Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 379: Cố nhân họ Thủy đến (1)

Tề Nhạc gật nhẹ đầu. Ánh mắt rơi vào trên người Thủy Nguyệt nói:

- Lúc trước anh đi Tây Tạng có quen biết với Thủy Nguyệt cô nương. Thật sự là thật trùng hợp. Nguyên bản anh còn có chút không yên lòng, nếu là Thủy Duẫn thúc thúc, vậy cũng không có vấn đề gì rồi. Từ y đức của Thủy Nguyệt cô nương có thể nhìn ra y thuật của Thủy Duẫn thúc thúc.

Thủy Nguyệt ân cần hỏi:

- Cánh tay của anh làm sao vậy?

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói qua qua:

- Ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn mà thôi.

Trong mắt Thủy Nguyệt toát ra một tia thương cảm, hướng Thủy Duẫn nói:

- Ba ba, ngài nhất định phải tìm một cánh tay thật tốt cho Tề Nhạc đó,

không có tay phải thì hắn không thể tiến hành sáng tác nghệ thuật rồi.

- Sáng tác nghệ thuật?

Tam nữ Như Nguyệt sững sờ một chút, ánh mắt quái dị nhìn hướng Tề Nhạc, Minh Minh nói:

- Em như thế nào không biết anh còn sáng tác nghệ thuật nhỉ?

Khuôn mặt của Thủy Nguyệt ửng đỏ nói:

- Không phải là sáng tác nghệ thuật nhân thể sao? Trước kia ta đã từng

nhìn thấy hình xăm trên người Tề Nhạc, đó là nghệ thuật mỹ luân mỹ hoán

tinh xảo nhất mà ta đã thấy a.

- Nghệ thuật nhân thể?

Trát Cách Lỗ cố nén không để cho mình cười lên tiếng:

- Các ngươi trò chuyện đi. Ta đi ra ngoài trước.

Tề Nhạc vội ho một tiếng, nói:

- Được rồi. Không nói những chuyện này nữa, Thủy Duẫn thúc thúc, người xem cánh tay của ta còn hi vọng chữa trị không?

Thủy Duẫn đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống, nói:

- Trước tiên ta phải quan sát mới có thể xác định.

Như Nguyệt vội vàng giúp Tề Nhạc cởi áo ngoài ra, vết thương nơi bả vai hiện ra. Sau khi thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, miệng vết thương ở bả

vai đã hình thành, bên ngoài đã kết vảy và bên trên có một tầng màu đỏ

tím.

Thủy Duẫn tiếp nhận trừ độc từ Thủy Nguyệt, nhẹ nhàng chạm vào vai của Tề Nhạc hai cái rồi hỏi:

- Đau hay không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Hiện giờ đã hết đau, chỉ có đôi khi hơi ngứa một chút.

Thủy Duẫn nhíu mày, tay phải mở ra, toàn bộ bám vào vai phải của Tề

Nhạc, Tề Nhạc cảm giác rõ rệt có một cỗ nhiệt lưu từ vai phải truyền

tới. Nguyên bản huyết mạch đang vận hành bình thường lập tức gia tốc,

cảm giác thư thích làm thân thể vô lực của hắn lập tức chấn động.

Thủy Duẫn có chút nheo mắt lại, thông qua cảm giác ấm áp cảm thụ được biến hóa thân thể của Tề Nhạc:

- Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.

Sau một lúc lâu, Thủy Duẫn buông tay ra, trong mắt lộ ra thần sắc quái dị mà.

Minh Minh ân cần hỏi:

- Thủy thúc thúc, cánh tay của Tề Nhạc còn có thể tiếp nhận sao?

Thủy Duẫn nói:

- Cánh tay của hắn thật sự chỉ đứt rời không đến nửa tháng sao? Theo lý thuyết không phải là như vậy ah!

Văn Đình nói:

- Đúng vậy, khẳng định vẫn chưa tới nửa tháng, cánh tay của anh ấy bị đứt mọi người cũng ở đó.

Thủy Duẫn gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy thì lại càng kỳ quái. Ta cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của

hắn, dưới tình huống bình thường, nơi cánh tay đoạn đi trong thời gian

ngắn như vậy, mặt ngoài miệng vết thương mặc dù có khả năng khép lại,

nhưng mà kinh mạch, hệ thần kinh có lẽ còn là ở vào trạng thái bị

phá hư. Chỉ có trải qua thời gian dài trị liệu mới có thể khôi phục.

- Nhưng mà hiện tại nơi mặt ngoài miệng vết thương không có vấn đề gì,

nhưng nội bộ kinh mạch cùng thần kinh cũng đã một lần nữa khôi phục trở

thành một cái hệ thống tự hành tuần hoàn mới, điều này tương đối phiền

toái. Nếu như muốn giúp hắn tiếp nhận một cái cánh tay thì phải phá hư

miệng vết thương, để cho kinh mạch cùng thần kinh lộ ra mới có thể tiếp

hợp.

