Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 270: Cầm tinh Chiến sĩ (1)

Hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi lại nhao nhao trước mặt Tề Nhạc cùng Hải Như

Nguyệt, nhìn bộ dáng của bọn họ làm gì giống lão đại của hắc bang chứ,

quả thực là lưu manh vô lại trên đường cái, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của

hai người này, lại cãi nhau đỏ mặt tia tai, thần thái và ngôn từ không

cần diễn tả cũng rõ.

Mạnh Bắc thấy sắc mặt Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt không tốt lắm, vội vàng ho một tiếng, nói:

- Hai vị giáo chủ, chúng ta nên mời khách nhân vào trong trước đã, ngồi xuống bàn lại, hai vị tranh giành nhiều năm như thế, hôm nay cũng đừng

có tranh cãi nữa.

Hồ Quang hừ một tiếng, nói:

- Ai nguyện ý tranh giành với hắn, quả thực là một tiện nhân mà. Tề huynh đệ, muội muội xinh đẹp, mau vào trong ngồi đi.

Dịch An không chút yếu thế nói:

- Thôi đi pa ơi..., tôi biết anh sợ mà, hai vị, mời vào trong.

Bất kể thế nào nói, nếu không phải bọn họ chặn đường ra vào. Tề Nhạc

thật sự muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến mạng lưới tình báo khổng

lồ của Thánh Hỏa Giáo, hắn vẫn nhịn xuống. Hắn vạn lần không nghĩ tới,

Thánh Hỏa Giáo có người trầm ổn như Mạnh Bắc, giáo chủ lại có bộ dáng

như thế. Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lôi kéo Hải Như Nguyệt đi vào

phòng.

Trang trí trong phòng tao nhã lịch sự, một bàn thức ăn cho mười người ăn đã được dọn ra, năm người phân chủ khách ngồi xuống,

Hồ Quang và Dịch An nhao nhao rất hung hăng, nhưng khi ngồi lại ngồi

cùng một chỗ, bọn họ vốn thấp, lúc ngồi xuống, chỉ ngồi cao hơn bàn một

ít, hai người tựa lưng vào ghế trừng mắt nhìn đôi phương, ăn ý mười phần cầm lấy đũa đưa cho Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt nói:

- Đừng khách khí, hai vị xin mời.

Tề Nhạc không nhúc nhích, Hải Như Nguyệt cũng không có động thủ, dù sao đối phương cũng là hắc bang, tâm phòng người vẫn phải có, bọn họ tới

đây cũng chẳng phải vì ăn cơm.

Mỉm cười, Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Hai vị mời tôi đến, chỉ sợ không chỉ vì ăn cơm nha. Có chuyện gì

thỉnh nói thẳng. Ngày hôm qua rất cảm tạ Thánh Hỏa Giáo trợ giúp.

Hồ Quang để đũa xuống, tinh quang trong mắt nhỏ lóe lên, ánh mắt của

hắn đột nhiên trở nên lợi hại, chăm chú nhìn vào người Tề Nhạc làm cho

Tề Nhạc có cảm giác ngồi không yên, dùng khí thế Tề Nhạc có thể bị ánh

mắt của đối phương làm sinh ra trạng thái này, trong lòng của hắn thầm

nghĩ, quả nhiên giáo chủ Thánh Hỏa Giáo không giống bình thường.

- Tốt, Tề huynh đệ là người thống khoái, huynh đệ chúng ta hôm nay

thỉnh anh tới đây, cũng không có bao nhiêu ý tứ, lần trước anh giúp

chúng tôi, những vật kia chỉ là thứ yếu, nhưng anh cứu hơn mười mạng

huynh đệ chúng tôi, tuy Hồ Quang tôi không phải người tốt lành gì, nhưng ân lớn như vậy nhất định phải báo đáp, ngày hôm qua chỉ là việc nhỏ mà

thôi, tấm chi phiếu này kính xin huynh đệ nhận cho.

Vừa nói, hắn lấy một tấm chi phiếu được gấp lại trong túi áo bông cảnh sát đưa tới trước mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc tiếp nhận xem xét, đó là một tờ chi phiếu, con số phía trước

nhất là một, về sau rõ ràng có bảy số không, hắn liền có chút kinh ngạc

nhìn về phía Hồ Quang có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi phía trước mặt:

- 1000 vạn?

Dịch An một cước đạp trên cái ghế của mình, nghiêng thân thể ăn cái gì

đó, nghe được lời kinh ngạc của Tề Nhạc hắn không khỏi cười hắc hắc,

động tác rất nhanh dùng chiếc đũa kẹp đồ ăn nhét vào miệng mình:

- 1000 vạn thì tính toán cái gì, nếu so với tánh mạng những huynh đệ

kia của ta, tiền bất quá chỉ là vật ngoài thân thôi. Tề huynh đệ, ngươi

không phải ngại ít đấy chứ!

