Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 484: Đọ sức không cùng cấp bậc (2)

Thời gian từng giây trôi qua, thời điểm đám lửa ở trung tâm dập tắt, rốt cuộc tiếng hoan hô trong thung lũng dừng lại. Tề Nhạc phát hiện.

Nhân số các bộ lạc trong thung lũng ít đi, một số nam nữ trẻ tuổi nhảy

múa cũng ít đi. Không cần hỏi cũng biết bọn họ đi làm cái gì, Tề Nhạc

nhìn qua Văn Đình, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu Đình Đình cũng chịu đánh dã chiến với mình thì tốt rồi.

Thời điểm Tề Nhạc nhìn qua Văn Đình, vừa vặn Văn Đình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt dâm đãng kia, khuôn mặt đỏ lên. Nói:

- Nhìn cái gì đó?

Tề Nhạc cười hắc hắc, đưa tay lên mơn trớn gương mặt đẹp của Văn Đình, sau đó niết mặt Văn Đình một cái, nói:

- Em xem, trên mặt của em có thịt này. Nhìn tay em ăn kìa, toàn là dầu mỡ.

Văn Đình tức giận nói:

- Ăn với một thùng cơm như anh, không ăn nhanh thì còn thức ăn sao? Mau cho nước em rửa tay nào.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Thủy vân lực của anh không phải dùng như vậy...

Văn Đình lườm hắn một cái. Nói:

- Nhanh lên đi. Em còn muốn ăn trái cây đấy.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, phải biết rằng, hiện tại hắn đã

ăn no, đây là thời điểm chiến đấu hăng hái nhất, Văn Đình ăn cái gì cũng chẳng ít hơn hắn đâu, nhưng bây giờ còn muốn ăn trái cây, vô ý thức,

ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Văn Đình, nói nhỏ:

- Ăn vừa vừa cẩn thận bị mập đấy.

Văn Đình nắm bàn tay to lớn của Tề Nhạc, nói:

- Em rất béo sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không biết ah, nếu không, em cho anh ôm một cái, cảm giác xem có mập lên không nhé?

Tuy trong miệng nói lời trêu chọc, nhưng tay của hắn có lam sắc quang mang hiện ra.

Ánh sáng màu lam như vòng xoáy xoay tròn, thời điểm đảo qua da thịt của Văn Đình, đã lau đi dấu vết dầu mỡ trên tay và miệng.

Hi

Thụy chẳng biết lúc nào đi vào trong sân, mà cha con Lô Tư, cũng đồng

thời đi qua, tuy đống lửa trung tâm đã tắt, nhưng các bó đuốc chung

quanh vẫn sáng, cho nên trong sân vẫn sáng rõ.

Lô Tư cất cao giọng nói:

- Hôm nay là Hỏa Tiết, đồng thời cũng là thời gian Tộc Thổ Cao Sơn

chúng ta lựa chọn người đi tham gia thi đấu anh hùng. Tôi, Lô Tư tù

trưởng bộ lạc Lô Tư. Đề cử con của tôi là Lô U đại biểu Tộc Thổ Cao Sơn

dự thi. Nếu như ai nguyện ý khiêu chiến với con của tôi, như vậy hiện

giờ xin mời đi ra đây.

Con quái thú dưới háng Lô U gào lên,

một cổ khí tức năng lượng vô hình khuếch tán ra chung quanh. Đôi cánh

lớn vỗ một cái, nhất thời làm ánh lửa chung quanh tối sầm lại. Thung

lũng này vốn vẫn còn tiếng náo động lớn, lúc này trở nên yên tĩnh lại,

chỉ cần là người Tộc Thổ Cao Sơn ở lại đây, lúc này đều đem ánh mắt nhìn vào trong sân.

Hi Thụy nhìn qua Lô Tư, cũng không vì chuyện

hắn đoạt mất quyền lên tiếng mà tức giận, nhưng mà, sâu trong ánh mắt

của hắn lúc này có hào quang nhàn nhạt hiện ra ngoài.

Tề Nhạc biết rõ, đây là thời điểm mình xuất hiện rồi. Tuy làn da của hắn hơi

khác với người Tộc Thổ Cao Sơn, nhưng bây giờ là ban đêm đen kịt, chính

là lúc che dấu tốt nhất.

Hắn không hy vọng chậm trễ thời

gian, cho nên muốn đi ra, mau chóng giải quyết vấn đề này không phải tốt sao? Lô U đã bài tỏ thái độ đại biểu tham gia tuyển chọn, có thể thấy

được cự thú đồng bọn của hắn là mạnh nhất trong Tộc Thổ Cao Sơn này, chỉ cần đánh bại hắn là xong, trực tiếp giải quyết vấn đề này.

- Tề Nhạc bộ lạc Đồ Tiết, khiêu chiến.

