Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 350: Cự Thú Hoạt Xá Lợi (2)

Tề Nhạc cuối cùng nhìn thoáng qua Như Nguyệt sau đó hít sâu một hơi, leo lên đỉnh tháp bằng một cái thang có chút thô sơ.

Nhìn bóng lưng Tề Nhạc ly khai, Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:

- Hy vọng có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.

Sùng Thánh đại sư nói:

- Trát Cách Lỗ, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị. Những hài tử như

các ngươi đều còn trẻ, chúng ta không được công kích mà phải là bảo vệ

tốt mỗi một người an toàn.

Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu đáp:

- Ý tứ của đại sư, tiểu tăng đã rõ. Chúng ta bắt đầu đi.

Vừa mới nói xong, Trát Cách Lỗ khoanh chân ngồi đối diện với Sùng Thánh đại sư, Phật quang nhàn nhạt dần dần từ trong cơ thể hắn hiện lên, cùng các chiến sĩ cầm tinh thủ hộ thần tiến nhập trạng thái nhập định.

Tề Nhạc rất nhanh đi tới đỉnh tháp, một bên leo một bên vừa thỉnh

thoảng nhìn ra ngoài Thiên Tầm tháp từ cửa sổ. Tháp này quả thực hùng

vĩ, từ cửa sổ nhìn ra, thân tháp tựa hồ muốn khuynh đảo, cảm giác phi

thường kỳ diệu.

Càng lên hướng lên trên, năng lượng không ổn

định dị thường khổng lồ trở nên càng rõ ràng. Năng lượng khí tức cùng

lần trước hắn phát hiện rất giống nhau. Trong đó chẳng những có năng

lượng ngưng kết Địa Hỏa, đồng thời cũng có được khí tức Quang Minh cùng

loại với Giáo Đình Thánh Lực. Loại năng lượng này làm cho Tề Nhạc cảm

giác phi thường thoải mái.

Quang Minh năng lượng vốn chính là mang đến ôn hòa, mà bản thân Tề Nhạc vừa có Hỏa Vân lực, cho nên đối

với cỗ năng lượng này không có chút cảm giác bài xích nào.

Rốt cục, Tề Nhạc leo lên bậc thang cao nhất của Thiên Tầm tháp.

- Ah --, như thế nào, thế nào lại là em?

Thời điểm khi Tề Nhạc mới vừa tiến vào tầng này, thân thể của hắn lập

tức hoàn toàn cứng ngắc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng

nổi. Thân thể của Tề Nhạc có chút run rẩy, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, cho dù là gặp phải địch nhân cường đại nhất cũng không có đã xuất hiện.

Thiên Tầm tháp, mỗi khi bước lên trên một tầng thì diện tích sẽ biến

nhỏ một chút, đến tầng cao nhất chỉ có ba thước vuông mà thôi. Nơi này

có một người đang ngồi, cho dù toàn thân nàng hoàn toàn bao phủ ở bên

trong năng lượng màu đỏ khổng lồ, nhưng lúc Tề Nhạc nhìn thấy nàng thì

hoàn toàn sợ tới ngây người. Bởi vì, cho dù hào quang năng lượng mạnh mẽ như thế nào cũng không cách nào che đậy diện mạo của nàng.

Người ngồi khoanh chân ở trung ương đỉnh tháp không ngờ là Văn Đình

trước đó lặng lẽ ra khỏi kinh thành. Lúc này nàng cùng Văn Đình ở bên

trong nhận thức của Tề Nhạc rõ ràng có rất nhiều bất đồng, nàng mặc trên người một cái váy màu trắng. Tóc dài màu đen không biết lúc nào đã

biến thành màu đỏ rực như là hỏa diễm rối tung sau lưng.

Trên gương mặt tuyệt sắc lộ ra thần sắc thống khổ khiến người ta cảm thấy

cực kỳ thương yêu. Giờ khắc này nàng còn xinh đẹp hơn trước kia gấp

nhiều lần, càng tăng thêm thêm vài phần mỹ lệ. Trong trí nhớ của Tề Nhạc có thể cùng nàng so sánh chỉ có Vũ Mâu, Như Nguyệt. Hơn nữa, Văn Đình

làm cảm giác của hắn hoàn toàn bất đồng, so với tam nữ, nàng lúc này có

thêm vài phần nhu nhược.

Có chút gian nan mở hai mắt ra, khi

ánh mắt của Văn Đình cùng Tề Nhạc nhìn nhau, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng toát ra một tia dịu dàng tươi cười nói:

- Tề Nhạc, em biết ngay anh sớm muộn gì cũng sẽ đi lên.

Tề Nhạc trải qua khoảng thời gian hóa đá ngắn ngủ vẫn không thể nào tin nổi trước mắt mình đang chứng kiến là chuyện thật.

