Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 347: Hung thú sáu ngàn năm và một vạn năm (2)

Trát Cách Lỗ lắc đầu với hắn, hiển nhiên gặp được phiền toái rất lớn, Tề Nhạc nói:

- Sùng Thánh đại sư, ngài chỉ cái gì?

Sùng thánh đạo:

- Sau khi các người tới đây, trừ Cự Thú Hoạt Xá Lợi ra, có lẽ cũng cảm giác được có năng lượng khác tồn tại.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, hắn lập tức hiểu được lão tăng nói cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:

- Đại sư, ngài không nói với tôi rằng hai con hung thú ngoài kia sẽ nhân cơ hội cháy nhà hôi của chứ.

Sùng Thánh nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Trước khi các người tới đây, tôi chỉ nói muốn mời các vị trợ giúp bảo vệ thánh địa phật môn này, nhằm vào chính là hai đại hung thú. Bọn

chúng mới là uy hiếp lớn nhất. Cho tới nay, Cự Thú Hoạt Xá Lợi hàng năm

đều đến nơi này của tôi, hai con hung thú này ngấp nghé nó đã lâu. Nhưng nguyên nhân do chúng chế ước lẫn nhau, hơn nữa trong chùa còn có tôi,

cho nên bọn chúng mới không hành động thiếu suy nghĩ.

- Nhưng lúc này lại khác, Cự Thú Hoạt Xá Lợi bây giờ đã tiến vào lần biến hóa

thứ chín, cũng là lần biến hóa cuối cùng, sau khi hoàn thành biến hóa,

nó sẽ thu Hoạt Xá Lợi vào thân thể, sau này không còn hiện tượng năng

lượng tiết ra ngoài nữa. Cũng không cần phải về đây. Chuyện này, có lẽ

đám người phương tây bên ngoài không biết, nhưng đám hung thú viễn cổ

không thể không biết. Cho nên, theo tôi phán đoán, bọn chúng nhất định

sẽ hành động. Một khi tấn công, tôi sợ Sùng Thánh Tự này sẽ khó bảo tồn.

Tề Nhạc hít sâu một hơi, đối mặt với hung thú đã có tu vi ngoài sáu

ngàn năm phi thường khó đối phó, huống chi còn có một hung thú vạn năm,

nếu hai gia hỏa này cùng lên, chỉ sợ trong một phút đồng hồ đã san bằng

Sùng Thánh Tự này rồi! Hiện tại muốn chạy cũng không được, đường lui đã

bị giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp phong bế. Nghe lão tăng nói, Tề Nhạc cảm giác mình và chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần giống như cừu non đang

đợi làm thịt, thời khắc nào cũng gặp nguy cơ cực lớn. Nhưng mà, dù sao

Tề Nhạc cũng là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân, trải qua suy nghĩ ngắn

ngủi, tâm của hắn bình tĩnh trở lại, Kỳ Lân chưa bao giờ e ngại bất cứ

địch nhân nào, trong từ điển của Tề Nhạc không tồn tại hai chữ sợ hãi.

- Sùng Thánh đại sư, tôi muốn biết hai hung thú này là loại gì. Bọn chúng tồn tại ở đâu?

Sùng Thánh nhìn thấy thần sắc trấn định của Tề Nhạc, trong mắt toát ra hào quang khen ngợi, nói:

- Nói ra rất dài dòng, sau khi tôi trải qua tìm kiếm nhiều lần, mới đại khái thăm dò được thân phận chân thật của chúng. Trong nhị hải trước

Sùng Thánh Tự, có một hung thú thủy thuộc tính.

Tề Nhạc lập tức nghĩ đến Thâm Hải Minh Xà, nói:

- Là loài cá sao? Hay là giống đặc thù?

Sùng Thánh nói:

- Nếu như là loài cá hoặc hung thú cùng loại với cá, chỉ sợ đã sớm bị

hung thú trên Thương Sơn hủy diệt rồi. Hung thú trong nhị hải, cho dù ở

thời kỳ viễn cổ cũng phi thường hiếm thấy. Chính siêu cấp hung thú thủy

thuộc tính, tên là Khế Dũ, có mặt người thân thú, thân như trâu, gương

mặt có đủ ngũ quan, tính thích ăn người, tiếng kêu như tiếng hài nhi

khóc nỉ non, tuy nhìn từ bề ngoài nó không mạnh bao nhiêu, nhưng thực

lực chân chánh lại thâm bất khả trắc.

Tề Nhạc từng nghe Trát

Cách Lỗ nói qua các chủng loại viễn cổ cự thú, trong đó cũng cũng có đề

cập tới mặt người thân thú, chỉ cần có được mặt người, bất luận là hung

thú hay thần thú, tuyệt đối là loài siêu cấp, mà gia hỏa tên là Khế Dũ

này, hiển nhiên cực khó đối phó.

