Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 387: Thủy tinh chi luyến (1)

- Một canh giờ sao? Con nghĩ thế là đã đủ rồi. Tiền bối cám ơn ngài. Ngài còn có cái gì cần dặn dò con nữa không?

Thanh âm của người trung niên hiện giờ rõ ràng đã yếu đi rất nhiều,

trong quang mang lóe ra, thân ảnh của hắn đã dần dần trở nên mơ hồ. Tề

Nhạc biết rõ, vị nhân vật bi kịch trong lịch sử Kỳ Lân nhất tộc sắp phải rời đi.

- Những thứ khác không có gì rồi, hảo hảo thay ta

chiếu cố Đình Đình, ta tin tưởng với tư cách là người đã từng nguyện ý

vì nàng trả giá tánh mạng nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.

- Ah, đúng rồi, ta để lại ở bên trong lạc ấn tinh thần của con một ít

sáng tạo độc đáo trước kia cũng không thuộc về năng lực đặc thù hệ thống Kỳ Lân, chỉ là một ít tiểu kỹ xảo thực dụng đối với con có lẽ có chút trợ giúp. Vốn dựa theo tộc quy của Kỳ Lân, ta không thể nói cho con

biết tác dụng chính thức của Kỳ Lân Bát Trân. Nhưng vì bảo trụ cái mạng

nhỏ của con, cho con có thể bảo hộ nữ nhi của ta, hiện giờ ta liền đem tác dụng chính thức của Kỳ Lân Ẩn nói cho con biết, hi vọng con sau này có thể hảo hảo lợi dụng năng lực của nó.

- Đã có uy lực chân chính của Kỳ Lân Ẩn lại phối hợp vài món Kỳ Lân Bát Trân khác, hung thú sáu ngàn năm bình thường con có lẽ cũng có thể đối phó rồi. Thấy

trạng thái hiện giờ của Kỳ Lân Ẩn không? Đó gọi là Long có Long Vực,

thực lực của bản thân mấy người bày ra, mà Kỳ Lân chúng ta không có lĩnh vực của mình, trước khi chết, trong đầu ta đột nhiên trở nên dị thường

thông thấu, Kỳ Lân Ẩn chính là chí bảo trong lúc lóe lên tinh quang mà

sáng tạo ra.

- Nó có thể dưới tình huống ở hậu thiên trợ giúp con hình thành Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Có thể trong phạm vi nhất định hình thành kết giới thuộc về chính con hoặc là xưng là

lĩnh vực, Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp thần kỳ chỗ đến nay còn

không có một vị Kỳ Lân có thể hoàn toàn phát huy ra.

- Đương

nhiên, cũng là bởi vì ta với tư cách là hồn phách của Kỳ Lân Ẩn, còn

không có gặp được một người có thể kế thừa y bát của ta. Hiện giờ ta

liền đem công hiệu chính thức của Kỳ Lân Ẩn truyền cho con. Chỉ có sử

dụng nó thì con mới có thể dần dần hiểu được uy lực chân chính của nó.

- Nếu xếp hạng chính thức thì chỉ sợ Kỳ Lân Ẩn dùng da của ta hình

thành mới là thần khí mạnh nhất ở bên trong Kỳ Lân Bát Trân. Khả năng

tàng hình của Kỳ Lân Ẩn chỉ là năng lực nhỏ nhất phụ trợ mà thôi. Chỉ

cần con có thể chân chánh nắm giữ Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, cho dù là đối năm hung thú mặt vạn. Cũng chí ít có năng lực tự bảo vệ

mình.

- Tốt rồi, ta phải đi, những gì đã truyền thụ cho con

hết thảy cũng đã khắc ở trong trí nhớ Đình Đình. Sau này các con phải

tương thân tương ái, bất luận con có bao nhiêu thê tử, đều nhất định

không thể khi dễ Đình Đình. Con phải nhớ kỹ. Có ta ở đây bên cạnh con

thủy chung giám sát con.

Ách!!!

Bị cha vợ một mực

giám sát, cảm giác này chỉ sợ là bất luận kẻ nào không có thoải mái a.

Bất quá ngắn ngủi kinh ngạc nhưng không cách nào mai một cuồng hỉ trong

lòng của Tề Nhạc. Thực lực có khả năng hồi phục cùng chính thức chính

thức của Kỳ Lân Ẩn xuất hiện để cho hắn tràn đầy vui sướng.

Thân ảnh khôi vĩ im im lặng lặng biến mất, hào quang sáng lên, trong

phòng một lần nữa hồi phục sáng ngời nguyên bản. Kỳ Lân Ẩn từ không

trung lẳng lặng rơi vào trong tay Tề Nhạc. Năng lượng ba động tựa hồ trở nên hư nhược một ít. Năng lượng của nó cùng Kỳ Lân Châu hình thành một

cái cộng minh kỳ lạ, Tề Nhạc chỉ là vừa chạm nhẹ vào, hào quang lóe lên, Kỳ Lân Ẩn cũng đã biến mất bên trong bên trong.

