Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 323: Đế Hoàng Hắc Mạn Ba (1)

Yến Tiểu Ất làm ra bộ dáng đắc ý, nói:

- Hiện tại không nói cho anh biết, về sau các người sẽ biết, nói không chừng sẽ làm mọi người chấn động đấy.

Lúc này, những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng từ trên lầu đi

xuống, Quản Bình vẫn bộ dáng hào hoa phong nhã như trước, Mạc Địch thì

trầm tĩnh như trước, Từ Đông cùng Minh Minh cũng đi xuống, bề ngoài nhìn Minh Minh không có thay đổi gì, nhưng Tề Nhạc biết rõ tình huống tu

luyện của nàng hôm nay, cẩn thận quan sát, phát hiện hai mắt Minh Minh

càng sáng hơn trước kia, trong ánh mắt ẩn ẩn có một tia màu vàng.

- Minh Minh, chúc mừng em.

Tề Nhạc mỉm cười nghênh đón, kéo tay Minh Minh.

Minh Minh khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi đầu nói:

- Tất cả mọi người ở đây, đừng như vậy mà.

Tiểu Ất cười hắc hắc nói:

- Minh Minh thẹn thùng. Lời này của cô có sơ hở nha! Ý của cô là khi không có ai khác, lão đại làm gì cũng được sao?

Minh Minh liếc nhìn hắn, nói:

- Muốn bị đánh đúng không?

Yến Tiểu Ất giả bộ ủy khuất, nói:

- Các người đều khi dễ tôi, ai bảo thực lực của tôi yếu như vậy, quá đáng thương.

Đi xuống lầu cuối cùng, chính là hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi, nhìn vẻ mặt Hồ Quang cùng Dịch An rất hưng phấn, đương nhiên, cho dù vẻ mặt hưng

phấn, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi bên ngoài của bọn họ không có thay đổi. Nhất là Hồ Quang vẫn mang dép lê lớn, khoác áo vải bông bên ngoài, vừa nhìn

khiến người ta buồn cười.

- Nói cái gì mà vui vẻ như vậy, chúng tôi nghe được không.

Đôi mắt nhỏ ẩn giấu sau kính mắt của Hồ Quang đảo một vòng, khóe miệng xuất hiện nụ cười dâm đãng.

Tề Nhạc nói:

- Tôi thấy anh không giống rắn chút nào, nhìn kiểu gì cũng giống hồ ly

giảo hoạt. Các anh tu luyện Thăng Vân Quyết của mình thế nào rồi?

Vừa nhìn thấy Hồ Quang, hắn liền nhớ lại cảnh Hồ Quang đối phó Hắc Ám

Quốc Hội không hợp lẽ thường, hắn kêu gọi đầu hàng mà lại bắn hỏa tiễn.

Hắn và Dịch An nhìn không có chút thu hút nào, lại phi thường hèn mọn bỉ ổi, nhưng dâm đãng trên mặt lại che dâu nội tâm khéo léo.

Dịch An cướp lời nói:

- Tôi tu luyện mới bốn vân, sắp đạt năm vân, người nào đó còn kém hơn một chút nha.

- Chó má, anh sao mạnh hơn tôi, rõ ràng là tôi mạnh hơn anh nhiều. Đừng quên đại sư nói, tôi chính là độc xà có nọc độc mạnh nhất. Chỉ cái này

còn hơn khỉ ngốc rồi.

Hồ Quang lập tức phản bác.

- Rắn độc nhất?

Tề Nhạc có chút tò mò nhìn qua Hồ Quang.

Hồ Quang đắc ý nói:

- Sợ chưa? Đại sư nói, trước khi tôi tu luyện Thăng Vân Quyết, độc của

tôi còn chưa phát huy được một phần mười, khi vân lực của tôi ngày càng

cao, độc tính cũng càng mạnh hơn.

Dịch An khinh thường nói:

- Độc là độc, độc không được thì có thể làm gì. Không phải đại sư còn

nói, bởi vì anh có năng lực độc mạnh nhất, cho nên, năng lực của anh

ngoại trừ ngạng kháng công kích vật lý cao ra, cũng chỉ có dùng độc để

công kích thôi.

- Chó má câu rắn độc nhất, anh là độc nhất, tôi tính là cái gì?

Một âm thanh khinh thường từ trong người của Tề Nhạc truyền ra, một

thân ảnh màu đen từ trong người của Tề Nhạc tách ra, trống rỗng xuất

hiện ở trước mặt hắn, chính là Thâm Hải Minh Xà.

