Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 488: Thiên Hoàng Đường Lang (2)

Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Thẳng thắn mà

nói, từ góc độ tư tâm mà cân nhắc, tôi thật sự hy vọng anh lưu lại nơi

này, thỉnh anh đại biểu Tộc Thổ Cao Sơn đi tham gia trận đấu. Nhưng tôi

cẩn thận cân nhắc qua, tôi lưu anh một lần. Nhưng không thể lưu anh vĩnh viễn, Tộc Thổ Cao Sơn chúng tôi trở nên cường đại. Chỉ có thể dựa vào

lực lượng của mình. Cho nên tôi nghĩ thông suốt, chỉ cần anh nguyện ý,

chúng ta tùy thời có thể xuất phát, đến tổng bộ Tộc Thổ, tôi thỉnh đại

tế tự nói cho anh biết chuyện di tích thiên thần, như vậy, chúng ta

không ai nợ ai.

Tề Nhạc nhìn qua Hi Thụy thật sâu. Đối với vị tộc trưởng này, hắn tăng thêm vài phần hảo cảm, gật gật đầu, nói:

- Vậy phiền toái tộc trưởng. Đã như vầy, ngày mai chúng ta lên đường.

- Ca, em có thể đi cùng các người hay không? Em đã lâu rồi không trở về tổng bộ Tộc Thổ đấy!

Mân Côi dịu dàng nói ra. Tuy nàng nói chuyện với Hi Thụy, nhưng ánh mắt lại nhìn qua người của Tề Nhạc, ngày đó Tề Nhạc hủy diệt Lô U cũng biểu hiện lực lượng cường đại của mình. Đối với một thanh niên tràn ngập khí tức thần bí này, nàng tràn ngập hiếu kỳ. Tuy đã từng bị dung quang của

Văn Đình làm sợ tới mức tự ti mặc cảm, nhưng tính cách hào phóng của

nàng lại có ý định huyền bí trên người Tề Nhạc.

Hi Thụy nhăn nhíu mày, nói:

- Không cho em đi, nha đầu kia, tuổi đã không nhỏ rồi. Mỗi ngày điên điên khùng khùng, anh thấy em nên lập gia đình rồi đấy.

- Ca...

Mân Côi bất mãn duyên dáng hô to một tiếng.

Hi Thụy lắc đầu, nói:

- Anh nói không được là không được. Tốt rồi, Tề Nhạc huynh đệ đi cùng

với tôi, thỉnh anh chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai tôi phái người

tới gọi anh, sau đó chúng ta cùng nhau đi về tổng bộ Tộc Thổ.

Nói xong, trực tiếp lôi kéo Mân Côi đang bất mãn rời khỏi huyệt động

của Tề Nhạc, không có người nào hiểu em gái của mình hơn hắn cả, tuy Tề

Nhạc đầy đủ xuất sắc. Nhưng mà, hắn cũng cảm giác nguy hiểm trên người

Tề Nhạc, dù sao Tề Nhạc bày ra thực lực quá cường đại. Hắn cũng không hy vọng em gái của mình phát sinh chuyện gì với Tề Nhạc.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Nhìn không ra ah! Ngay cả hoa hồng đen cũng thích anh, thật không biết anh có điểm tốt nào.

Tề Nhạc cười nói:

- Chẳng lẽ em không biết lão công của mình rất tuấn tú sao?

Văn Đình nhìn Tề Nhạc le lưỡi, nói:

- Ai là lão bà của anh, anh có cưới hỏi đàng hoàng sao?

- Cái này...

Tề Nhạc gãi gãi đầu, chuyện này đúng là vấn đề, nếu quả thật có thể trở lại thời đại của mình, rốt cuộc mình nên cưới hỏi đàng hoàng với ai?

Hắn cũng không hy vọng bất cứ nữ nhân nào của mình bị ủy khuất.

Sáng sớm hôm sau, Tề Nhạc mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ và Hi Thụy

rời khỏi bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn, Hi Thụy đúng là không mang theo em gái

của mình, trước khi đi hắn đã cho Bá Ca cùng với mười tên chiến sĩ Tộc

Thổ Cao Sơn đi theo làm hộ vệ.

Vốn Hi Thụy muốn bảo Đồ Tiết

đi cùng mình, nhưng cân nhắc đến Đồ Tiết còn phải quản lý bộ lạc của

mình, không thể không buông tha cho.

Tề Nhạc trước khi đi, lưu cho Đồ Tang một ít phương pháp tu luyện, đối với hài tử thuần phác này, hắn vẫn có hảo cảm.

