kỳ Lân bát trân a!

- Tiền bối, đây là?

Tề Nhạc hỏi.