- Như vậy đi, Tề Nhạc ngày mai cậu đến bệnh viện đến một chuyến, tôi làm cho cậu một chút kiểm tra toàn diện, xác định xem có

thẻ tiếp nhận cánh tay khác hay không. Loại tình huống của cậu, lần đầu

tiên ta mới gặp được.

Trong mắt của Thủy Duẫn, Tề Nhạc thậm chí thấy được vài phần hào quang hưng phấn. Hắn gật đầu nói:

- Vậy được rồi. Cám ơn ngài.

Thủy Duẫn lắc đầu, nói:

- Trước tiên chưa cần cám ơn tôi, thẳng thắn mà nói hiện giờ tôi còn

không nắm chắc ba thành. Đây đã là tình huống rất nhiều năm không có

xuất hiện. Lúc trước, cho dù là một người bệnh bả vai toàn bộ gãy xương

nát bấy tôi cũng nối được tay cho người ta.

Nhưng hiện tại

xem ra, tình huống của cậu tựa hồ càng thêm phức tạp, nếu như ta không

có phán đoán sai, loại tình huống này hoàn toàn là bản thân cậu tạo

thành.

Thủy Nguyệt giật mình mà nói:

- Ba ba. Thật sự chỉ có ba thành sao?

Nàng cũng học y nên biết y thuật của Thủy Duẫn đạt đến trình độ nào,

không có ai so nàng càng thêm tỏ tường. Lúc này nghe xong phụ thân không xác định, Thủy Nguyệt không khỏi cảm thấy rất là giật mình.

Thủy Duẫn gật nhẹ đầu, nói:

- Ta là Y Sinh, nhất định phải đem hết thảy khả năng tính ra tốt. Cứ

đợi ngày mai sau khi kiểm tra nói sau. Nguyệt Nguyệt, các con đã là bằng hữu, vậy thì ở lại trò chuyện một lát. Như Nguyệt, cháu theo ta đi ra

ngoài nói chuyện một chút.

Như Nguyệt ân cần nhìn Tề Nhạc một cái rồi cùng Thủy Duẫn cùng đi ra khỏi gian phòng, Thủy Nguyệt ngồi

xuống vị trí mà Như Nguyệt đã ngồi trịnh trọng hỏi:

- Tề Nhạc, cánh tay của anh đến cùng là xảy ra chuyện gì. Nó sẽ không vô duyên vô cớ bị đứt chứ?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tình huống cụ thể quá phức tạp,

chờ có rảnh tôi sẽ nói cho cô biết. Thủy Nguyệt, hiện giờ cô đi làm rồi

sao?

Thủy Nguyệt lắc đầu, nói:

- Tôi vẫn còn đi học, chỉ là đôi khi tới với ba ba để học tập một chút thôi. Ba ba là người mà tôi bội phục nhất dấy.

Vừa nhắc tới Thủy Duẫn, ánh mắt của Thủy Nguyệt lập tức tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vậy cũng tốt ah! Dùng y đức của cô, tôi tin tưởng sau này cô sẽ là một y sinh tốt.

Thủy Nguyệt nói:

- Mấy vị này đều là bằng hữu của anh sao?

Ánh mắt của nàng đã chuyển hướng về phía Minh Minh cùng Văn Đình. Tuy

rằng nàng cũng không phải là rất để ý dung mạo của mình như thế nào, đem thể xác và tinh thần đều vùi đầu vào thăm dò y học, nhưng nàng dù sao

cũng là nữ hài tử, đột nhiên chứng kiến hai mỹ nữ còn đẹp hơn mình, khó

tránh khỏi có chút ghen tỵ.

Không đợi Tề Nhạc lên tiếng. Minh Minh chặn lại nói:

- Đúng vậy a, tôi là bạn gái của Tề Nhạc.

Văn Đình ở bên cạnh dù sao cũng đã sống hơn ngàn năm, nàng chỉ hé miệng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Thủy Nguyệt nhìn Minh Minh, lại nhìn Văn Đình, các nàng đồng dạng tràn

ngập ánh mắt ân cần khiến cho Thủy Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng nàng

cũng không có hỏi nhiều cái gì, chỉ mỉm cười nói:

- Xin chào hai bạn, mình là Thủy Nguyệt, rất hân hạnh được biết các bạn.

Trong lòng Minh Minh lo lắng cho cánh tay của Tề Nhạc nên vội vã hỏi:

- Thủy Nguyệt tiểu thư, cánh tay của Tề Nhạc lệnh tôn có thể nối được

hay không? Sau khi nối xong có để lại di chứng gì hay không?