Tề Nhạc nhướng mắt:

-

Ít? Tôi đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nếu thịnh

tình đã không thể chối từ vậy thì tôi sẽ thu lại, đa tạ hai vị giáo chủ.

Như nếu như đối phương làm sinh ý thuốc phiện, có lẽ số tiền này Tề

Nhạc sẽ không cần, nhưng Thánh Hỏa Giáo lại đi theo con đường súng ống

đạn dược, Tề Nhạc cũng không phải là loại chính nhân quân tử tri ân

không cần đồ báo gì cả, hắn là ai, hắn là côn đồ, vốn là thiếu tiền vì

sao lại không cần chứ.

Thấy Tề Nhạc thống khoái nhận lấy

tiền, Hồ Quang không khỏi có chút kinh ngạc, hắn mời Tề Nhạc ngồi, sau

đó duỗi tay mình về phía Tề Nhạc, nói:

- Tốt, về sau chúng ta chính là huynh đệ, có gì cần giúp thì cứ mở miệng nhé.

Tề Nhạc và Hồ Quang nắm chặt hai tay, hắn giật mình phát hiện, Hồ Quang biểu hiện bên ngoài có vẻ lôi thôi hèn mọn bỉ ổi nhưng cánh tay lại

trắng nõn như nữ nhân, tay của hắn rất nhỏ, nắm lấy đi phi thường mềm

mại, làn da không chỉ tinh tế tỉ mỉ, thậm chí có vài phần nhẵn mịn,

trong lúc giữ lấy tựa hồ có chút không cách nào nắm bắt, tay của hắn

cũng không ổn định, nhưng lại tựa hồ như có loại cảm giác phiêu hốt, một cổ năng lượng nhàn nhạt bao trùm lấy bàn tay hắn lại, năng lượng hoàn

toàn nội liễm, hình thành nên tầng phòng hộ hữu hiệu khiến Tề Nhạc không cách nào dò ra thực lực chân chính của hắn được.

Hồ Quang

đối với Tề Nhạc thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác, cảm giác mà Tề

Nhạc mang đến cho hắn tựa như một lỗ đen hư ảo, tựa hồ không có cái gì,

nhưng lại mang cho hắn cảm giác sợ hãi. Hai người đơn giản nắm tay một

lần, nhưng trong mắt đều toát ra thần sắc kinh ngạc.

Hồ Quang cười hắc hắc, nói:

- Xem ra chúng ta quả nhiên là người trong đạo. Mạnh Bắc, anh đi ra

ngoài trông coi trước, không có phân phó của tôi, đừng cho bất luận kẻ

nào tiến tới quấy rầy.

Mạnh Bắc đáp ứng một tiếng đứng dậy mà đi.

Hồ Quang nói:

- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, lần trước sau khi tôi nghe Mạnh

Bắc trở về báo cáo thì đã cảm thấy phi thường hứng thú với năng lực của

Tề huynh, bởi vì tôi và Dịch An cũng đều có được năng lực của mình,

nhưng chúng ta lại chung quy cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình

phi thường khổng lồ, nhưng đến khi cần thiết lại không tìm được phương

pháp nào tốt. Bởi vậy, chúng ta nên giao lưu trao đổi với Tề huynh đệ

xem thử có gợi ý nào không.

- Đương nhiên, chúng ta cũng

không phải muốn biết phương pháp tu luyện của Tề huynh, chỉ là muốn hỏi

ngươi một chút xem dị năng này muốn dùng như thế nào mới có thể phát huy được năng lượng? Tuy rằng thế giới hiện giờ vũ khí nóng hoành hành,

nhưng lực lượng bản thân cường đại thì khả năng sinh tồn cũng tốt hơn.

Chúng tôi làm hắc đạo cũng không dễ dàng, đi ra ngoài chơi gái cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ e bị người ta dùng súng bắn nha.

Dịch An quyệt miệng nói:

- Người nào không biết anh là nhất dạ thất thứ lang, thời gian mỗi lần là một phút đồng hồ, còn kể cả tiền hí nữa.

Hồ Quang giận dữ:

- Con mẹ nó chứ, nói chính sự anh có thể không xen vào có được không,

anh tốt rồi, lần trước chơi một một em gái, kết quả ngay cả tiền bao

cũng bị cuốn đi, thật xấu hổ cho anh làm phó giáo chủ Thánh Hỏa Giáo

nhé.

Nhìn hai người vách tật xấu của nhau ra, Tề Nhạc ngược lại cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, cười cười, nói:

- Tôi nói hai vị, các vị có thể đừng cãi nhau nữa được không. Hồ Quang

đại ca, năng lực kia của anh là gì thế? Có lẽ anh cũng biết, phương thức thể hiện dị năng rất khác nhau, tôi cũng không rõ năng lực của các vị

có liên quan với tôi không, nếu như không thì cho dù tôi muốn giúp các

vị thì chỉ sợ cũng đành hữu tâm vô lực thôi.