Hi vọng

khiến cho huyết dịch của Tề Nhạc sôi trào, đại não xuất hiện ảo giác.

Lạc ấn của phụ thân Văn Đình phi thường khắc sâu bên trong ký ức cũng

không phải một lát có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được.

Không đợi

Tề Nhạc cẩn thận đi đến suy nghĩ, khí tức nóng rực trước mặt đột nhiên

tiêu tán rồi. Văn Đình toàn thân bao trùm lấy màu đỏ màu đỏ chậm rãi

mở hai mắt ra. Đã không có nóng rực khí lưu ảnh hưởng, Tề Nhạc có thể

thấy rõ ràng, bao trùm tại trên người nàng là đường cong được lân phiến

màu đỏ bao phủ.

Bắp chân thon dài, đùi tràn ngập co dãn,

bụng dưới không có chút mỡ thừa, vòng eo nhỏ nhắn có thể dùng một tay

nắm giữa, lại cộng thêm bờ mông rất tròn cùng trước ngực đẫy đà làm cho

người tràn ngập suy nghĩ. Tuy rằng lân phiến có thể che da thịt của

nàng. Nhưng nhưng không cách nào che dấu đường cong khó có thể dùng ngôn ngữ để ca ngợi.

- Ông ấy đến rồi, lại đi rồi.

Văn Đình nhàn nhạt mà nói. Thanh âm của nàng tuy rằng bình thản, nhưng

Tề Nhạc lại thấy rõ ràng, lân phiến trên người nàng có chút run rẩy. Nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận kéo Văn Đình vào trong lồng ngực của chính

mình, vuốt ve máu tóc dài màu đỏ sau khi lân phiến xuất hiện, trong lòng tràn đầy thương tiếc.

- Tề Nhạc, anh nói cho em biết, vì cái gì, vì cái gì ông ấy chỉ chịu để cho em nghe được thanh âm. Lại không

chịu để cho em gặp một lần? Vì cái gì. Em chờ đợi nhiều năm như vậy, vốn lòng đã tuyệt vọng bị sự xuất hiện của ông ấy mà bừng tỉnh. Ông ấy lại

không muốn gặp em?

Nước mắt Văn Đình rất nóng, chất lỏng nóng rực thấm ướt vạt áo có chút khô vàng của Tề Nhạc, thân thể mềm mại của

nàng càng thêm run rẩy.

- Muốn khóc thì cứ khóc to lên đi.

Ông ấy không muốn gặp em, là bởi vì ông không dám gặp em ah! Trong lòng

ông ấy, tràn đầy cảm tình phức tạp cùng mẹ của em và áy náy thật sâu đối với em. Đình Đình, em hận ông ấy không?

- Hận? Tề Nhạc, anh có thể nói cho em, ban đầu là ông sai hay là mẹ của em sai không?

Văn Đình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc.

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Mấy người thuộc trận doanh bất đồng, ai có thể nói được ra rốt cuộc

là ai đúng ai sai đây? Hết thảy đều đã đi qua, mấy người cũng đều đã đi, nhưng em còn sống. Anh nghĩ, bất luận là ba ba em hay là mẹ em, mấy

người đều không hi vọng nhìn thấy em sống ở trong bi thống. Ba ba em

không muốn gặp em, là không hi vọng gia tăng thống khổ trong lòng em.

Văn Đình nằm ở trong ngực Tề Nhạc khóc rống lên, thân thể mềm mại kịch

liệt run rẩy dán chặt Tề Nhạc tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ bi thương

trong lòng mình. Tề Nhạc không có khuyên nữa nói, chỉ vỗ nhẹ lưng của

nàng, dùng lòng của mình an ủi bi thương của Văn Đình. Hắn biết rõ, chỉ

có đem nội tâm bi thương hoàn toàn phát tiết đi ra, đối với Văn Đình mới là tốt nhất.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Văn Đình rốt cục khóc mệt, nàng không ngờ ngủ trong ngực của Tề Nhạc. Bên

trên lông mi thật dài còn nước mắt óng ánh nhìn có vẻ làm cho người ta

trìu mến.

Tề Nhạc chỉ còn lại có một cánh tay, thân thể lại

tương đối suy yếu, phí hết chút khí lực mới đưa Văn Đình ôm vào giường,

đem chăn mền của mình đắp lên cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng,

thấp giọng nói:

- Ngủ đi, ngủ đi. Chờ em tỉnh lại, hết thảy đều sẽ tốt thôi.