- Ah --

Con gái có thiên tính sợ rắn, vừa nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà xuất hiện, bất luận là mạnh như Hải Như Nguyệt, hay là Minh Minh và Mạc Địch,

không hẹn mà phát ra tiếng hét kinh hãi. Nhưng phản ứng kịch liệt nhất

lại là Điền Thử, rắn và chuột là thiên địch, Thâm Hải Minh Xà vừa xuất

hiện, thân thể Điền Thử lập tức run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt. Vốn, với

tư cách chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Điền Thử không thể không chịu

nổi, nhưng Thâm Hải Minh Xà cũng không phải rắn bình thường, với tư cách là vương giả trên biển, tuy hắn không phải rắn biển bình thường, dù mất đi Lam Hải Lôi Châu, nhưng dù sao hắn cũng là bá vương trong loài rắn.

Đột nhiên phóng thích khí tức sâm lãnh, lập tức khiến cho Điền Thử có

phản ứng là đương nhiên.

Thâm Hải Minh Xà lúc này có màu hơi

tím, so với lần nó yếu ớt nhất lúc đầu Tề Nhạc nhìn thấy, thân thể đã

lớn hơn trước, dài chừng một mét năm, chỗ bảy tấc có một cái bọc nhỏ, Tề Nhạc vừa nhìn đã biết rõ, đây là cái đầu thứ hai sắp mọc ra. Chỉ cần

dài ra một đầu, thực lực của Thâm Hải Minh Xà sẽ khôi phục trên phạm vi

lớn. Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với việc Tề Nhạc trả lại

cho hắn viên Lam Hải Lôi Châu không còn năng lượng kia.

Với tư cách cầm tinh xà, Hồ Quang tự nhiên là không thể nào sợ rắn, có chút kinh ngạc nói:

- Tề Nhạc huynh đệ, anh làm cách nào mang theo con rắn này trên người

vậy, con rắn này của anh thật thú vị nha, lại còn biết nói chuyện nữa.

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:

- Tôi cũng muốn biết, anh là rắn gì, dám xưng là rắn độc nhất trên đời. Chẳng lẽ anh không biết độc nhất trên đời này chính là rắn biển sao?

Độc tính còn mạnh hơn rắn trên lục địa đấy.

Hồ Quang luôn luôn không chút yếu thế, nghe được lời này của Thâm Hải Minh Xà, lập tức nổi nóng xông lên.

- Đúng vậy, tôi thừa nhận rắn biển rất độc, rắn biển độc nhất có thể

mạnh hơn rắn trên lục địa nhiều, nhưng mà, chuyện này không phải là

tuyệt đối.

Thâm Hải Minh Xà khinh thường hừ lạnh, nói:

- Vậy anh là cái gì? Rắn đuôi chuông? Hay rắn hổ mang? Mạnh hơn chút là Nhãn Kính Vương Xà. Đừng nói là Nhãn Kính Vương Xà, cho dù rắn hổ mang

chúa có danh xưng độc mạnh nhất, cũng không có khả năng so sánh độc tính với tôi.

- Ngài sai rồi, tiền bối hung thú tôn kính, Hồ

Quang cũng không phải rắn hổ mang, tuy hắn đeo kính mắt, hơn nữa, tôi có thể khẳng định, từ góc độ độc tính hắn còn mạnh hơn ngài một chút.

Trát Cách Lỗ đại sư từ trên lầu chậm rãi đi xuống, dùng nhãn lực của

hắn, đương nhiên là nhận ra thân phận của Thâm Hải Minh Xà.

Trên người Trát Cách Lỗ đại sư tản mát phật khí tường hòa làm cho Thâm

Hải Minh Xà thu liễm khí tức rất nhiều, dù sao đây là tương khắc tự

nhiên, nhưng hắn hiển nhiên rất không cam lòng bị nói độc tính của mình

yếu hơn. Từ khi trở nên cường đại, hắn đều ỷ vào công kích bằng độc của

mình. Nhưng trong ý thức của hắn, với tư cách một thành viên trong rắn

biển, hắn tuyệt đối là rắn độc nhất.

- Vậy thì tốt, anh nói xem hắn là rắn gì. Tôi không tin độc tính của hắn ta mạnh hơn mình.

Thâm Hải Minh Xà cãi chày cãi cối nói.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Độc chất Hắc Mạn Ba không biết tiền bối đã nghe qua chưa?

Ở đây có học thức uyên thâm nhất đương nhiên là tiến sĩ Quản Bình, nghe được Trát Cách Lỗ đại sư nói, hắn lập tức kinh ngạc nói:

-

Chẳng lẽ Hồ Quang là Hắc Mạn Ba Xà. Đây chính là độc xà có rất nhiều

truyền kỳ nha. Theo tôi được biết, Hắc Mạn Ba Xà sinh trưởng tại Châu

Phi, là rắn độc nhất ở Châu Phi, cũng là độc xà lớn nhất Châu Phi, tuy

danh khí của nó không lớn, nhưng có thể xem là một trong những loài rắn

độc nhất trên đời. Nó thường nghỉ ngơi ở khu vực lùm cây và thảo nguyên

khô ráo. Hình thể thon dài, rắn trưởng thành có chiều dài hơn hai mét,

ghi chép dài nhất đạt tới bốn năm mét.