Sùng Thánh tiếp tục nói:

- Khế Dũ thiên tính hung tàn, trong miệng có thể phun cửu muội chân

hỏa, có thể nói là hỏa hệ dị năng mạnh nhất trên đời. Cơ hồ có thể thiêu đốt tất cả. Nhưng mà, chính là vì cửu muội chân hỏa vô cùng bá đạo, cho nên Khế Dũ đều sinh hoạt ở trong nước, ở dưới đáy nhị hải, có một khối

băng tuyền, thích hợp ngăn cản hỏa dị năng trong người nó, cũng dùng để

tu luyện.

- Lúc trước Sùng Thánh Tự vào thời điểm hai con

hung thú tu luyện trọng yếu nhất đã trấn áp chúng, nhất là Khế Dũ hung

tàn này, nếu như không phải có Sùng Thánh Tự ở đây, những con cá tuyết

rất ngon trong hồ đã bị nó ăn sạch, ngay cả nhân loại ở gần thánh địa

này cũng bị tai ương.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Còn một con hung thú khác thì sao?

Sùng Thánh nói:

- Lai lịch của con hung thú này còn lớn hơn nhiều, nó chính là Kim Sí

Đại Bàng Điêu. Vào thời kỳ viễn cổ, Kỳ Lân là vương của thần thú, thống

soái toàn bộ thần thú, cơ hồ là đối tượng được tôn sùng nhất trong thần

thú. Trong muôn thú thì tẩu thú dùng Kỳ Lân cầm đầu, mà trong thần thú

phi hành, lại tôn Phượng Hoàng. Phượng Hoàng sinh hạ hai con liền biến

mất.

- Nhưng mà, chỉ sợ Phượng Hoàng cũng không ngờ rằng, hai con của mình đều biến thành hung thú, một trong số đó là Khổng Tước

Minh Vương, trời sinh tính thị sát khát máu, không biết giết hại bao

nhiêu sinh linh. Về sau, ngay cả phật tổ cũng bị nó nuốt vào bụng, sau

khi phật tổ phá bụng thoát ra ngoài, vốn định giết nó, nhưng niệm nó là

hậu đại của Phượng Hoàng, mình lại phá bụng nó mà ra, từ ý nào đó là

được Khổng Tước Minh Vương sinh ra, cho nên, về sau phật tổ tôn nó làm

Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát, phong ấn nó lại.

Nghe Sùng Thánh nói tới chỗ này, Tề Nhạc đã hiểu được ý của hắn.

- Đại sư, không lẽ ngài muốn nói với tôi rằng, con hung thú trong Thương Sơn chính là đứa con khác của Phượng Hoàng a.

Sùng Thánh thở dài một tiếng, nói:

- Mặc dù không trúng, cũng không xa. Phượng Hoàng có một đứa con khác

là Đại Bàng Minh Vương, hắn năng lực mạnh, không chút nào kém cỏi hơn

nãi huynh. Cái gọi là diều gặp gió chín vạn dặm, chính là nói Đại Bàng

Minh Vương. Đại Bàng Minh Vương đã từng tự lập sơn môn. Chống lại thượng cổ thần thú. Nó ở thời đó, Đại Bàng Minh Vương đứng đầu toàn bộ hung

thú.

- Với tư cách Kim Sí Đại Bàng Điêu, bản thân của nó

không có thiên địch, thực lực mạnh, lúc ấy tập trung ba vị Kỳ Lân, dưới

tình huống có hai vị sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, mới triệt để hủy diệt

nó. Mà vương của thần thú cũng bị tổn thương thảm trọng. Dùng thời gian

mấy ngàn năm cũng chưa khôi phục nguyên khí. Con hung thú ở trên Thương

Sơn này, đương nhiên không phải là Đại Bàng Minh Vương.

-

Nhưng là hậu đại của nó, là huyết mạch còn lại của Kim Sí Đại Bàng Điêu. Nó chẳng những có tu vi vạn năm, còn có năng lực của Đại Bàng Minh

Vương. Chỉ sợ tính toàn bộ trong giới hung thú, nó vẫn bài danh trước

năm. Chính là một trong những Đại Vương còn sót lại của hung thú từ thời viễn cổ.

- Thật tức chết mà! Lại là vương của hung thú.

Tuy Tề Nhạc không sợ, nhưng hắn cũng hiểu, hy vọng của mình càng thêm

xa vời, bất luận là Khế Dũ trong lời Sùng Thánh lúc trước. Hay là hậu

đại của Kim Sí Đại Bàng Điêu, chỉ một con trong đó cũng không phải chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có khả năng đối phó. Bây giờ lại có hai con,

phải như thế nào mới có thể chống lại đây?