Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 273: Cầm tinh Chiến sĩ (4)

- Trải qua nhiều năm như vậy, những thứ khác không nói, nhưng

mạng lưới tình báo tuyệt đối là số một đấy. Thái gia gia của tôi và Hồ

Quang chính là người sáng lập ra Thánh hỏa giáo, rơi vào thế hệ này của

chúng tôi đã là đời thứ tư rồi. Bất quá, quy mô của Thánh hỏa giáo thật sự quá lớn, nhưng vẫn theo lối gia tộc, trong giáo hai người chúng ta

mặt ngoài tuy rằng là giáo chủ, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có

thể tự mình quyết định.

- Cùng truyền thừa với chúng ta còn

có bốn vị trưởng lão trong giáo. Tiền bối của bọn hắn đều từng vì thái

gia gia chúng tôi lập qua nhiều công lao hãn mã, luận bối phận so với

hai người chúng tôi còn lớn hơn, cho nên lúc có quyết định trọng đại gì, chúng tôi cũng cần thông qua trưởng lão hội mới có thể quyết định.

Tôi nghĩ, các vị cũng có thể minh bạch, những trưởng lão này không thể

nào cùng một lòng với chúng ta được, bởi vậy, chúng ta mới phải che dấu

lực lượng của mình, khiến đối thủ càng khinh thị, tỷ lệ sinh tồn lại

càng lớn.

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Vậy hôm nay tới đây thôi, tôi và Như Nguyệt về trước, ngày mai sẽ đợi hai vị đại ca.

Hồ Quang và Dịch An cũng không tiễn đưa Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt, có

lẽ bởi vì không muốn thân phận phơi sáng. Lên chiếc xe thể thao bảo bối

của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc đóng kỹ cửa xe, lập tức cất tiếng cười to

lên.

Hải Như Nguyệt nói:

- Anh cười cái gì?

Tề Nhạc vừa cười vừa nói:

- Anh rốt cuộc biết cái gì gọi là hết sức hèn mọn bỉ ổi rồi, hai vị này thật sự là quá mạnh mẽ. Cái gì ngươi lãng ta đãng chứ, tuyệt đối là tổ

hai người dâm đãng. So với Từ Đông đại ca thì bọn hắn khá hơn nhiều lắm. Nếu như nói Từ Đông đại ca là đi đến ba đường, như vậy bọn hắn chính là đi xuống ba đường đấy. Bọn hắn một khi gia nhập vào trận doanh của

chúng ta, vậy thì anh sẽ có lòng tin hơn rồi, đứng cùng một chỗ với bọn

họ, hình tượng của anh coi như còn tốt.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Anh đó, cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, có thể ngồi

vị trí thủ lĩnh một bang phái hắc đạo lớn như vậy, bọn hắn há có thể

bình thường chứ? Tuy rằng hai tên này nói chuyện ngoại trừ dâm đãng vẫn

là dâm đãng, nhưng bọn bọn hắn xử lý vấn đề lại rất cẩn thận. Em xem,

bọn hắn chưa hẳn tín nhiệm chúng ta bao nhiêu đâu, chỉ là xuất phát từ

lợi ích nên mới lựa chọn gia nhập trận doanh cầm tinh thủ hộ thần thôi.

Tề Nhạc một bả ôm lấy Hải Như Nguyệt, hôn thoáng lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nói:

- Đó cũng không phải là việc chúng ta cần lo lắng. Thử hỏi, lúc trước

khi vừa gia nhập trận doanh Cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ, trong nội tâm chúng ta người nào không nghi hoặc chứ? Nhưng đến bây giờ thì thế nào,

tất cả mọi người đều đã thản nhiên tiếp nhận trách nhiệm và thân phận

của mình. Những việc này có thể nói đều là công lao của Trát Cách Lỗ đại sư. Đại sư là cao tăng kế thừa mười thế Phật lực, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, nhân cách mị lực của ngài cơ hồ có thể ảnh hưởng đến bất luận kẻ nào.

- Đợi ngày mai sau khi Hồ

Quang và Dịch An đến Long Vực biệt viện, anh nghĩ bọn họ cũng sẽ giống

chúng ta thôi. Lúc này, chúng ta có thể nhiều hơn hai người giúp đỡ

cường lực, tuổi của bọn hắn so với Quản Bình đại ca còn lớn hơn chút

ít, cũng đều là Tiên Thiên Giác Tỉnh Giả, anh nghĩ, chỉ cần tu luyện

Thăng Vân Quyết, chờ sau khi bọn hắn hoàn toàn khống chế Vân lực của

mình, thực lực tuyệt đối sẽ không yếu. Ít nhất cũng là tiêu chuẩn Tứ,

Ngũ Vân.