Rời khỏi đại bộ lạc lớn nhất Tộc Thổ Cao Sơn, hơn mười người cùng nhau

đi, lúc bắt đầu, Hi Thụy còn lo lắng Văn Đình cùng Tuyết Nữ không thể đi nhanh theo bọn họ được, muốn bảo các nàng ngồi trên hắc hổ của Bá Ca,

nhưng đi cả buổi, rốt cuộc hắn hiểu cái gì gọi là người giỏi hơn người,

trên mặt đẹp của Văn Đình cùng Tuyết Nữ ngay cả một giọt mồ hôi cũng

không có xuất hiện, đi một đoạn đường này, nhàn tản như du sơn ngoạn

thủy, đối với người bình thường mà nói là đi rất nhanh, nhưng với các

nàng lại không có chút ảnh hưởng nào.

Bá Ca bây giờ càng sùng bái Tề Nhạc, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì Tề Nhạc thu thập Lô

U, bá đạo trong mắt biến mất, trên đường đi quấn quít lấy Tề Nhạc, hận

không thể bái Tề Nhạc làm sư phụ, nhưng dù sao Tề Nhạc không phải người

thế hệ này, cho nên lựa lời từ chối. Chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm Bá Ca những sai lầm trong tu luyện, chỉ là như vậy, cũng mang lại lợi ích thật lớn

cho Bá Ca.

Thông qua nói chuyện với Hi Thụy, Tề Nhạc dần dần

hiểu rõ hơn về thời kỳ viễn cổ cự thú này rồi, sự tồn tại của năm tộc

nhân loại, phân biệt nằm ở các phương hướng khác nhau của Viêm Hoàng đại địa. Vị trí của Tộc Thổ nằm ở vị trí trung ương Viêm Hoàng đại địa, mà

vị trí Tộc Thổ Cao Sơn nằm ở phương đông, khoảng cách tổng bộ Tộc Thổ

một đoạn không ngắn, ngược lại phải đi nhiều ngày mới tới. Mà các tộc

khác nằm ở các phương hướng khác nhau, mà Cửu Lê Tộc là công địch của

bốn tộc khác nằm ở phía tây Viêm Hoàng đại địa.

Tề Nhạc đi

đoạn đường này không gián đoạn tu luyện, tu luyện rất tốt, từ khi đi tới bây giờ, hắn triệu hồi Thâm Hải Minh Xà ra ngoài, chính mình cùng Văn

Đình, Tuyết Nữ ngồi ở trên lưng Thâm Hải Minh Xà, Tuyết Nữ cùng Văn Đình ngắm nhìn phong cảnh và hộ pháp cho hắn, Tề Nhạc chỉ lặng lẽ ngồi lên

lưng Thâm Hải Minh Xà tu luyện, mấy ngày gần đây, Tề Nhạc cảm giác được

lực lượng của mình có điểm đột phá, tuy không biết chính thức đột phá là khi nào, nhưng chỉ cần năng lượng không ngừng tăng trưởng, thời gian

đột phá sẽ tới.

Bởi vậy, hắn càng không nóng nảy, chỉ lẳng

lặng tu luyện. Có kinh nghiệm trước kia, Tề Nhạc hiện tại thành thục hơn rất nhiều.

Bọn họ rời khỏi sơn mạch bốn ngày rồi, bắt đầu tiến vào trung tâm của Viêm Hoàng đại địa.

Vừa đi, Tề Nhạc lúc này khó có khi không tu luyện, bởi vì tu luyện của

hắn đạt tới bình cảnh, muốn phá tan cũng không phải chuyện một sớm một

chiều, cho nên, hắn dứt khoát buông lỏng một chút, trò chuyện với Hi

Thụy cùng Bá Ca.

- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta được tính là đã tới trung ương của Viêm Hoàng đại địa sao?

Tề Nhạc mỉm cười hỏi.

Hi Thụy nói:

- Miễn cưỡng là như vậy, chúng ta đã đi bảy ngày, Viêm Hoàng đại địa

đất rộng của nhiều, sơn mạch Tộc Thổ Cao Sơn nằm ở phương đông của đại

địa, chúng ta hiện giờ đang ở biên giới với trung ương, đoán chừng chỉ

mười ngày nữa, với tốc độ của chúng ta là tới tổng bộ Tộc Thổ.

Tề Nhạc nói:

- Tộc trưởng, tôi có chút không rõ. Chúa tể thời đại này là các cự thú, vì cái gì mà người Tộc Thổ lại có thể sinh hoạt khắp Viêm Hoàng đại địa vậy? Chẳng lẽ thần thú và hung thú kia không chiếm lĩnh nơi đây sao?

Hi Thụy cười thần bí, hạ giọng nói:

- Theo ý nào đó mà nói, những cự thú kia xem nhân loại chúng ta là phụ

thuộc. Đối với chúng mà nói, nhân loại chúng ta quá yếu ớt. Cho nên,

bọn chúng không có hứng thú với chúng ta. Đồng thời, dân tộc chúng ta có thể lưu truyền tới nay, đều có huyền bí thuộc về mình. Thí dụ như, Tộc

Thổ Cao Sơn chúng ta có thể sinh tồn ở phiến sơn mạch này, chủ yếu là vì có thần thú bảo hộ, mới không bị những cự thú khác công kích.