Hắn dựa vào tiêu chuẩn của người Tộc Thổ Cao Sơn nói ra, Tề Nhạc đã từ

trong bộ lạc Đồ Tiết đi ra ngoài. Mà từ vị trí bộ lạc Đồ Tiết tới đống

lửa trung tâm, Tề Nhạc còn không sử dụng lực lượng của mình, mà đi từng

bước tới trung tâm, hắn bước đi rất vững vàng, bình tĩnh như không thèm

quan tâm ánh mắt Lô U nhìn qua người của mình.

Tuy động tác

của Tề Nhạc không nhanh, nhưng sắc mặt của mấy người ở đống lửa trung

tâm biến hóa, Hi Thụy thì vô cùng vui vẻ, mà sắc mặt Lô Tư trở nên ngưng trọng. Còn cảm thụ sâu sắc nhất, cũng chỉ có Lô U tập trung chú ý lên

người Tề Nhạc, có lẽ người khác không cảm nhận từ trên người Tề Nhạc có

cái gì.

Nhưng mà, cảm giác của Lô U vô cùng sâu sắc, tuy Tề

Nhạc đi không nhanh, nhưng thân thể của hắn lúc này giống như dung nhập

vào không gian chung quanh, càng làm Lô U không cách nào nhìn rõ, đồng

thời, Tề Nhạc đi lên phía trước một bước, Lô U cảm giác áp lực trên

người gia tăng một phần, ngay cả con rắn mối hai cánh dưới thân cũng gào thét bất an, hai trảo trước cào đất đá lên.

Tề Nhạc đi thẳng tới cách Lô U hai mươi mét mới dừng lại, Lô Tư nhịn không được nói:

- Anh là người bộ lạc Đồ Tiết? Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp qua anh?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Người Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta hơn mười vạn người, chẳng lẽ Lô Tư tù

trưởng có thể nhớ rõ tướng mạo của từng người hay sao? Tôi là chiến sĩ

bộ lạc Đồ Tiết, điểm này cho dù là Đồ Tiết tù trưởng hay là tộc trưởng

cũng có thể chứng minh.

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, Tề Nhạc chính là chiến sĩ thủ hạ của Đồ Tiết, năng lực siêu

quần, vốn là người thích hợp tham gia lần tuyển chọn này nhất. Nếu như

Lô U đã khởi xướng khiêu chiến, như vậy, chúng ta cũng bắt đầu đi. Công

kích của cự thú đồng bọn không có mắt, kính xin hai bên chiến đấu chú ý

an toàn.

Vừa nói, hắn đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Tề Nhạc, quay đi vào chỗ của bộ lạc mình.

Tuy Lô Tư luôn có mâu thuẫn sâu sắc với Hi Thụy trong âm thầm, nhưng dù sao Hi Thụy cũng là tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, hắn đã nói như vậy, Lô

Tư không còn nói thêm cái gì, nháy mắt với con của mình, cũng lặng yên

lui xuống. Lúc này, trong sân chỉ còn lại Tề Nhạc cùng Lô U hai người

đối mặt với nhau mà thôi.

Ánh mắt Lô U rét lạnh nhìn qua Tề

Nhạc, đương nhiên hắn hiểu ý của cha mình, người trẻ tuổi tên là Tề Nhạc này hắn chưa từng gặp qua, nhưng trong tưởng tượng cha con bọn họ, tất

nhiên là chiến sĩ do Hi Thụy cùng Đồ Tiết bồi dưỡng. Ý của Lô Tư, đương

nhiên là muốn hắn giết Tề Nhạc, không cho Hi Thụy bất cứ cơ hội xoay

người nào. Chỉ cần hắn có được thành tích tốt trong lần thi đấu anh

hùng, như vậy, địa vị của Lô Tư trong Tộc Thổ Cao Sơn dần dần đuổi kịp

và vượt qua Hi Thụy, thời điểm tuyển chọn tộc trưởng lần sau, có thể

thay thế Hi Thụy.

- Đồng bọn của anh đâu?

Lô U

trầm giọng nói. Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng con rắn mối, mặc dù không

có vũ khí, nhưng trên người tản mát khí tức cường hoành, chống cự uy áp

vô hình mà Tề Nhạc mang lại cho hắn.

Tâm niệm Tề Nhạc thay

đổi thật nhanh, từ ngày thu Bạch nương tử trở thành sai khiến của mình

tới nay, dựa theo phương pháp của Thâm Hải Minh Xà, hắn nhanh chóng hấp

thu năng lượng trong Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu. Những năng lượng này chỉnh hợp cùng một chỗ, trải qua loại bỏ hấp thu

liên tục, không ngừng hình thành đem năng lượng này dung hợp với vân lực bản thân.