Hải Như Nguyệt nắm lấy bàn tay Tề Nhạc, nói:

- Anh xem thật chuẩn. Em cũng cảm thấy, năng lượng bản thân của hai

người bọn họ đều rất khổng lồ, chỉ là khuyết thiếu dẫn đạo hữu hiệu

thôi. Được rồi, chúng ta bây giờ đi nơi nào?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, móc ra điện thoại nói:

- Cơ Đức đến bây giờ cũng chưa liên lạc anh, anh xem chúng ta trước

tiên nên liên lạc hắn một chút đi, cũng không biết Minh Minh bên kia thế nào rồi.

Vừa nói, hắn vừa bấm số điện thoại của Cơ Đức.

- Sư phụ.

Thanh âm của Cơ Đức nghe có chút trầm thấp.

Tề Nhạc nói:

- Ra sao rồi? Minh Minh và tiểu tử gọi là Lâm Nhất Phàm kia lúc nào gặp mặt.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, chuyện này ta không làm tốt. Đệ tử đã nói ý của ngài cho lão

gia tử, lão gia tử tuy rằng cũng biết ngài nói rất có lý, nhưng hôn ước

đáp ứng lúc trước có thể nói là đại biểu cho tính quốc gia, ngay cả lão

gia tử cũng không dám đơn giản làm chủ. Minh Minh ban ngày đi học rồi, Lâm Nhất Phàm hẹn nàng buổi tối hôm nay gặp mặt. Lão gia tử nói, buổi

tối hôm nay hi vọng ngài tốt nhất không nên xuất hiện.

Nghe xong lời này, sắc mặt Tề Nhạc lập tức chìm xuống, nhưng hắn cũng không nói thêm gì với Cơ Đức, chỉ là thản nhiên nói:

- Tôi đã biết, chuyện này không trách anh được..

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Cơ Đức bên kia ẩn ẩn cảm giác được có chút không ổn, tuy rằng hắn cũng

không nhìn thấy bộ dạng Tề Nhạc vì Minh Minh mà điên cuồng ở Quỷ Kiến

Sầu, nhưng hắn đối với tính tình của Tề Nhạc chung quy cũng có chút hiểu rõ, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện, lão đại, ngươi ngàn vạn không nên gây chuyện ah! Cái này không chỉ có quan hệ đến ngươi và Minh Minh,

đồng thời, cũng quan hệ đến quốc gia chúng ta ah!

- Làm sao vậy?

Như Nguyệt thấy sắc mạt Tề Nhạc không tốt lắm liền ân cần hỏi han.

Tề Nhạc lắc đầu, cầm điện thoại trực tiếp bấm số điện thoại của Minh Minh.

Lúc thanh âm của Minh Minh vang lên từ đầu bên kia, nghe có vài phần khàn khàn:

- Tề Nhạc.

- Minh Minh, em làm sao vậy? Có phải đã khóc không?

Tề Nhạc thanh âm trầm thấp hỏi.

- Anh cũng biết sao...

Thanh âm Minh Minh lập tức trở nên có chút nghẹn ngào:

- Tề Nhạc, ta hiện giờ không biết nên làm sao bây giờ. Ngày hôm qua ba

nói chuyện với em thật lâu, em nói chuyện chúng ta cho ông biết. Nhưng

ba nói chuyện này quan hệ đến ngoại giao giữa quốc gia chúng ta và Hy

Lạp, không thể qua loa. Hơn nữa chuyện đã đáp ứng làm sao có thể đổi ý

chứ? Nhưng lần trước anh khiến em chịu tổn thương nặng như vậy, bây giờ

chúng ta lại dùng chung trái tim, em sao có thể bỏ anh đến Hy Lạp được

chứ? Tuy rằng còn có thời gian, nhưng cho dù kéo dài tiếp thì giờ cách

sinh nhật hai mươi tuổi của em đã càng ngày càng gần rồi...

Tề Nhạc nghe Minh Minh nói, trong cặp mắt của hắn đã lập loè nổi lên hàn quang khiếp người, Hải Như Nguyệt lo lắng nắm chặt bàn tay lớn của Tề

Nhạc, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại đột nhiên nở nụ cười, ít

nhất là từ thanh âm thì có vẻ như hắn cười rất nhẹ nhàng.

-

Minh Minh ngốc, đừng khóc ah! Anh nói sẽ bảo hộ em mà. Bất luận có khó

khăn gì, nhưng trước mặt em còn có anh mà phải không? Gia hỏa của Hy Lạp kia muốn cướp em đi cũng không dễ dàng như vậy đâu. Được rồi, em nín

khóc đi, cũng không cần lo lắng cái gì hết, anh tự nhiên sẽ xử lý, được

chứ? Thật sự không được thì cùng lắm về sau anh cũng cùng theo em đến Hy Lạp là được.