- Vì cái gì? Văn Đình, em...em tại sao lại ở nơi này?

Văn Đình mỉm cười:

- Thực xin lỗi Tề Nhạc. Trước kia là em lừa gạt anh. Vốn em cũng không

ngờ là chúng ta cách nhau cả ngàn dặm còn có thể gặp mặt. Xem ra cơ

duyên để cho chúng ta lại đi tới cùng một chỗ. Khi anh đi vào Đại Lý, em cũng đã cảm thấy khí tức của anh rồi. Về sau mọi người lại tiến nhập

vào Thiên Tầm tháp, em rốt cục cũng minh bạch, chúng ta sắp gặp mặt rồi.

- Đợi một chút, đầu óc của anh có hơi hỗn loạn. Văn Đình, có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra trước đó hay không?

Thanh âm Tề Nhạc có chút run rẩy, hắn tuy rằng đã rất tỏ tường hết thảy những gì trước mắt, nhưng mà hắn thật sự không muốn tin tưởng đây chính là sự thật.

Văn Đình than nhẹ một tiếng:

- Anh

không phải đã thấy hết rồi sao? Anh là Kỳ Lân, tự nhiên cũng có thể cảm

nhận được khí tức trên người em. Không sai, em chính là Cự Thú Hoạt Xá

Lợi mà theo như lời Sùng Thánh đại sư đã nói.

- Không, đây không phải là thật.

Thân thể Tề Nhạc nhoáng lên một cái đã tới trước người Văn Đình. Năng

lượng màu đỏ rực chung quanh thân thể nàng đối với hắn không có tác dụng ngăn cản.

Hai tay nắm lấy bả vai của Văn Đình, Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc thân thể của nàng:

- Nói cho anh biết, đây không phải là thật, đúng hay không? Em sao có

thể là Cự Thú Hoạt Xá Lợi đâu này? Em rõ ràng là người kinh thành mà.

Văn Đình ôn nhu đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tề

Nhạc. Tay của nàng rất nóng, sờ trên mặt Tề Nhạc làm hắn cảm giác phi

thường thoải mái:

- Đồ ngốc, tới lúc này còn tự lừa gạt

mình làm cái gì? Em xác thực chính là Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Nói đơn giản,

em không phải nhân loại. Nếu như xét về mặt loại thú khác thì anh có thể gọi em là Hỏa Lân Hồ.

Tề Nhạc có chút ngốc trệ nhìn Văn

Đình, nhưng đầu óc của hắn lại đang vận chuyển với tốc độ cực nhanh.

Trong lòng của hắn đối với Cự Thú Hoạt Xá Lợi chỉ có cảm giác đồng tình

đơn thuần, nhưng mà khi hắn chứng kiến Cự Thú Hoạt Xá Lợi lại là Văn

Đình mà mình quen biết thì loại chuyện bất khả tư nghị này làm hắn có

chút ngây thơ không biết nên xử lý như thế nào.

Văn Đình mỉm cười nói:

- Không có gì khó hiểu cả. Sau khi mẫu thân của em sau khi qua đời thì

em đã biết ngày này sẽ tới. Kỳ thật, em một mực đều sai rồi, em một mực

luôn giữ một tia hi vọng, nhất là sau khi quen biết anh, em lại càng

không muốn chết nữa. Nếu như lần này biến hóa, em đem năng lượng Hoạt Xá Lợi dung hợp cho anh thì sẽ có nhiều thứ tốt. Nhưng bây giờ đã không

còn kịp rồi, tại lần thứ chín biến hóa hoàn thành, năng lượng của em tạm thời là không cách nào hấp thu.

- Không, Văn Đình, anh không muốn cái gì năng lượng. Nhưng mà em thật không phải là nhân loại sao?

Ở bên trong mắt Tề Nhạc không ngừng lóe ra quang mang. Trong lòng của

hắn, ngoại trừ Như Nguyệt rõ ràng bên ngoài, Văn Đình có thể nói chiếm

cứ vị trí trọng yếu nhất. Tuy rằng hai người không gặp nhau nhiều lần,

nhưng mỗi một lần đều khiến cho Tề Nhạc để lại ấn tượng khắc sâu đậm.

Nhất là hai người có rất nhiều tiếng nói, trong lòng của Tề Nhạc đã sớm coi Văn Đình là một trong những người thân nhất của chính mình. Lần

trước Văn Đình ly khai kinh thành, hắn còn buồn bã một thời gian ngắn.

Nhưng mà, hắn lại vạn lần không nghĩ tới sẽ ở thời điểm này, loại

tình huống này lại gặp được nàng.

Trong mắt của Văn Đình toát ra một tia bi thương:

- Có phải là người hay không thật sự trọng yếu như vậy sao?